Chương 24 :H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

H buồn lắm các nàng à

***

Lộc Hàm đi qua phòng hắn, đôi chân khẽ dừng lại trước cửa, trái tim lại khẽ đập mạnh,

- Có thể cho em một món quà từ anh được không? Sau hôm nay thôi em hứa em sẽ không làm phiền anh nữa?"Lộc Hàm nói xong, tay vặn cửa bước đi vào , khi chân cậu bước sát lại gần hắn, nghe tiếng hơi thở của hắn, lại áp sát vào ngực của người đang ngủ, trái tim cũng vì thế ấm lên. Đến khi nước mắt chảy ra một cách nhẹ nhàng, cậu mới ngồi dậy nhìn hắn thật lâu , đến khi khuôn mặt cậu phóng to trên khuôn mặt hắn, khi đôi môi cậu khẽ chạm vào hắn, trái tim cậu như muốn nổ tung.

- Anh, ... món quà này em sẽ mãi cất giữ... Em yêu anh..

Lộc Hàm rời khỏi môi hắn,lại đưa tay quẹt đi giọt nước mắt đang rơi, đến khi xoay người bước đi,bên tai lại nghe tiếng hắn gọi mình

- Lộc Hàm...,em đừng khóc..." chỉ là lời nói mộng mị, lại khiến cho Lộc Hàm tâm can cùng cơ thể bất động, khi chính cậu quay lại nhìn hắn, người kia bên môi vẫn luôn gọi tên cậu

- Anh, ... hức.. sao anh..."Tại sao khi cậu muốn tử bỏ lại làm cho cậu hi vọng, tại sao hả?tại sao phải nuôi hi vọng trái tim của cậu rồi môt mực đạp xuống , liệu hắn có biết? Yêu hắn thực rất đau không. Lộc Hàm vừa khóc vừa nhìn hắn, mà người kia vẫn cứ nằm đó mộng mị gọi tên cậu, Lộc Hàm cúi mặt xuống, dứt khoác lau đi nước mắt, xoay người bước đi. Mà cư nhiên lúc quay đi tay lại bị hắn kéo lại, cả thân cậu một mực đè lên thân thể hắn, người kia lại không ngừng ôm cậu, hôn lấy đôi môi cậu, Lộc Hàm trợn lớn mắt nhìn hành động của hắn, trong tâm can rõ hiểu hắn vì say mà làm càn nhưng mà sao cậu vẫ thấy ấm áp.

Đến khi bên môi hơi thở đã có chút gấp gáp hắn mới nhẹ nhàng thả ra, lại không nghĩ hắn cư nhiên kéo xuống cổ hôn lấy cổ mình, còn không ngừng áp thân thể lên xuống cậu, không cho cậu trốn thoát, đến khi cảm thấy chiếc áo của mình đang bị cởi bỏ, cậu mới ý thức được hành động của hắn,nước mắt cũng vì thế mà rơi ngày càng nhiều. Cậu không phải con gái,đến khi tỉnh , người thống khổ chính là hắn.

Lộc Hàm vừa quậy vứa đá liên hồi vào người bên cạnh. Khi ý thức người kia đang ôm chặt mình không buông,lại bên tai mình phả ra hơi thở nóng. Cậu như điên loạn đánh vào người kia, muốn trốn thoát. Hơi thở này, vòng tay này. Tại sao lại vừa ấm vừa đau như vậy? Chưa kịp định thần thì nơi môi lại có thứ mềm mềm áp lấy cuốn trọn lời nói la hét của cậu. Cậu lúc này hiểu rõ hơn hắn muốn làm gì chính mình. Nước mắt cứ thế mà ùa ra trên khóe mi.

- Anh,đừng.. mà..

Lộc Hàm khóc nức nhìn bóng hắn ôm hôn mình thật lâu,nước mắt cứ thế mà rơi. Muốn kháng cự chỉ trách thân người nhỏ bé không thể chống trả. Lưỡi của hắn cứ thế thừa lúc cậu buông miệng khóc nức mà chuồn cái lưỡi tinh vi của mình vô khám xét vòm miệng,luốt lắt qua từng vị trí trong miệng mà liếm láp. Lưỡi tinh vi cuốn lấy lưỡi của cậu mà nút mút một cách mê ngon như thưởng thức một cây kẹo mút ngon ngọt. Lộc Hàm mệt mỏi lại nhìn hắn, đến khi không thể chống cự được nữa, cậu mới nhẹ nhàng thả lỏng, bỏ hết tâm trí của mình.Lưỡi không ngừng bị nút ra nút vô tạo ra tiếng dâm mĩ trong phòng nhỏ . Chưa kịp định thần lại quần áo trên cơ thể một cánh lại rơi hết xuống nền sàn. Sau đó chỉ thấy người kia ôm cậu thật chặt, tựa hồ như sợ mất cậu.

- Anh, có phải anh yêu em cho nên mới làm như vậy ? Anh có hối hận không?

Trong không gian tĩnh mịch, tiếng mút lưỡi kèm với tiếng phả hơi cứ thế mà vang lên. Ngô Thế Huân sau khi hô hấp có hơi khó nuối tiếc rời xa đôi môi chúm chíp với chiếc lưỡi mềm mềm kia mà vội vả liếm láp vòm cổ của Lộc Hàm. Cậu như chết lặng, một phát như bình tĩnh nhớ lại hành động của hắn mà một cước xô hắn ra.

-Anh, em sợ đến khi.. hức.. đến khi tỉnh dậy, anh sẽ rời xa em...

Lộc Hàm vừa khóc lại vừa cười ,đến khi bị hắn nằm lên trên người, sau đó đè lên hạ bộ cậu mà ngồi xuống. Tiểu đệ đệ của cậu bị hắn ngồi lên mà không ngừng cương lên, Lộc Hàm khóc ngày càng to hơn. Ngô Thế Huân không suy nghĩ liền đưa đôi môi của mình xuống trấn an người kia. Lộc Hàm lại bị hắn hôn điên loạn, mút mát kêu lên tiếng tách tách, lưỡi bị mút đến thiếu cả nước miếng. Nam nhân nằm trên dùng răng nhỏ cắn lên môi đỏ của cậu. Sau đó dức ra, liền nhìn chằm chằm người nằm dưới.Sau đó tay với chân liên hồi chuốc bỏ hết quần áo ném xuống đất. Hai cơ thể trần trụi mà áp sáp lại nhau. Nam nhân ở phía trên lại cúi xuống đem môi mình lẫn cả nước miếng tinh khiết kia vào miệng cậu. Cậu muốn trống cự khi mà còn có lý trí,thà rằng ở bên hắn nhìn hắn hạnh phúc còn hơn rời xa hắn cho nên không ngừng quậy hai chân của mình. Ngô Thế Huân lại không ngừng vừa hôn vừa mút liếm láp môi cũng như lưỡi của cậu. Hắn không ngừng dùng bộ phận cương cứng của mình mà chà sát vào hạ bộ của cậu. Cứ lên rồi xuống không ngừng tạo ra độ nóng cũng như mồ hôi cho hai người.Nước miếng cứ thế mà tràn ra, Lộc Hàm vừa khóc vừa kháng cự vị đắng kia trong miệng mình. Lúc này đây? Cậu hằng mong mình có thể quên đi. Quên đi cả nam nhân trên người này.

- Anh,.. xin anh... Tiểu Lộc ..ô.. Ô.. không muốn rời xa anh.. hức.." Lộc Hàm vừa khóc nhìn hắn đang dày vò mình, nếu rời xa hắn đó chính là điều cậu không muôn, không muốn chút nào..

Nhưng mà căn bản Ngô Thế Huân lại không có biết được, trong tâm hắn cho dù có say, nhưng trái tim lại không ngừng mách bảo người đó là người hăn yêu, cho nên trái tim không nghe théo lý trí, mà không ngừng ôm cậu mà chà lên chà xuống, tiếng mút mút cứ thế phóng đoãng lan khắp phòng. Lộc Hàm cũng như hắn cảm nhận cơ thể đều nóng lên, cả trong cũng nóng đều nóng. Lộc Hàm như nhận ra, vị mặn chát của nước mắt, cũng nghĩ đến việc tiếp theo sẽ khiến hắn hội hận. Khuc dạo đầu khi nào cũng là mơ hồ, mà khúc kết chính lá để lại ấn tượng lớn nhất .. ? Cứ thế cậu nghĩ đến hăn mà khóc nức lên , tay buông bỏ không chống cự. Dù bây giờ có chống cự thì bản thân cũng không thể làm gì được. Ngô Thế Huân mở mắt nhìn biểu tình của cậu mà có chút đau lòng, nhưng so với hắn. Nỗi đau trong tim lại đau hơn gấp bội. Ngô Thế Huân cứ thế mà tiếp tục công việc của mình. Người chà lên chà xuống tiểu đệ đệ của mình lên cơ thể Lộc Hàm. Lâu lâu lại rên lên tiếng nho nhỏ.

Đôi môi hắn lại nuối tiếc đôi môi kia,sau đó di chuyển đến cổ nhỏ của cậu ra sức mút mát liếm liếm tạo nên những vết đỏ hồng tạo chủ quyền. Lộc Hàm bất giác bị đụng trúng chỗ dạy cảm mà rên lên.

- A.. a..

Ngô Thế Huân cảm giác người phía trên kêu lên lại có chút đau lòng, sau đó theo trái tim mà vuốt lên tóc cậu

- Đừng khóc.. anh sẽ làm nhẹ..

Lộc Hàm cảm thấy nơi khóe măt truyền lên nỗi đau mà run lên. Đến khi nước mắt không thể nào rơi ra. Chính cậu lại toát lên vẻ khô khốc đáng sợ. Ngô Thế Huân cứ điên cuồng mút liếm, Lộc Hàm cứ thế mà im lặng.

Ngô Thế Huân tay ôm eo cậu tiến xuống hai núm vú trước ngực cậu mà liếm nhẹ lên, sau đó dùng đầu lưỡi tinh xảo của mình mà liếm qua liếm lại. Không báo trước lại mút điên dại lên núm hoa trước ngực của cậu,múm hoa còn lại bị bàn tay của hắn xoa nắn đến đỏ nhẹ lên, tiếng mút vú cứ thế tí tí vang lên, thân thể vừa chà sáp vô vừa rên lên tiếng nhỏ nhẹ. Lộc Hàm cho dù có kích thích nhưng trong ánh mắt lại vô hồn, bao lo lắng cứ thể ần hiện thật đau lòng.

Ngô Thế Huân vừa chà thân thể mình vào tiểu đệ đệ của cậu mà phát lên sung sướng không ngừng. Lại dựa lên ngực cậu mà liếm mút nụ hoa nhỏ,Sau đó mới thỏa mản mà liếm hết thân thể cậu, hôn lên từng chỗ một.

Ngô Thế Huân cầm tiểu đệ đệ của hắn mà đưa sát lại tiểu đệ đệ của Lộc Hàm,dùng hai quy đầu của thịt bỗng mà va vào nhau. Sau đó tay tiện thể di chuyển chà sát thịt bỗng với nhau,Ngô Thế Huân vừa rên vừa sướng mà làm mạnh hơn.

Ngô Thế Huân tiếp tục chà sát hai quy đầu của thịt bỗng mà mản nguyện. Sau đó người lùi xuống phía sau mà ngồi lên chân cậu, không báo trước mà ngậm thịt bỗng đệ đệ của cậu vào. Lộc Hàm bất giác run lên vì cảm giác nhưng mà nước mắt cứ thế đọng lại rồi rơi ra, tim cứ thế mà vụn vỡ. Ngô Thế Huân ngậm thịt bỗng đệ đệ của Lộc Hàm mà không ngừng liếm mút đầu quy sau đó một mạch nuốt trọn thịt bỗng vào trong vòm miệng mình,đầu lưỡi tinh vi mút lên liếm vào đầu thịt bỗng của cậu, Mút lên rồi nhả ra, rồi lại dùng đầu lưỡi mà liếm liếm. Không vội báo trước, Lộc Hàm bắn hết tinh dịch ra miệng lẫn mặt hắn. Lộc Hàm lia mắt xuống nhìn hăn,lại thấy hắn nuốt ực hết tinh dịch của cậu, tay còn quẹt lên tinh dịch của cậu mà tiến đến động nhỏ của cậu. Lộc Hàm lúc này mới nhận ra hắn đang làm gì, ý định nhẫn đựng của cậu vì thế mà kiên cường quậy lên. Ngô Thế Huân nhìn người kia phản kháng mà môi nhếch lên. Chưa kịp phản kháng đã một phát dùng thịt bỗng cương cứng của mình ma từ từ đâm vào.

- Anh,... ô..oo.. đừng.. đừng mà..

Lộc Hàm dãy dụa ngày càng mạnh, chân tay nuống cuống mà quậy lên. Cậu càng nháo thì Ngô thế Huân lại cảm thấy hứng thú,kích thích. Lấy tay giữ chặt cậu mà bắt đầu di chuyển vào động nhỏ. Lộc Hàm cứ thế mà khóc lên.

- Xin... xin... anh. hức... xin anh. dừng.. hức.. dừng lại. Em.. không.. ô..Ô.. em không muốn..

Ngô Thế Huân như bỏ ngoài tai,Ôm chặt hông cậu từ từ di chuyển đưa đẩy,đâm vào nội bích bên trong, miệng không ngừng rên lên vì sướng. Chính là ở trong thân thể người mình yêu là điều tuyệt vời nhất,Hắn vừa đưa tay xoa nắn hai núm vú,Miệng không ngừng rên lên sướng quá sướng quá. Lộc Hàm chỉ nhìn vào khoảng không vô định. Nước mắt cứ thế mà lặng rơi, Ngô Thế Huân đưa đẩy ngày càng nhanh, thịt bỗng cứ thế đâm vô động huyệt nhỏ. Tiếng va chạm đầy kịch nhục vang vọng khắp phòng. Ngô Thế Huân nhào tới hôn lên môi Lộc hàm, một cú đâm thật mạnh liền rên to bắn ra vào trong hậu huyệt của cậu. Lộc Hàm cũng lúc đó mà ra . Chỉ là,một người hạnh phúc
Một người đau khổ. Lúc hắn yên tĩnh nằm ngủ cũng là lúc Lộc Hàm nhặt quần áo bước ra khỏi phòng

- Lưu Yến, ... "

Lộc Hàm nghe lời kia thốt lên mà khóc nức ngày càng lớn, cư nhiên nỗi đau này còn đau gấp vạn lần nỗi đau khác. ANH.

Mà Lộc Hàm lại rất ngốc, cư nhiên không nghe hết câu mà bỏ về

- Lưu Yến, anh rất yêu em ấy,Lộc Hàm của anh...
:(((

Lần đầu tại hạ viết H, mong m.n bỏ qua. A..thật ra tưởng tưởng có hơi máu lửa. Toàn hình dung theo truyện của các au khác mà tích lũy. Haha. Đọc lại cũng không nghĩ đó là mình viết. T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro