Chương 9 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này mình xin dành tặng cho  bạn hunhanfel nguồn cỗ vũ khi tui mới viết fic. Và bạn zukobambi12345
Cám ơn hai bạn nha.

***

- Các bạn? Ngày mai lớp mình sẽ dọn vệ sinh bể bơi với lớp khác, cho nên các bạn nhớ đi đúng giờ nhé?

Lời Lớp trưởng mới nói ra, có kẻ buồn kẻ vui a.. Vui chính là các nam sinh được nhìn các bạn nữ áo dính nước, ba vòng rõ rệt không che giấu, hỏi thằng đàn ông nào không mê. Mà nữ sinh lại sợ nhất chuyện này, trái mong muốn với đám nam sinh, Bị người khác nhìn chằm ba vòng,hỏi ai muốn nào?

Kim Cải thường ngày rên vui vì trước kia được tha hồ ngắm gái,căn bản bây giờ trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ?

" Có phải dọn chung lớp với Lộc Hàm không?"

Nhưng mà ông trời hình như hiểu được tâm ý của hắn mà sáng sớm đi dọn đã thấy Tiểu Lộc cute lạc lối của hắn xuất hiện , Kim Chung Nhân vừa hạnh phúc vừa nhìn chằm chằm người mới bước vô, cậu hôm nay mặc đồ rất giản dị, áo thun màu đen in hình LH7 , quần jean đen. Hắc hắc giãn dị mà lại rất cute nha.

- Cậu nhìn người ta vừa thôi, nước miếng nước dãi chảy hết ra miệng rồi kìa?

Kim Chung Nhân nghe tiếng Lộc Hân bên cạnh trêu đùa, ngại ngùng mà cười trừ thu ánh mắt nhìn cậu lại, ai da, hắn chưa có nhìn đã nha,mới nhìn có một tí thôi mà.

Lộc Hàm đi đến bên cạnh phòng lao công, chậm rãi cầm lên cây chổi lau bước về khu bể bơi

-Cậu không biết bơi sao Thế Huân?

Ngô Thế Huân hắn vừa ngãi đầu vừa ngại ngùng trả lời Lưu Yến ,thật sự là hắn đã từng tập nhưng mà do chứng sợ nước  cũng chưa có biết bơi, bơi chìm 5 mét thì có thể a..

- Không sao, nếu cậu muốn mình giúp cậu tập bơi được không?

-Hả? nhưng mà tập cho mình thật sự rất mệt đó? rất phiền cho cậu?

- Không sao mà, vậy dọn xong cậu đợi mình ở đây nhé?

- Vậy làm phiền cậu rồi!

Lộc Hàm nhìn biểu hiện vui vẻ của anh cậu và Lưu Yến chỉ lặng lẽ bước đi, đôi mắt lại thập phần sâu lắng, để lại hai người kia vui vẻ nói chuyện, nhưng mà anh à? trước đây rõ anh nói không thích học bơi vì chứng sợ nước? ai dạy cũng không muốn học? như thế nào bây giờ lại đồng ý trước người này?anh, anh thích người ta rồi sao?

- À há,thấy rồi nha Thế Huân, cậu lén lút hẹn hò với người ta nha.

- Cái gì chứ? cậu nói bậy bạ gì vậy? chỉ là...

- Chúng ta đi bơi nào?đã dọn xong hết rồi, Yo Hô...

Ngô Thế Huân im lặng,lại suy nghĩ cái gì mà hẹn hò, thật sự không có là không có, tên Kim Chung Nhân này thiệt là

-A...

Lúc Ngô Thế Huân đang suy nghĩ thì chính là bị Kim Cải tận dụng thời cơ đẩy hắn xuống nước, nhưng mà hắn không có biết bơi đó?

- Này, sao cậu còn chưa chịu ngoi lên?

-Ngô Thế Huân? cậu đâu rồi?

Lúc Kim Chung Nhân phát hiện ra tên bạn thân Thế Huân không có biết bơi thì đã có một nữ sinh nhảy xuống cứu hắn rồi, mà nữ sinh này không ai khác chính là Lưu Yến người đang được đồn người yêu của hắn a..

Ngô Thế Huân được cứu lên cũng là lúc mọi người cùng nhau thở nhẹ, Lộc Hàm nghe tin hắn bị rơi xuống nước cũng nhanh chóng hớt hả chạy lại, nhưng mà khi đến nơi lại chỉ biết im lặng mà nhìn, anh trai của cậu đang được Lưu Yến hô hấp nhân tạo, cũng là Lưu Yến cứu hắn.

Đợi qua 3,4 phút sau, Ngô Thế Huân liền sặc nước mà tỉnh dậy, cũng nhìn ra người trước mặt cứu mình là Lưu Yến, lại nhìn mọi người đang thập phần lo lắng cho hắn, hắn mới cười tươi tay ngãi đầu nói hắn không sao nữa a, mọi người đừng lo lắng, sau đó còn không quên nói cám ơn với Lưu Yến.

- Ngô Thế Huân, cậu tha lỗi cho mình nha, thật sự mình không có biết cậu không biết bơi mà? Kim Chung Nhân vừa đi bên cạnh vừa năn nỉ hắn, mà căn bản Ngô Thế Huân hắn nói không sao? mà tên kia bởi vì chột dạ mang đầy tâm tư là do lỗi của hắn mà xin lỗi không ngớt a.

- Ngô Thế Huân?

Ngô Thế Huân nghe người gọi mình, Kim Chung Nhân cũng phát giác hắn phải mau đi a.. Không nên làm phiền đôi tình nhân nha. Hắc hắc

- Lưu Yến, cậu đợi mình có lâu không?

-Không có lâu. Chúng ta bắt đầu tập nào.

Ngô Thế Huân cùng Lưu Yến vui vẻ tập bơi, chỉ là hắn quên mất một người đang đợi hắn trước cổng. Lộc Hàm đợi hắn một tiếng cũng phát giác người kia không về bây giờ với cậu mà lặng lẽ bước đi rời khỏi trường, trước khi đi còn không ngừng nhìn lại.

- Anh, anh quên Tiểu Lộc rồi sao!

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro