Chương 5. Ta xin lỗi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân ngồi uống rượu cùng Quốc công Phác Xán Liệt. Xán Liệt là bạn thân với y từ nhỏ sau này lớn lên lại cùng y chấn chỉnh đất nước, cùng y đánh giặc nên có bí mật gì y đều nói ra.
"Ta có lẽ thực sự đã thích Lộc Hàm. Hàng đêm ta ngủ đều mơ thấy y, lúc thức dậy lại nghĩ đến khuôn mặt y. Ngay cả lúc ... ta qua đêm với các phi tử khác ta cũng nghĩ bọn họ chính là Lộc Hàm. Ngươi nghĩ xem ta phải làm sao?" - Ngô đại vương trong men rượu cay nồng nói ra từng câu.
"Nếu đã thích một người, ngươi không nên làm tổn thương người đó. Ngươi nhốt hắn vào lãnh cung liệu ngươi có cảm thấy vui, liệu hắn có cảm thấy vui?" - Xán Liệt tuy là người chính trực, lạnh lùng nhưng đối với huynh đệ luôn thật lòng.
"Ta và Bạch Hiền cũng cùng là nam nhân. Nhưng ta luôn bỏ qua lời của người khác mà quan tâm, bảo vệ hắn . Cũng không muốn hắn vì ta mà tổn thương. Ta nghĩ ngươi nên đối xử tốt với Lộc Hàm công tử. Hắn ở lãnh cung ta nghĩ hắn thực sự rất buồn chán. Ngươi bảo hắn ở lãnh cung hắn liền làm theo, không thắc mắc cũng không một lời oán trách. Hắn chắc chắn cũng yêu ngươi. Cũng không muốn ngươi phải sầu. Vậy nên ngươi hãy suy nghĩ chuyện của mình. Ta chỉ là bạn ngươi nên cũng chỉ có thể đưa ra lời khuyên. Quyết định như nào vẫn là ở ngươi." Dừng một chút Xán Liệt lại nói :" Ngươi là vua chắc cũng thừa hiểu, cái gì cũng phải quyết đoán. Nếu không là mất tất cả, Ngươi hãy nhớ kỹ." Nói rồi quận công đứng dậy chào Ngô đại vương rồi xin cáo từ.
Ngô đại vương uống rượu đến nửa đêm liền đạp cửa ra, đi về phía lãnh cung. Mở cửa phòng, Ngô đại vương đi đến gần giường thấy có người đang ngủ liền ngồi xuống, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy. "Ngươi gầy đi nhiều rồi. Tại sao lại để mình gầy như vậy. Ta xin lỗi, thực sự rất xin lỗi." - Ngô đại vương nhẹ nhàng nói. Thế rồi y hôn lên môi Lộc Hàm, nhẹ nhàng hơn lần trước rất nhiều. Lộc Hàm cảm nhận được có gì đó trên môi mình liền tỉnh dậy. Mở mắt thấy người đối diện liền hoảng hốt định ngồi dậy đẩy người kia ra nhưng lại bị người kia kịch liệt hôn. "Ngô đại vương.... người... người không nên .. không nên làm vậy... Sẽ không tốt cho người.." Lộc Hàm càng cố nói Thế Huân lại càng cô gắng hôn y. 2 tay đều bị Thế Huân giữ lấy, cằm cũng bị hắn giữ, Lộc Hàm cơ hồ có muốn chống cự cũng không thể được. Thế Huân cậy hàm y ra nhẹ nhàng nhấm nháp vị ngọt mà từ rất lâu rồi có y không được cảm nhận. Hôn môi rất lâu, cơ thể Lộc Hàm dần thiếu khí, hô hấp suy yếu. Lúc này vị hoàng thượng kia mới để ý, rời môi Lộc Hàm để cho y thở. Đôi tay từ từ di chuyển xuống vùng ngực Lộc Hàm, lộ ra làn da trắng ngần và 2 hạt đậu nhỏ của y. Đôi tay dịu dàng liên tục di chuyển khắp người Lộc Hàm, còn miệng của Thế Huân mặc cho Lộc Hàm đang rên rỉ, cong người lên thì vẫn đang vuốt ve 2 hạt đậu. "Ngô...đại...vương.. xin hãy... dừng lại.. ưm.." Giọng Lộc Hàm lạc đi, run rẩy nói. Thế Huân đại vương bắt đầu đưa đôi tay xuống tiểu Hàm nhỏ của Lộc Hàm. Tuỳ tiện xoa nắn, tiểu Lộc Hàm đã tiết ra chất dịch trắng đục . Ngón tay của Ngô đại vương liền di chuyển đến hậu huyệt, thuận thế và đùa nghịch khiến cho Lộc Hàm không khỏi rung lên. Đút 2 ngón tay vào dò xét, tuy nơi này rất chặt nhưng y vẫn từ từ dò xét nơi này. Bỗng nhiên Lộc Hàm cong lưng lên, rên lên một tiếng. Thế Huân cư nhiên là biết đã chạm đến điểm nhạy cảm của y liền thuận thế mà đùa nghịch. Đợi đến khi cảm thấy nơi này đã đủ ướt át hắn mới đem tiểu đại vương của mình vào nơi tư mật của Lộc Hàm. Lộc Hàm cảm giác được vật ấm nóng ở dưới thân mà không khỏi rùng mình đau đớn, van xin." Làm ơn... ưm... hãy dừng... dừng lại..." Dây dưa hồi lâu, Lộc Hàm cùng Thế Huân vừa vặn ra cùng nhau. Lúc này Thế Huân mới để ý đến người bên dưới đã không còn chống cự. Nhìn biểu tình trên mặt có chút kỳ quái. Giống như Lộc Hàm đang rất đau. Giờ đây hắn mới để ý xuống bên dưới thân của Lộc Hàm. Một mảng máu đỏ tươi hiện ra trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro