Part32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vậy cậu cùng hắn cười cái gì?” Ngô Thế Huân ăn dấm chua.
“Người ta cười với tôi , tôi không thể cười lại với người ta sao?”
“Ai quy định cậu phải cười với người ta?” Ngô Thế Huân chuyên tâm tấn công địa phương mẫn cảm của y, vành tai, cổ, xương quai xanh, một chỗ cũng không buông tha.
“Ân… Ô…”
Khi bị áp đảo, hậu đình vừa nóng vừa căng , còn liên tục bị lay động. Hậu đình bị mạnh mẽ xỏ xuyên qua, khoái cảm cuồn cuộn nổi lên, y kìm lòng không được nắm lấy phân thân của mình vuốt ve, mông lại kẹp chặt hơn.
Ngô Thế Huân đột nhiên gia tốc, nhiều lần chạm vào điểm mẫn cảm trong cơ thể của Lộc Hàm , tay đối phương nắm lấy tính khí của mình cũng đội nhiên tăng lực.
“A…” Lộc Hàm vặn vẹo mông một chút, lên tới đỉnh , đem tinh dịch nóng bỏng bắn lên bụng của Ngô Thế Huân. Người sau liền đem mầm móng của hắn bắn vào cơ thể y.
Lộc Hàm mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, trừng mắt nhìn, hình ảnh mơ hồ càng ngày lại càng rõ hơn. Là Ngô Thế Huân, đối phương đang đưa lưng về phía y mặc quần áo. Trong phòng một mảnh sáng chói, xem ra đã sáng rồi.
“Ân…” Đầu óc y hỗn độn, Ngô Thế Huân đi đến bên giường, hôn nhẹ lên trán y.
“Em hôm nay không cần đi làm , ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Ngô Thế Huân đem y ấn trở lại gối, chỉnh chăn lại cho y.
Lộc Hàm quả thật cảm thấy rất không thoải mái. Toàn thân đều nóng lên, nửa người dưới đau nhức không thôi, ánh mắt của hắn rất nhanh không giữ được, không lâu sau liền ngủ.
Không biết qua bao lâu, lúc Lộc Hàm đang ngủ say , tiếng chuông điện thoại đánh thức y —— đô đô… Đô đô đô…
“Ngô…” Lộc Hàm xoay thân, kéo chăn che lỗ tai lại.
Đô đô đô… Đô đô đô… Tiếng chuông kia vang lên khoảng mười cái , hoàn toàn không dừng lại, Lộc Hàm chịu không nổi , một tay cầm lấy ống nghe trên đầu giường.
“Uy…” Lộc Hàm thần trí không rõ mà phát ra âm thanh khàn khàn .
“Cưng ơi, nguyên lai là anh ở nhà a, tại sao lâu như thế mới nghe.” Trong ống nghe truyền đến một giọng nữ nhu mì, Lộc Hàm đang nghĩ suy nghĩ mình đã từng nghe âm thanh bao giờ chưa, đối phương liền như chim sẻ hót vang: “Ngày mai em sẽ mua vé máy bay , cùng về với mẹ, anh phải tới sân bay đón em nha, bằng không en sẽ không buông tha anh ~~ “
Là vị hôn thê của Ngô Thế Huân , Ngô Khởi Đình! Lộc Hàm trong óc xẹt một tiếng, nhát mặt liền tỉnh táo lại. Ngô Khởi Đình vừa nói xong mới phát hiện không thích hợp.
“Uy? Ngô Thế Huân? Tại sao không nói chuyện?”
Lộc Hàm khẩn trương tới đầu đầy mồ hôi, đối phương tiếp tục hỏi: “Ngô Thế Huân? Là anh sao?”
Lộc Hàm cái khó ló cái khôn, nắm cái mũi dùng âm thanh giả nói: “Xin lỗi, cô gọi lộn số rồi , tạm biệt!” Sau đó liền vội vàng cúp máy.
Thình thịch thình thịch… Lộc Hàm để tay ngay chỗ ngực đang nhảy lên, y còn chưa có hồi thần thì điện thoại lại vang lên.
“Má ơi ~~ còn ~~~” Lộc Hàm nhìn nhìn biểu hiện điện báo, quả nhiên vẫn là Ngô Khởi Đình gọi tới. Lúc này y thông minh, vô luận như thế nào cũng không bắt máy.
Sau khi tiếng chương vang lên mười cái, đối phương rốt cục không nhẫn n ại nữa mà tắt máy .
Thảm … Mình ở trong nhà Ngô Thế Huân nghe vị hôn thê của hắn gọi điện thoại tới, không biết sẽ gặp phiền toái gì nữa đây. Lộc Hàm nhìn nhìn điện thoại, đã là mười giờ sáng, Ngô Thế Huân hiện tại hẳn là chưa họp.
Y lấy điện thoại di động của mình ra, bấm số điện thoại của Ngô Thế Huân .
Đối phương rất nhanh liền bắt máy: “Lộc Hàm?”
“Uy, anh còn chưa có họp đi?” Lộc Hàm sợ sệt hạ thấp giọng.
“Chưa có, thân thể em như thế nào? Có khó chịu không?”
“Không có, tôi cho anh biết…” Lộc Hàm đem chuyện Ngô Khởi Đình gọi điện thoại tới nói cho hắn biết, đương nhiên ngay cả nội dung cuộc nói chuyện điện thoại cũng không bỏ sót một chữ .
Ngô Thế Huân sau khi nghe xong, thực bình tĩnh nói: “Không có việc gì, en không cần để ý.”
“Cô ấy có biết là tôi ở nhà anh không?” Lộc Hàm cũng không cách nào yên tâm.
“Biết thì cũng như vậy, không cần để ý cô ta.”
”Vậy sao…” Đương sự còn không khẩn trương , mình để ý cái rắm a… Lộc Hàm rốt cục nhẹ nhõm. Như vậy xem ra, địa vị của Ngô Khởi Đình ở trong lòng Ngô Thế Huân cũng chả tốt là bao … Có điểm đồng tình với cô, bất quá cũng có chút thích thú…
“Còn em? Ngủ thế nào? Thân thể còn đau không?” Ngô Thế Huân ở đầu dây điện thoại bên kia hỏi.
“Ngủ rất tốt, thân thể không sao…”
“Cơm trưa của em thì sao? Nếu không tôi trở về cùng em ăn nha?”
“Không cần , buổi chiều anh không phải còn phải họp sao?” Lộc Hàm đối với công việc của Ngô Thế Huân rất rõ ràng.”Tự tôi sắp xếp là được, anh không cần trở về.”
“Kia em tự nấu ăn đi, trong tủ lạnh hẳn là còn chút đồ ăn…”
“Nga, được…” Lộc Hàm đánh ngáp.
“Em còn muốn ngủ sao?”
“Ân… Dù sao không có chuyện gì…”
“Vậy em ngủ đi, tôi không làm ồn em nữa !”
“Nga…”
“Cơm chiều muốn ăn ở nơi nào? Trong nhà hay là bên ngoài?”
“Tùy tiện đi…” Lộc Hàm dừng một chút, nói:
“Hay là ra ngoài ăn đi, tôi không biết nấu ăn.”
“Đừng lo, tôi đến làm là được.”
“Gì? Anh làm?”
“Ân, tôi sẽ thuận tiện mua thức ăn trở về .”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro