Part33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Gì? Anh đi mua thức ăn?” Âm thanh của Lộc Hàm cao hơn.
“Ách… Tôi có thể bảo người khác đi mua.” Ngô Thế Huân chần chờ một chút, nói.
“Nga,Tùy anh ”
“Vậy em ngủ đi, bye .”
“Bye…” Lộc Hàm thất thần cúp điện thoại, ngã xuống giường chuẩn bị ngủ tiếp.
Năm giờ rưỡi chiều, Ngô Thế Huân cùng bí thư và bảo tiêu rời khỏi văn phòng chủ tịch, vội vàng bước nhanh về phía thang máy, Phác Xán Liệt từ phòng tiếp khách bên cạnh đi ra.
“Ngô Thế Huân.” Phác Xán Liệt cười.
“Cậu đến đây khi nào?” Ngô Thế Huân có chút ngạc nhiên.
“Vừa nãy, nghe nói cậu đang vội, cho nên không muốn đi quấy rầy cậu.”
“Có chuyện gì sao?” Ngô Thế Huân thầm nghĩ mau đuổi hắn đi, hảo hảo trở về bồi Lộc Hàm.
“Không có gì, muốn mời cậu cùng đi ăn cơm chiều mà thôi.” Phác Xán Liệt quay đầu nhìn nhìn.”Đúng rồi, Lộc tiên sinh hôm nay không đi làm sao? Như thế nào không thấy y ?”
“Chuyện này có liên quan gì tới cậu à?” Ngô Thế Huân nguy hiểm nheo mắt lại, không thích hắn quá chú ý vào Lộc Hàm.
“Không có… Tôi cũng thuận miệng hỏi một chút vậy thôi, cậu không cần để ý.” Phác Xán Liệt cười cười: “Ngày hôm qua cậu mời tôi, hôm nay đến phiên tôi mời , đi đâu thì tốt?”
“Thật có lỗi, tôi hôm nay không muốn ăn cơm ở bên ngoài, không thể bồi cậu được .” Ngô Thế Huân nói thẳng.
“Ách? Vậy à…” Phác Xán Liệt có điểm thất vọng.
“Thực xin lỗi, tôi còn có chút việc, phải đi về , xin lỗi không tiếp được.” Ngô Thế Huân đối bí thư nói: “Cô tiễn Phác tiên sinh giùm tôi.”
” Vâng…” Bí thư chính đáp ứng, Phác Xán Liệt nói: “Không cần, đều là người quen, khách khí cái gì? Vậy cùng đi đi.” Hắn theo Ngô Thế Huân tiến vào thang máy.
Ngô Thế Huân không nói một tiếng, nhìn chằm chằm dãy số biến hóa trên màn hình. Phác Xán Liệt lưu ý thần sắc của hắn.
“Cậu vội vả về nhà như vậy, là muốn gặp người nào sao?” Hắn thử hỏi.
Ngô Thế Huân nhìn hắn một cái, không trả lời.
“Tôi đoán thử? Là muốn bồi Lộc tiên sinh đi?” Phác Xán Liệt tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy.” Ngô Thế Huân cũng không che giấu.
Phác Xán Liệt hai tay cắm vào túi quần, xuyên thấu qua cánh cửa thép phản xạ lại gương mặt của Ngô Thế Huân.” Cậu hình như rất thích y .”
Ngô Thế Huân không hé răng, thái độ của hắn làm cho Phác Xán Liệt có điểm động khí . Hắn lấy giọng điều khiển trách nói:
“Tôi cũng không muốn can thiệp vào chuyện riêng của cậu, nhưng tương lai tôi phải làm anh rể cậu, có một số việc không thể không nhắc nhở cậu một chút. Sara miệng nói không ngại cậu có bao nhiêu tình nhân, nhưng tôi biết trong lòng nó rất là để ý , đặc biệt là vị Lộc tiên sinh kia, nhiều năm trước tôi đã nghe Sara nói qua chuyện của y, y đối với cậu mà nói là rất đặc biệt so với những kẻ khác đi? Nhưng mặc kệ cậu thích hắn thế nào, cũng không nên thời điểm Sara sắp về nước biểu hiện ra ngoài, thời điểm này ít nhất cậu nên làm chút việc gì đó đi?” ( chém >.< )
“Việc gì chứ?” Ngô Thế Huân vén nhẹ một luồng tóc trên trán lên.
“Chuyện đó cậu so với tôi hiểu rõ hơn mà, hẳn là không tới phiên tôi dạy cho cậu.”
Đinh —— cửa thang máy mở ra, Ngô Thế Huân bước ra ngoài, Phác Xán Liệt theo sát phía sau. Tiếp theo là hai gã bảo tiêu.
“Lời tôi vừa nói, hy vọng cậu để tâm. Nếu cậu thật có lòng lấy Sara , xin hãy để ý cảm thụ của nó một chút.” Phác Xán Liệt tiếp tục ở sau lưng của hắn lải nhải.
Cước bộ của Ngô Thế Huân bỗng dưng dừng lại, hắn nhìn về phía quầy tiếp tân. Phác Xán Liệt đi theo nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc đồ hồng nhạt cầm một cái gói to đứng ở đó .
Cô gái tiếp tân thấy Ngô Thế Huân đi tới, vội vàng chào, Lư Hiểu Văn trước quầy cũng xoay người nhìn lại.
“Chủ tịch, vị tiểu thư này nói có chuyện tìm Lộc trợ lý…” Cô gái tiếp tân cung kính nói.
Ngô Thế Huân đi đến trước mặt Lư Hiểu Văn, người sau liền chào hắn.”Ngô tiên sinh, nhĩ hảo.”
“Nhĩ hảo.” Ngô Thế Huân lãnh đạm hỏi: “Xin hỏi cô có chuyện gì không?”
“Tôi là tới tìm Lộc Hàm ”
“Y hôm nay không có đi làm, có chuyện gì cô có thể nói cho tôi biết.”
“Là như vậy” Lư Hiểu Văn cầm lấy cái gói to trong tay nói: “Tôi đáp ứng phải đem một vật cho Lộc Hàm, nhưng lại không biết số điện thoại cùng chỗ y ở, chỉ biết là y làm ở chỗ này, cho nên liền mạo muội chạy tới”
Thời điểm bọn họ đang nói chuyện,Phác Xán Liệt luôn luôn ở bên cạnh lặng lẽ quan sát.
“Làm phiền cô chạy tới đây.” Ngô Thế Huân trưng cái mặt bài túlơkhơ ra: “Trước cô giao nó cho tôi, tôi sẽ đưa cho y.”
“Ách…Tốt…” Lư Hiểu Văn mặc dù có điểm hoang mang, nhưng ở dưới sự cường thế của đối phương , cũng ngoan ngoãn đáp ứng .
Ngô Thế Huân ý bảo bảo tiêu tiếp nhận cái gói to, Lư Hiểu Văn sau khi tạm biệt hắn liền rời đi . Bảo tiêu kiểm tra cái gói to không có vấn đề gì, mới giao cho Ngô Thế Huân.
Xán Liệt ở phía sau hắn nói:Thay tôi thăm hỏi Lộc tiên sinh, lần sau cùng nhau ăn cơm đi.”
Ngô Thế Huân chỉ là ừ một tiếng, hắn mở cái gói to ra nhìn nhìn là một mô hình người máy. Hắn thản nhiên nói tái kiến với Phác Xán Liệt, liền mang gói to theo, đi đến bãi đỗ xe.
Lộc Hàm mở cửa, chỉ thấy Ngô Thế Huân một thân tây trang, khí chất tao nhã mà hai tay đều mang theo gói to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro