Part34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ dáng này của hắn thật đúng là buồn cười, Lộc Hàm phụt một tiếng bật cười. Ngô Thế Huân đem cái túi giao cho y, tự mình mang theo một đống đồ ăn đi vào trong phòng.
“Này là cái gì?” Lộc Hàm mở cái túi ra.
“Bằng hữu Lư Hiểu Văn của em đưa tới.” Ngô Thế Huân mang dép lê đi vào trong phòng khách.
“Oa! Cô ấy thật sự đưa tới ?” Lộc Hàm đang cầm cái hộp mô hình người máy, sau đó nhảy dựng lên, nhưng lập tức vì tác dụng tới hậu đình bị thương liền dừng lại.
”Đúng vậy a, còn tự mình đưa đến công ty nữa.” Ngô Thế Huân lấy đồ ăn đem vào trù phòng, cũng không quay đầu lại nói: “Đáng tiếc mô hình này em đã có .”
“A? Tôi đã có sao…” Lộc Hàm cầm lên nhìn kỹ.
“Những thứ tôi mua cho em không phải cũng có sao?” Ngô Thế Huân an bài cho Lộc Hàm ở trong một phòng trọ với đầy mô hình người máy mà đối phương yêu nhất.
“A! Thật sự có ! Là V2 mới ra! Anh không nói tôi cũng không biết a!” Lộc Hàm rốt cục nghĩ tới: “Thật sự là đáng tiếc a, cô ấy như thế nào lại không tặng tôi thứ tôi chưa có chứ… Bất quá cũng không có gì lạ, người ta cũng không biết mình có mô hình nào… Sớm biết vậy nói cho cô ấy tôi muốn cái gì là tốt rồi…”
Lộc Hàm lầm bầm lầu bầu nửa ngày, cũng không nghe thấy Ngô Thế Huân nói chuyện. Lúc này y mới phát hiện đối phương đang đưa lưng về phía mình rửa đồ ăn, trên người giống như bao phủ toan khí… Y đem mô hình đặt ở trên mặt bàn, đi đến phía sau Ngô Thế Huân.
“Nói cho anh biết, tôi cùng cô ấy thật sự không có gì nga.” Lộc Hàm sợ hắn hiểu lầm tiếp tục nói.”Cũng bởi vì cô ấy nói muốn tặng mô hình cho tôi để cảm ơn, tôi mới đáp ứng giả thành bạn trai của cô ấy.”
Ngô Thế Huân không nói chuyện, hắn chậm rãi xoay đầu lại —— hai mắt thế nhưng lóe lệ quang!
“Oa!” Lộc Hàm chấn động, áy náy kêu lên: “Anh… Anh không cần khóc … Tôi không làm gì cả!”
“Này…” Ngô Thế Huân cầm hai khỏa cà rốt trong tay: “Hảo gay mũi…”
“Ách…” Lộc Hàm ngửi thấy hương vị cà rốt, tuyến lệ cũng bị kích thích , ánh mắt nhất thời lên men, y vội vàng lui về phía sau từng bước:
“Cà rốt đương nhiên gay mũi a, anh không thể đổi đồ ăn khác sao?”
Mẹ nó nguyên lai là cà rốt , hại y còn tưởng rằng hắn đang khóc ! Bất quá loại người không bộc lộ cảm xúc ra ngoài như Ngô Thế Huân, khóc mới là lạ, mình thật sự là suy nghĩ nhiều quá Lộc Hàm cảm giác thực ….
“Tôi muốn làm canh cà rốt.” Ngô Thế Huân quay đầu lại.
“Anh rửa tay bằng nước, đem cà rốt bỏ vào trong thao nước thì sẽ không khó chịu như vậy .” Lộc Hàm đề nghị.
“Được rồi… Thật sự không gay mũi .”
“Đúng không? Đây là tôi xem trên tạp chí cuộc sống tiểu bạch khoa. Tiếp theo còn muốn làm cái gì?”
“Em đi xem TV đi, tôi tự mình làm là được rồi.”
“Không được , tôi muốn hỗ trợ, thịt gà này phải cắt ra sao?”
“Ân…”
Hai người rốt cục làm ra một bàn đồ ăn thơm ngào ngạt . Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân ngồi đối diện nhau, ăn đồ ăn hắn nấu, Lộc Hàm cảm thấy quan hệ hiện tại của bọn họ , so với thời điểm đồng sàng cộng tẩm thân thiết hơn rất nhiều …
Hai ngày sau ——
Lúc Ngô Thế Huân nghỉ trưa đi vào văn phòng của Lộc Hàm .
“Tôi ra sân bay, cơm trưa phải ăn ở bên ngoài.” Hắn nói với Lộc Hàm.
“Nga.” Lộc Hàm biết hắn muốn đi đón ai, hôm nay là ngày vị hôn thê Ngô Khởi Đình của Lộc Hàm trở về. Trong lòng y nổi lên chút ít ghen tuông, nhưng vẫn lấy thân phận trợ lý làm hết phận sự của mình: “Có cần tôi đặt chỗ ăn trước không?”
“Không cần.” Ngô Thế Huân bất ngờ không kịp đề phòng mà cúi đầu hôn một cái lên môi y.”Sau khi tan tầm em hãy về nhà trước, thời điểm cơm chiều tôi sẽ quay trở lại.”
Lộc Hàm vuốt môi, mặt đỏ hồng nhìn hắn rời khỏi phòng.
Sau khi nghỉ trưa xong, lại tiếp tục làm việc buổi chiều, nhưng Lộc Hàm vẫn không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên mặt bàn, hoặc là lấy điện thoại di động ra , xem LNgô Thế Huân có gọi điện về hay không.
Hành vi hiện giờ của y giống như một thiếu niên đang yêu, Lộc Hàm rất muốn đem lực chú ý tập trung trên công việc, không ngừng ở trong óc thôi miên mình “Không cần nghĩ về hắn , không cần nghĩ về hắn!”, chỉ có thể kiên trì mấy phút đồng hồ, không bao lâu, y lại không nhịn được lấy điện thoại di động ra xem .
Thật vất vả mới hết giờ làm việc, Ngô Thế Huân đáp ứng sẽ trở về ăn cơm chiều, nhưng vẫn không gọi điện thoại cho y.
Có cần chủ động gọi cho hắn hay không? Nếu hắn đang bồi Ngô Khởi Đình kia, mình gọi qua đó có ổn không? Nếu Ngô Khởi Đình ăn dấm chua , thì mình không phải kẻ thứ ba rồi sao?
Nhưng mà, Lộc Hàm phát hiện, mình hiện tại chính là kẻ thứ ba giữa Ngô Thế Huân cùng Ngô Khởi Đình . Tuy rằng Ngô Thế Huân đã từng nói, đám cưới của bọn họ là do trưởng bối quyết định, bất quá Ngô Khởi Đình chính là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của hắn , là phu nhân tương lai của Ngô gia bọn họ! Còn mình bất quả chỉ là tình nhân không thể quang minh chính đại gặp mặt mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro