Part36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm càng nghĩ càng căm tức, mình chẳng biết tại sao lại trở thành kẻ thứ ba ! Y ngay từ đầu căn bản là không muốn cùng Ngô Thế Huân ở bên nhau, là tên khốn kia luôn luôn dây dưa y, khiến cho y hiện tại tâm thần không yên. Ngô Thế Huân biết rõ tương lai phải cùng nữ nhân khác kết hôn, tại sao còn muốn phiền y chứ? Nghĩ y là cơm trưa tiện nghi, thích ăn là ăn liền sao
Lộc Hàm đang sinh hờn dỗi, một khúc nhạc từ túi quần phát ra, cuộc điện thoại trông mong nửa ngày cuối cùng cũng gọi tới——
“Uy!” Lộc Hàm khẩu khí ác liệt trả lời.
“Uy? Lộc Hàm, em làm sao vậy?” Ngô Thế Huân đứng trong shop quần áo liền phát hiện ra tâm tình y không tốt.
“Không có gì, có chuyện gì?”
“Thực xin lỗi, tôi không thể về ăn cơm được .” Ngô Thế Huân vừa nói vừa quay đầu lại nhìn nhìn mẹ con Ngô gia ở cách đó không xa đang chọn quần áo.
“Nga, kia tốt lắm a.”
“Lộc Hàm" Ngô Thế Huân có thể xác định y đang sinh khí. Lúc này, Ngô Khởi Đình cầm trong tay một cái váy, tưa như một con chim nhỏ chạy tới bên cạnh hắn.
“Cưng ơi, anh xem cái này có được không?”
Lộc Hàm bên đầu dây bên kia có thể tinh tường nghe được, y hít một hơi ——
“ Ngô lão bản không cần để ý tới tôi , hảo hảo cùng lão bà và nhạc mẫu của anh vui chơi đi.” Y lớn tiếng nói xong, liền cúp điện thoại.
Ngô Thế Huân cầm di động sửng sốt một chút, Ngô Khởi Đình tiếp tục ở phía sau hắn hỏi: “Anh xem xem, có đẹp không?”
Ngô Thế Huân cũng không quay đầu lại, thu hồi di động : “Xin lỗi, tôi có chút chuyện phải về trước, cô cùng dì chậm rãi chọn đi.”
“Cái gì?” Ngô Khởi Đình đôi mắt đẹp trừng trừng.
“Chỉ cần chọn đồ là được, tôi mấy ngày nữa sẽ gọi người khác đến tính tiền.” Ngô Thế Huân nói xong, phân phó một bảo tiêu : “Chờ Ngô tiểu thư cùng phu nhân mua đồ xong, đua họ về nhà.”
”Vâng.”
“Sara, tôi đi trước.” Ngô Thế Huân lãnh đạm vẫy tay về phía cô, bước ra khỏi cửa.
Ngô Khởi Đình cầm váy, nghẹn họng nhìn trân trối , mẹ của cô chạy tới.”Làm sao vậy? Ngô Thế Huân đâu? Không bồi chúng ta sao?”
“Hắn nói có việc phải về!” Ngô Khởi Đình tức nghẹn đầy mình.
“Cái gì? Không phải nói hảo hảo bồi chúng ta sao?”
“Ai biết hắn lại vội vàng về gặp tiện nhân nào a!” Ngô Khởi Đình ghen tuông bùng nổ, hoàn toàn không để ý đến hình tượng, dùng sức đem váy ném xuống đất, dậm chân một cái: “Tôi không mua !”
“Hảo hảo hảo, không mua thì không mua, con gái ngoan đừng nóng giận…” Ngô phu nhân vội vàng hống.
“Hừ…” Ngô Khởi Đình tức giận đến ánh mắt đều đỏ, Ngô phu nhân kéo cô ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ngoan ngoãn, đừng tức giận , tức giận sẽ không tốt cho cơ thể . Nói cho mẹ nghe, ai chọc giận con ? Mẹ nhất định thay con dạy dỗ hắn…”
End chương 8
.
.
Chương 9
Cửa xe mở , Lộc Hàm cầm một bao công văn bước ra, chưa đi tới vài bước, đầu gối y bởi vì một trận như nhũn ra suýt nữa thì đã té ngã.
“Lộc Hàm!” Ngô Thế Huân xuống xe sau liền đỡ lấy y. ”Em làm sao vậy?”
Hơi thở ấm áp của hắn thổi qua, làm cho lỗ tai Lộc Hàm đều đỏ, y sợ bị người bên ngoài thấy, vội vàng giãy khỏi đối phương, thấp giọng nói: “Tôi không sao …”
“Em hôm nay hay là đừng đi làm , quay về nghỉ ngơi một chút đi?” Ngô Thế Huân đề nghị.
“Không cần, cũng không phải chuyện gì đáng lo!” Lộc Hàm phản bác, hỗn đản này còn không biết xấu hổ , nếu không phải tối hôm qua hắn… Đối với mình làm như vậy , chân mình cũng không nhũn đến mức này! Nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, khuôn mặt Lộc Hàm tức thời liền nóng lên.
Vốn tưởng rằng Ngô Thế Huân phải bồi Ngô Khởi Đình, sẽ không về nhà, không nghĩ tới mình vừa vào cửa đã bị Ngô Thế Huân sớm về đến nhà kéo qua, hoan nghênh mình chính là một trận hôn nồng nhiệt khiến người ta hít thở không thông. Y còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào phòng, chuyện kế tiếp… Không cần nói cũng biết rồi .
“Em thật sự không có chuyện gì ? Nhìn em nóng thành như vậy.” Ngô Thế Huân sờ sờ cái trán đang nóng lên của y.
“Không có việc gì ,cùng lắm thì tôi nằm ở văn phòng một chút, tỉnh ngủ sẽ không sao .” Lộc Hàm nhắc nhở nói: “Anh hôm nay phải tham gia vài hoạt động đi? Không nên ở chỗ này nữa , mau đi chuẩn bị đi.”
“Được rồi…” Ngô Thế Huân lo lắng nhìn y đi vào thang máy.
Lộc Hàm quay về phòng làm việc của mình, sau khi đem công việc xử lý xong, ngã lên ghế salon liền ngủ.
Ngủ một hồi lâu, bị một trận tiếng đập cửa làm cho tỉnh giấc . Lộc Hàm xoa ánh mắt đứng lên, tiếng đập cửa cùng với một đạo âm thanh truyền đến: “LỘc trợ lý, ngài ở đâu? Lộc trợ lý?”
Lộc Hàm nhận ra đây là âm thanh của bí thư Tiểu Muội, y vội vàng rửa mặt làm cho mình tỉnh táo lại, đứng dậy đi ra mở cửa.
“Có chuyện gì không?” Y hỏi Tiểu Muội đứng ngoài cửa.
Tiểu Muội có điểm khó xử nói: “ Lộc trợ lý, vị hôn thê chủ tịch đã tới, cô chỉ định phải là ngài đi tiếp đãi…”
“Ách…” Lộc Hàm ngây ngốc . Là Ngô tiểu thư sao?”
”Đúng vậy a, còn có mẫu thân của nàng nữa .” Tiểu Muội giống như cũng cảm giác thấy mẹ con kia không có ý tốt, đối với Lộc Hàm càng thêm đồng tình.
“Các nàng biết chủ tịch đã ra ngoài?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro