Part37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tôi đã nói với các nàng, các nàng nói đừng lo, chỉ là ghé qua đây thôi, nhưng nhất định muốn cậu đi tiếp đãi.”
“Vậy được rồi…” Ngô Thế Huân không ở đây, người ta lại là mẫu tương lai của chủ tịch, Lộc Hàm không có đường sống, cũng chỉ có thể đi ra đó.
Y đi vào phòng khách, Ngô Khởi Đình cùng mẹ nàng đang chờ y.
“Ngô tiểu thư, Ngô mẫu, khỏe.” Lộc Hàm chào. Ngô mẫu cao thấp đánh giá y một phen, hào quang trong mắt không chút nào che dấu.
“Khỏe.” Cô dùng ngữ điệu kiêu ngạo nói: “Chúng tôi ngồi ở đây cũng lâu rồi , như thế nào ngay cả một chút trà cũng không có?”
“Thật có lỗi, tôi lập tức đi pha.”
Sau khi pha trà ngon xong, Lộc Hàm xoay người đưa tới trước mặt các nàng. Ngô mẫu cầm lấy ngửi một chút, vừa mở miệng liền bới móc: “Vị trà này sao mà quái thế? Là lá trà gì thế?”
”Là trà Phổ Nhị.” Lộc Hàm trả lời.
Ngô Khởi Đình tiếp lời : “Mẹ tôi chỉ uống hồng trà Pháp, cậu đi đổi đi.”
”Được.” Lộc Hàm đi đổi.
Ngô mẫu cầm lên, môi mới nhấp một ngụm trà, lại có ý kiến : “Nóng quá a, nước trà nóng như vậy, muốn bỏng chết người sao?”
“Thật có lỗi, tôi sẽ đi pha lại lần nữa.” Lộc Hàm biết rõ đối phương là tới quấy rối, nhưng chỉ có thể ở trong lòng niệm: cậu chính là một công nhân , là một công nhân , muốn an phận, tùy tiện cô ta muốn thế nào liền thế ấy đi!
Pha lần thứ ba, đối phương rốt cục cũng không bới móc nữa. Ngô mẫu không uống tới vài hớp, liền hướng y vẫy vẫy tay, nói: “Cậu.”
Lộc Hàm nghi hoặc mà chỉ vào mình, giống như đang hỏi “Gọi tôi phải không?”
“Cậu đó, chính là gọi cậu đó.” Ngô mẫu tựa như ra lệnh nói: “Mang chúng tôi đi tham quan.”
“Tốt, mời bên này .”
Lộc Hàm dẫn các nàng ra ngoài, giới thiệu từng nghành cho họ. Ngô Khởi Đình kéo tay của mẫu thân, tựa hồ căn bản không để ý tới Lộc Hàm đang nói cái gì. Không ít công nhân đi ngang qua bọn họ đều rất cung kính mà chào hỏi bọn họ.
Thời điểm đi đến một góc tầng trệt nhiều người, Ngô mẫu chậm rì rì mà từ trong túi lấy ra một vòng cổ trân châu, vừa mới lấy ra, trân châu bỗng nhiên rớt đầy đất.
“Ôi!” Ngô mẫu giả bộ hô một tiếng, Lộc Hàm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trân châu rơi đầy đất.
Một công nhân nhỏ khác vội vàng chủ động ngồi xổm xuống kiểm tra, Ngô mẫu phất tay nói: “Không cần, không cần các ngươi nhặt.”
Công nhân lại vội vàng đứng lên, Ngô mẫu thực còn nghiêm túc đối với Lộc Hàm nói: “Này, cậu giúp ta nhặt một chút đi.”
Lộc Hàm ngơ ngẩn, toàn bộ mọi người đều nhìn về phía y.
Mục đích của đối phương cũng dễ hiểu, chính là muốn làm trò trước mặt mọi người, làm cho Lộc Hàm hèn mọn ngồi xổm trước mặt, hảo đạt được mục đích tới nhục nhã y.
Lộc Hàm trong lòng là rất rõ ràng, nhưng lúc này y lại không thể nói “Không” . Ngô mẫu mỉm cười vì mục đích đạt được, Ngô Khởi Đình thì là một bộ dáng xem kịch vui.
“Mau nhặt lên a.” Ngô mẫu tiếp tục nói, sau đó, mặc kệ Lộc Hàm có nhặt hay không, các nàng đều thắng lợi.
Lộc Hàm hút sâu một hơi, làm cho mình tỉnh táo lại, y thình lình thấy đại nương quét dọn cũng đứng ở cách đó không xa xem náo nhiệt.
Lộc Hàm không chút nghĩ ngợi, xoay người liền hướng đại nương đi đến. Ngô mẫu cùng Ngô Khởi Đình đối với hành động của y cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ thấy Lộc Hàm hỏi đại nương kia mượn cây chổi cùng cái ki hốt rác, sau đó trở lại, khí định thần nhàn mà đem trân châu rớt đầy đất quét vào trong ki, không cần ngồi chồm hổm cũng không cần quỳ, chỉ cần cuối người.
Sắc mặt vênh váo tự của mẹ con Ngô gia lập tức biến thành màu xanh mét, Lộc Hàm cầm ki đưa tới trước mặt Ngô mẫu.
“Ngô mẫu, trân châu của ngài .” Y cười tủm tỉm nói, trân châu ở trong ki lăn tròn.
“Cậu…” Ngô mẫu tức giận đến ngực phập phồng, cao giọng nói: “Bẩn như vậy, làm sao đeo được!”
”Vậy sao?” Lộc Hàm giả ngu nói: “Dùng nước rửa một chút là được.”
“Cậu thái độ gì vậy, cậu… Cậu chờ cho tôi!” Ngô mẫu trăm triệu không dự đoán được sẽ bị y phản đòn, mụ lôi kéo Ngô Khởi Đình cũng thở phì phì quay đầu bước đi .
Lộc Hàm đối với bóng dáng các nàng lặng lẽ làm cái mặt quỷ, y xoay người đem cái ki cùng cây chổi trả lại cho đại nương.”Cám ơn, trân châu này Ngô mẫu đã bỏ, cô cứ lấy đi.”
Đại nương cầm sự thu hoạch* ngoài ý muốn, vui vẻ rời đi.
* ở đây ý là trân châu.
Chạng vạng, lúc Lộc Hàm tan tầm nhận được cuộc điện thoại của Ngô Thế Huân, nói hắn không trở lại ăn cơm chiều . Vừa đúng lúc mình muốn một mình về… Lộc Hàm hăng hái đi ra thang máy.
Một nam tử từ sảnh lớn hướng y đi đến.” Lộc tiên sinh.”
Lộc Hàm vừa thấy, cư nhiên là Ngô Hạo. Hắn không phải muốn tới thay dì hắn cùng em gái họ hắn trả thù chứ? Lộc Hàm trong lòng nhất thì liền cảnh giác.
“ Phác tiên sinh, ngài tại sao lại ở chỗ này, có chuyện gì sao?”
“ Lộc tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, nghe nói hôm nay dì tôi cùng em gái họ tôi gây phiền toái cho cậu .” Phác Xán Liệt thần tình xin lỗi nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro