Part38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không… Không có gì…” Nguyên lai người ta là tới giải thích , Lộc Hàm vì lòng dạ hẹp hòi của mình mà xấu hổ. Nói cũng đúng, Phác Xán Liệt so với dì cùng muội muội của hắn tốt hơn nhiều.
“Không, tôi cũng biết , các nàng quả thật quá thất lễ, tôi đây nhận lỗi với cậu.”
“Không cần nghiêm trọng như thế …” Lộc Hàm băn khoăn nói.
“Như vậy đi, vì tỏ thành ý của tôi, để tôi mời cậu ăn một bữa cơm, bồi tội được không?” Phác Xán Liệt đưa ra một yêu cầu làm cho Lộc Hàm càng thêm băn khoăn .
“Không cần , này căn bản không có gì…”
“Không, để tôi mời cậu đi, bằng không tôi sẽ rất khó xử , đối Ngô Thế Huân cũng vậy.” Phác Xán Liệt thực kiên trì.
“Vẫn là không tốt lắm…” Lộc Hàm nghĩ, nếu như để Ngô Thế Huân biết y cùng Phác Xán Liệt đi ăn cơm, nhất định sẽ ghen đi?
Phác Xán Liệt giống như cũng hiểu được ý nghĩ của y, hắn thuyết phúc đối phương: “Cậu không cần lo lắng bên Ngô Thế Huân, tôi sẽ nói với hắn , chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm, hắn hẳn sẽ hiểu mà.”
”Phải không…” Lộc Hàm không cho là như vậy, theo như y biết, Ngô Thế Huân là cái hủ dấm chua siêu lớn, ngay cả mình cười với người khác một chút cũng không cho.
“ Lộc tiên sinh, cậu nhất định phải đáp ứng tôi, lần này thôi, ” Ngữ khí của Ngô Hạo đã có chút giống cầu xin , nếu tiếp tục cự tuyệt, Lộc Hàm cảm thấy không đành lòng , cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
Phác Xán Liệt cao hứng mà mời y lên xe của mình, hướng tới nhà ăn…
Trong đầu hiện lên hình ảnh hỗn độn không trọn vẹn , bên tai nghe được rất nhiềuâm thanh mơ hồ . Lộc Hàm dùng sức muốn mở mắt ra, nhưng lực bất tòng tâm, ánh mắt chỉ có thể mở ra một cái khe hẹp.
Một đoàn gì đó giống như người đi tới bên y, tiếp theo , một thứ gì đó lạnh lẽo áp lên môi y.
Ùng ực ùng ực… Nam tử đem một ly nước đổ vào miệng Lộc Hàm,Lộc Hàm ho khan vài cái, biểu tình vẫn tan rả như trước. Nam nhân cầm cái chén không đi ra ngoài, Phác Xán Liệt sắc mặt âm hiểm đã chờ ở đó.
“Như thế nào?”
“Đã uống xong , năm phút sau sẽ phát tác.”
“Tốt lắm.” Phác Xán Liệt ác độc cười.”Đem nữ nhân kia đưa vào đó.”
” Vâng.” Nam nhân đem một nữ nhân khiêng lên, Phác Xán Liệt đối với một gã hán tử cao lớn cầm máy ảnh trong tay nói: “Quay tốt một chút, mặt nhất định phải quay rõ ràng.”
“Đã biết lão bản.”
Hán tử đi vào một gian phòng của nữ nhân, Phác Xán Liệt nhìn sắc mặt  Lộc Hàm cùng nữ nhân càng ngày càng hồng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, ý cười tàn ác ở miệng càng ngày càng đậm .
Lộc Hàm tựa vào trên tường, muốn mở to mắt, vẫn chưa hoàn toàn mất hết lý trí. Nữ nhân bởi vì tác dụng của dược mà không chịu nổi , bắt đầu cởi bỏ y phục của mình.
Phác Xán Liệt nhìn nhìn, một gã bảo tiêu hướng hắn đi tới, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Lão bản, có một số việc cần ngài xử lý một chút.”
“Được.” hắn dặn dò nam tử quay phim trong phòng : “Giao cho ngươi .”
“Hảo.” Nam tử hướng hắn giơ ngón cái, đem màn ảnh nhắm ngay hai người đang dây dưa.
Nữ nhân nằm trên người Lộc Hàm, khó chịu mà giãy dụa, Lộc Hàm tựa hồ cảm nhận được cô, hắn hữu khí vô lực mà hô nhỏ: “Không được… Không được…”
Nữ người đã không còn tỉnh táo , cô cởi áo sơmi Lộc Hàm ra Lộc Hàm từ từ nhắm hai mắt, y cũng nhịn không được …
Đùng! Đùng! Ngoài cửa truyền đến vài tiếng động, tiếp theo là vài âm thanh kinh hô ngắn ngủi. Lộc Hàm đã không thể để ý tới , y theo bản năng ôm lấy nữ nhân. Nhưng ngay sau đó, sức nặng ở trên người lại biến mất, Lộc Hàm mị mở mắt, lại nhìn thấy một bóng người khác áp lên mình.
“Ân…” Người kia hôn y, Lộc Hàm mơ mơ màng màng mà ôm chặt đối phương.
Nụ hôn nóng rực, âu yếm mãnh liệt, sự ma xát của da thịt, làm cho Lộc Hàm rất nhanh liền trầm luân …
Khi Lộc Hàm tỉnh lại đã là ở nhà, tuy rằng vì chuyện buồn bực đêm nay, nhưng thật sự rất mỏi mệt , cũng không có can đảm nói với Ngô Thế Huân, đành phải tắm rửa một cái, lên giường liền ngủ.
Ngày hôm sau, hai người cứ theo lẽ thường mà đi làm, Lộc Hàm vẫn là bộ dáng mệt nhọc ngủ không đủ .
“Hay là em ở trong nhà ngủ đi.” Ngô Thế Huân ở trong thang máy đối y nói.
“Không được, tháng này tôi đã xin nghỉ phép hơn một ngày …”
“Em yên tâm, tôi sẽ không trừ tiền lương của em đâu .”
Hai người đang đi ra khỏi thang máy, nam bí thư của Ngô Thế Huân lập tức chào đón.”Chủ tịch, Lộc trợ lý, buổi sáng tốt lành. Phác tiên sinh cùng Ngô tiểu thư…”
Bí thư đang nói, Phác Xán Liệt cùng Ngô Khởi Đình tươi cười khả ái đã hướng bọn họ đi tới .
“Nhị vị, buổi sáng tốt lành.” Phác Xán Liệt tâm tình rất tốt chào hỏi.
Lộc Hàm vừa nhìn thấy hắn, trong óc lập tức hiện lên một ít hình ảnh, nhưng lại không rõ ràng.
“Buổi sáng tốt lành, có chuyện gì sao?” Thái độ của Ngô Thế Huân vẫn lãnh đạm như trước.
“Có, có một chuyện rất trọng yếu, muốn cho cậu biết .” Phác Xán Liệt hướng hắn nháy mắt ái muội , cùng sử dụng một loại ánh mắt quỷ dị đảo qua người Lộc Hàm, người sau lập tức rùng cả mình.
“Đến phòng làm việc của tôi rồi nói .” Ngô Thế Huân nói.
“Không thành vấn đề, thỉnh Lộc tiên sinh cũng cùng đi .” Phác Xán Liệt cường điệu, Ngô Khởi Đình che miệng mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro