Chap 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lộc Hàm sau chuyện này qua đi đối Thế Huân không có bài xích như trước đây, chí ít đã nhận lấy sự quan tâm của Thế Huân, thế nhưng, trong lòng lại luôn luôn sợ tình yêu trong quá khứ, cậu sợ không thể làm cho tình yêu đứng dậy, ngược lại cuối cùng lại tổn thương mình.Luôn ở trong nhà Thế Huân cũng không phải cách, công ty có nhiều việc cần phải đến giải quyết, gọi tài xế tới đón, vừa vào công ty liền thấy thư ký vội vã chạy tới, nhướng mày, lẽ nào xảy ra chuyện gì sao? Mới ba ngày chưa tới công ty a, “Tổng giám đốc đã trở về, tổng tài công ty ATN đã ở đây đợi ngài hai ngày rồi, nói như thế nào cũng đều không ly khai, chúng tôi cũng không có biện pháp a, ngài nhanh đi xem sao!” Thư kí Lâm một hơi nói xong, xem ra tình hình rất căng thẳng. Lộc Hàm vừa đi vừa suy nghĩ, tổng tài của ATN? Đó không phải là Chung Nhân sao, hắn tìm mình làm gì? Chậm rãi đi lên tầng cao nhất, vừa vào cửa quả nhiên thấy một nam nhân đang ngồi ở trên sô pha thượng ngủ gật, muốn nói lòng Lộc Hàm không mừng rỡ là giả, cậu đã từng vọng tưởng vô số hình ảnh mình và Chung Nhân gặp lại, nếu đổi lại là trước đây, cậu hẳn là sẽ xông lên cãi lộn, hỏi hắn vì sao bỏ lại mình, vì sao ly khai tuyệt tình như thế? Thế nhưng, lúc này, tâm trạng Lộc Hàm lại bình tĩnh lạ thường, không có phẫn nộ hay là suy nghĩ khổ sở, chỉ đơn giản nhìn mặt Chung Nhân, ngực nghĩ về một người khác, đại khái là bởi vì lòng cậu có Ngô Thế Huân rồi, bước thong thả đi ra phía trước, ngồi xuống bên cạnh người Chung Nhân, cho dù ngủ, trên mặt Chung Nhân vẫn cau mày nhăn chặt, rõ ràng so với chính mình còn nhỏ vài tuổi, nhưng lại biến thành một lão già như vậy, Lộc Hàm nhẹ giọng bật cười, không khí ấm áp phải tới trên mặt Chung Nhân, hắn giật mình tỉnh giấc, rất hiển nhiên là vừa tỉnh, con mắt Chung Nhân chưa rõ ràng mà phải dụi dụi vài cái mới ngồi dậy: “Lộc… Lộc Hàm ca, ngươi sao đã về?, ” —-“Đây là công ty của ta, ta vì sao không thể trở về?” Lộc Hàm bị hắn hỏi một câu vô duyên. “A, đúng, ta, ta còn tưởng ngươi sẽ không để ý ta nữa, ở đây đợi ngươi hai ngày ngươi cũng không tới, ” “Ha hả, ta sao lại không để ý tới ngươi? Đừng suy nghĩ viễn vông nữa, tìm ta có việc gì?” “Ca, ngươi, không trách ta sao? Về chuyện hai năm trước ta đi không từ giã?” Thanh âm Chung Nhân càng nói càng nhỏ, cuối cùng thì nghe không rõ nữa, Lộc Hàm có chút rung động, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, trên mặt lộ vẻ tiếu ý nói: “Chuyện hai năm trước là chuyện đã qua rồi, ta không muốn nhắc lại nữa, ngươi hẳn là có nỗi khổ riêng, ta không bức ngươi nói ra, ” “Ta… Ngươi không muốn nghe ta giải thích sao?” Chung Nhân có chút không tin nhìn Lộc Hàm, “Ta không miễn cưỡng ngươi nói, ta không phải người nhất định phải nghe mọi chuyện.” Chung Nhân vừa nghe lời này lập tức vọt tới trước mặt Lộc Hàm: “Lộc Hàm, ngươi có phải… có phải không thích ta nữa?” Lộc Hàm không nói, chỉ là trầm mặc, Chung Nhân ôm cổ cậu: “Đừng mà, đừng không thích ta có được hay không? Ta sai rồi, ta ngày ấy không nên đi, ta không nên bị ma quỷ ám ảnh mà không tin ngươi, nghe lời ngon ngọt dụ dỗ của người khác, tha thứ cho ta được không?” Lộc Hàm nghe Chung Nhân nói như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút khổ tâm, những lời này nếu như nói trước khi gặp Ngô Thế Huân, cậu hẳn là sẽ mừng rỡ như điên, thế nhưng, hiện tại nghe được lại trở nên phức tạp, nhẹ nhàng giãy khỏi cái ôm của Chung Nhân, tiếc rằng Chung Nhân lại ôm quá chặt, căn bản không động đậy được: “Chung Nhân a, ngươi đừng như vậy, trước tiên buông tay được không?” Chung Nhân tựa hồ do dự một chút, nhưng rồi vẫn buông lỏng ra: “Ca, ngươi không chịu tha thứ cho ta sao?” “Ta không phải không tha thứ cho ngươi, ta cho tới bây giờ cũng không có trách ngươi, ” “Thật vậy chăng? Chúng ta lại có thể bên cạnh nhau không?” Trong mắt Chung Nhân có tia sáng “Chung Nhân a, ta nghĩ… chúng ta nên làm bạn bè đi!” Lời này vừa nói ra, tia sáng trong mắt Chung Nhân vừa dấy lên lập tức bị diệt xuống, 【 Bạn bè 】?. Chỉ có thể làm bạn thôi sao? Thế nhưng, ta không muốn a, xoay người hướng cửa đi đến, Lộc Hàm đã nói như vậy rồi, mình hẳn là không có lý do ở lại nữa, từng bước một đi trong đau khổ, chưa bao giờ cảm giác thì ra xoay người cũng là một chuyện rất khó khăn, ngực đột nhiên không có đau nhức, chỉ có một mảnh yên lặng. Lộc Hàm đứng ở nơi đó cũng không có ngẩng đầu nhìn Chung Nhân, dù sao cũng là người mình từng yêu, thấy hắn khổ sở, bản thân lại có thể nào không đau lòng? Cắn răng, kiên định lòng, từ nay về sau, người mình yêu chỉ có Ngô Thế Huân. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro