Chap 2 [16+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Huân cùng Lộc Hàm ngủ cả buổi sáng, thấy mắt Lộc Hàm chuyển động vài cái, biết cậu sẽ tỉnh, liền đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, dự định trước khi cậu tỉnh dậy sẽ ly khai, đứng ở bên giường nhìn khuông mặt Lộc Hàm, cứ như thế đi sao, có chút luyến tiếc, chí ít muốn lấy đi vài thứ là kỷ niệm, quay đầu nhìn về phía y phục rơi lả tả đầu giường của Lộc Hàm, tiện tay nhặt lên chiếc áo khoác, đột nhiên có cái gì đó từ trong túi rớt ra, Thế Huân ngồi xuống nhặt lên, là một bức ảnh, thế nhưng -- trên ảnh lại là hai người, có chút chói mắt, là bức ảnh chụp chung của Lộc Hàm và một nam sinh rất thân mật, Ngô Thế Huân cũng không biết vì sao lại có chút tức giận, trừng mắt nhìn Lộc Hàm đang ngủ say trên giường, đem ảnh chụp bỏ vào trong túi mình, rồi lấy bút ra, ở trên bàn tìm giấy, vội vã ở trên mặt viết mấy câu. Liền xoay người bỏ đi. . .

Lộc Hàm đang ngủ say sưa trên giường nào biết đâu rằng, số phận của cậu đã bị một người tên là Ngô Thế Huân nắm trong tay, tay dụi dụi mắt, Lộc Hàm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn trên cánh tay còn dấu hôn, hơn nữa phía sau truyền đến đau đớn, đều chứng minh tối hôm qua kịch liệt đến nhường nào, sờ sờ vị trí bên người rõ ràng còn ấm, là vừa đi sao, trong lòng không khỏi uể oải, xoa xoa đầu, lấy tay chống thắt lưng xuống giường, đi tới phòng tắm, nhìn trong gương cả người toàn dấu hôn đỏ thắm, nhất thời nghĩ bản thân thật bẩn, nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm nói, ' Lộc Hàm, ngươi là tên tiểu nhân dơ bẩn, ngươi không thấy hổ thẹn sao? Ngươi cho rằng có một thân thể sạch sẽ sao, lại bị một người không có chút nào liên quan thượng, vậy mà ngươi lúc đó chẳng phải rất nhiệt tình sao? Ngươi rất bẩn, rất bẩn! ! ! ' chán chường ngồi dưới đất, chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, hà tất như thế lưu tâm? Mình còn có Chung Nhân mà không phải sao? Chỉ là, Chung Nhân a, nếu như ngươi biết ta như vậy, ngươi còn có thể muốn ta nữa không, đúng vậy, ngươi sẽ không muốn ta nữa, ngươi sẽ ly khai ta, ngươi đi rồi không phải sao? Ta rất nhớ ngươi, Lộc Hàm ôm lấy đầu, cực lực ẩn nhẫn nước mắt của mình, đột nhiên, hình như nhớ tới cái gì đó, mặc áo ngủ vào chạy đến bên giường, tìm y phục của mình, lục lọi trong túi áo cái gì đó. Ảnh chụp đâu? ! Lộc Hàm luống cuống, đó là bức ảnh chụp chung duy nhất của cậu và Chung Nhân, hay là rơi trên giường rồi, xốc chăn lên, không có, dưới gầm giường, cũng không có, nước mắt Lộc Hàm lại rơi xuống, lẽ nào, là bị người kia lấy đi rồi, đặt đầu nằm trên giường, lệ rốt cục không chịu mà rơi xuống, nếu như bị người tối qua lấy đi thật, cậu làm sao mà trở về đây? Chung Nhân a, ngươi cứ như thế đi, ngay cả kỉ niệm duy nhất cũng không để lại cho ta sao? Lộc Hàm òa khóc nức nở, bỗng nhiên ánh mắt thoáng nhìn qua mảnh giấy dán trên đầu giường, vội vã lấy xuống, chỉ thấy mặt trên viết: "Muốn lấy lại ảnh chụp thì tới tìm ta. ---- Ngô Thế Huân" sau đó là một dãy số điện thoại, Lộc Hàm kích động nhìn chữ trên giấy, lấy điện thoại ra gọi dãy số kia, rất nhanh có người nhận máy, một giọng nói rất âm trầm truyền đến, khiến Lộc Hàm cảm thấy ngẩn cả người, cẩn thận hỏi: "Cái kia, ta là. . . Ngạch, bức ảnh của ta đang ở chỗ ngươi sao?" Lộc Hàm không biết giới thiệu mình thế nào, muốn nói ta là người bị ngươi tối qua đè lên sao, cậu thực sự nói không nên lời,

"A, muốn lấy lại sao?" Ngô Thế Huân mang theo khẩu khí đùa bỡn trả lời,

"Muốn "

"Vậy tới tìm ta, địa chỉ ta sẽ gửi tin nhắn qua, một mình tự đến, "

"Biết rồi, " Lộc Hàm cắt đứt điện thoại, ' tích -- tích ' tiếng tin nhắn vang lên, nhìn chữ trên màn hình điện thoại di động -- Thiên Thai? Chạy cao như vậy làm gì, quên đi, chỉ cần lấy lại được ảnh là tốt rồi, rung chuông gọi phục vụ lấy bộ quần áo, tắm sạch sẽ một chút, trên người cảm giác dính dính rất khó chịu, rốt cục chỉnh đốn được rồi, đi ra khỏi cửa "Phi" đã là buổi trưa rồi, đói quá, may mà Thiên Thai kia cách nơi này không xa, nhanh đi lấy lại ảnh chụp đã, muốn gọi điện thoại kêu tài xế tới đón, thế nhưng lần này đi làm việc tư, cậu không muốn để người ngoài biết, tự mình đón xe vậy . . .

Rất nhanh đã đi tới chỗ Thiên Thai mà Ngô Thế Huân nói, Lộc Hàm đi thang máy, càng lên cao Lộc Hàm càng sợ, từ từ nhắm hai mắt không dám nhìn xuống, rốt cục cũng tới tầng cao nhất, nhìn trái ngó phải, sao lại không có ai, không đùa giỡn ta chứ, lại hướng bên trong đi vào, rốt cục thấy được một người nam nhân đang ngồi ở một mình trên đỉnh tường cao, chỉ cần thân thể chuyển động một chút sẽ ngã xuống ngay, Lộc Hàm nghĩ đến mà sợ, "Này, ngươi ngồi cao như vậy làm gì? Rất nguy hiểm đó."

Ngô Thế Huân nghe được giọng Lộc Hàm, quay đầu lại, khóe mắt mỉm cười "Ngươi rốt cục cũng tới rồi, " nói xong liền nhảy xuống, đi tới bên người Lộc Hàm, Lộc Hàm thấy hắn tới gần, theo bản năng mà lùi về phía sau, thế nhưng đột nhiên hắn chìa bức ảnh ra, Lộc Hàm kinh hỉ nhìn vật trong tay hắn, muốn nhanh chóng lấy lại, thế nhưng Ngô Thế Huân nhanh tay hơn, Lộc Hàm bị trượt tay, tức giận nhìn nam nhân trước mắt "Ngươi rốt cuộc có trả lại cho ta không?"

"Tất nhiên là muốn trả lại cho ngươi a, chỉ là, ngươi giải thích cho ta một chút, chữ trên bức ảnh này có nghĩ gì?" Ngô Thế Huân đem bức ảnh lật mặt sau, quả nhiên có một dòng chữ nhỏ "Chung Nhân, ta thực sự rất nhớ ngươi, mau trở về có được hay không ~~ "

Lộc Hàm ngơ ngác nhìn chữ phía sau bức ảnh, ký ức về người kia bắt đầu trỗi dậy, nước mắt lại hoen bên viền mắt, Ngô Thế Huân thấy cậu cư nhiên ở trước mặt hắn vì một nam nhân khác mà khóc, trong nháy mắt phát cáu rồi, xoay người đi tới lan can, muốn đem bức ảnh kia ném xuống dưới, Lộc Hàm nhìn bức ảnh bị gió cuốn đi, nhất thời cảm giác tan vỡ, vọt tới vòng bảo hộ, vươn tay muốn kéo lại nhưng bức ảnh đã bị gió cuốn đi thật xa, Ngô Thế Huân nhìn cử động của Lộc Hàm, lửa giận càng ngày càng mạnh, tay nắm lấy vai cậu, quay người không nói không rằng mạnh bạo hôn, tràn ngập hình ảnh bá đạo cướp đoạt, hắn không chút lưu tình cắn Lộc Hàm, Lộc Hàm bị hắn khiến cho mềm nhũn, chỉ có thể lấy tay chống cự, thế nhưng sức lực yếu ớt của cậu nào đấu lại với Ngô Thế Huân, chỉ có thể tùy ý bị hắn hôn, Thế Huân thấy người trong lòng không phản kháng nữa, lòng vui mừng khôn xiết, đem Lộc Hàm ép vào tường, bắt đầu cở bỏ y phục cậu, Lộc Hàm cảm nhận được hành động của Ngô Thế Huân, vội vã khước từ nhưng áo đã bị xả xuống, Thế Huân rốt cục rời khỏi môi cậu, chuyển đến cổ trắng ngần, Lộc Hàm một bên hô hấp khó khăn, một bên nghẹn ngào nói: "Xin... Xin ngươi, đừng làm chỗ này --" Thế Huân ngẩng đầu, khóe miệng mang theo tiếu ý nói rằng: "Tốt lắm, chúng ta về nhà. ." Nói xong cũng không quan tâm Lộc Hàm có đồng ý hay không, ôm lấy hắn đi xuống dưới lầu. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro