Chap 3: [H NHẸ ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân một đường lái xe chạy vội về đến nhà, mới vừa vào nhà đã vội vàng chiếm lấy môi Lộc Hàm, hắn cũng không biết bản thân bị làm sao, hắn chỉ biết là hắn bây giờ rất muốn người con trai trước mắt này, nhìn bảo bối bị mình bức quá chặt chẽ mà từ từ nhắm hai mắt, lòng sinh thương hại, khí tức bá đạo biến thành ôn nhu, Lộc Hàm cảm nhận được đối phương dừng lại, mơ mơ màng màng mở mắt, bắt gặp ánh mắt của Thế Huân cũng đang nhìn mình, có loại tình cảm không rõ tên ẩn chứa ở bên trong, Lộc Hàm đột nhiên nghĩ ánh mắt của hắn như vậy rất giống của Chung Nhân, nhãn thần như nhau, hôn môi như nhau, đó lại là lúc vĩnh biệt.

Lộc Hàm cảm thấy sợ, cậu không muốn mất đi lần nữa, cho dù người đang ôm lấy mình không phải là người mình yêu, nhưng nếu có thể cho mình một chút ấm áp thế là tốt rồi, nhắm mắt lại, chủ động hôn Ngô Thế Huân, Thế Huân căn bản không có sức nhẫn nại, hơn nữa Lộc Hàm đột nhiên tới như thế, hắn càng không thể khống chế bản thân, hôn đáp trả Lộc Hàm, trở về quyền chủ động, đem Lộc Hàm nằm trên sô pha trong phòng khách, tiếp tục hôn say đắm, mỗi một nơi đi qua đều lưu lại ấn ký thuộc về mình, nghe người dưới thân vì bị ức chế mà rên rỉ một tiếng, dục hỏa của Thế Huân càng tăng lên, để Lộc Hàm không bị đau nữa, Thế Huân liền chống tay cho Lộc Hàm chút không khí, cắn giảo đôi hồng đậu trước ngực, giảm bớt cảm giác khó chịu của cậu, nghe tiếng rên vong tình của Lộc Hàm, Thế Huân cũng không ngồi yên nữa, nằm úp sấp trên người Lộc Hàm, tự mình động thân tiến nhập vào trong cơ thể Lộc Hàm, Lộc Hàm đau đớn nhắm hai mắt lại, trong miệng phát ra những thanh âm yếu ớt, chỉ có thể chăm chú cầm lấy cánh tay Thế Huân, Thế Huân ngày càng ra sức đưa đẩy, "Thoải mái không?" --"A... Ngạch - thật thoải mái!" Nghe được Lộc Hàm khen, Thế Huân rất là vui mừng, dùng lực mạnh hơn nữa, "A a... Chung Nhân a, từ bỏ, nhẹ một chút a..." .

Trong miệng Lộc Hàm đột nhiên phát ra một câu như thế, khiến Ngô Thế Huân ngây người, Lộc Hàm cũng ý thức được chuyện mình gọi nhầm tên, xấu hổ quay mặt qua chỗ khác: "Xin lỗi, " --- "A, xin lỗi? Ngươi cho ta là cái gì? Là người mát xa sao?" Thế Huân quay Lộc Hàm giận dữ hét, tay quay đầu cậu, khiến đôi mắt Lộc Hàm phải nhìn thẳng hắn, tiếp tục nói rằng: "Ngươi thấy rõ rồi chứ, ta là Ngô Thế Huân! ! , Không phải Chung Nhân gì đó của ngươi, đừng để ta nghe lại tên của hắn, cẩn thận nếu không ta sẽ thực sự giết ngươi!" Nói xong đem Lộc Hàm ngồi trên đùi mình, Lộc Hàm đau đớn mà nhíu chặt lông mày, Ngô Thế Huân cố sức đâm chọc, hai tay nâng mặt Lộc Hàm lên, cười lạnh nói: "Gọi tên của ta, gọi Thế Huân, mau gọi!" . Lộc Hàm không được tự nhiên mà quay đầu đi, cho thấy không để ý tới Thế Huân, Ngô Thế Huân cũng không tức giận, tiếp tục kiên trì : "Nhanh, ngoan một chút, gọi Thế Huân!" Lộc Hàm nhăn nhó nhưng vẫn bướng bỉnh nói: "Không gọi, ngươi đừng vọng tưởng!" . Thế Huân tức giận đưa tay bóp cổ Lộc Hàm: "Ngươi rốt cuộc có gọi hay không? Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng" - "Đừng mơ!" -"A, tốt, ngươi không gọi thật sao, ta có biện pháp khiến cho ngươi gọi!".

Nói xong liền đứng dậy ôm lấy Lộc Hàm, Lộc Hàm vì đột nhiên lơ lửng mà có chút khẩn trương, hai chân gắt gao ôm lấy thắt lưng Thế Huân, rất sợ bị rơi xuống phía dưới, Thế Huân chậm rãi đi tới cầu thang, từng bước một lên lầu, đi tới tầng cao nhất, tới cửa sổ hướng ra bên ngoài, nói: "Ngươi nói xem, chúng ta làm ở chỗ này phải chăng hiệu quả rất tốt? Để cho bọn họ đều thấy ngọc thể Lộc Hàm của chúng ta." Lộc Hàm khủng hoảng nhìn bên ngoài cửa sổ dẫn ra đoàn người ngoài đường, vì đã chạng vạng chiều muộn, xe cộ ngày càng nhiều, ngẩng đầu cầu xin Ngô Thế Huân: "Ngươi nhanh che rèm cửa sổ lại, van cầu ngươi"-- "Hiện tại biết cầu ta rồi? Vậy phải xem biểu hiện của ngươi" Nói thế nhưng không thèm nghe lời thỉnh cầu của Lộc Hàm, ra sức cày cấy trên người cậu, Lộc Hàm bị hắn đụng đau đến muốn ngất đi, hạ thể xé rách đau đớn, rốt cục đã dỡ xuống lớp ngụy trang của Lộc Hàm, đung đưa phối hợp theo nhịp đẩy mới phát ra thanh âm: "Thế Huân a, cầu ngươi, thực sự rất... đau!".

Thế Huân nghe Lộc Hàm rốt cục cũng gọi tên mình, cười cười cầm lấy điều khiển từ xa, cho rèm cửa sổ kéo vào, đồng thời cũng thả lỏng cơ thể, cho Lộc Hàm cơ hội hô hấp, nhìn môi Lộc Hàm bị cắn đỏ bừng, không khỏi có chút yêu thương, tự hỏi bản thân có phải đã quá phát hỏa?. Nhẹ nhàng hôn lên môi Lộc Hàm, không có thâm nhập, chỉ là ôn nhu nhìn khiến Lộc Hàm cảm nhận được không đúng thực, Thế Huân nhìn Lộc Hàm đang sững sờ, ngực cười trộm một cái, tên tiểu tử ngốc này, bị người khác ăn trộm cũng không biết, ngực thỏa mãn cười không ngớt =====,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro