Chap 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm tựa ở trong lòng Thế Huân ngủ không bao lâu thì tỉnh, không phải cậu không muốn ngủ, mà là cậu thực sự quá đói bụng, tính ra thì từ ngày hôm qua đến bây giờ một hạt cơm cũng chưa ăn, hơn nữa bị Ngô Thế Huân hành hạ dằn vặt như thế, thể lực tiêu hao nhanh hơn, nhìn Ngô Thế Huân đang ngủ say bên người, cũng không muốn đánh thức hắn, tự mình xuống phía dưới tìm đồ ăn, thế nhưng chân còn chưa chạm đất, đã vô lực ngã về phía sau.

Lộc Hàm chỉ cảm thấy đầu thật đau, trước mắt hỗn loạn, chút động tĩnh khiến Ngô Thế Huân giật mình tỉnh giấc, nhìn Lộc Hàm ngã vào trên người mình, Ngô Thế Huân vội vã nâng Lộc Hàm dậy, nhưng vừa đụng tới cơ thể Lộc Hàm, nhiệt độ cơ thể của cậu khiến Thế Huân chấn động, nhìn Lộc Hàm vì khó chịu mà nhíu chặt lông mi, ngực Thế Huân hình như có một loại lo lắng gì đó đang sinh sôi, nhẹ nhàng nâng Lộc Hàm một lần nữa an ổn nằm trên giường, giúp cậu đắp chăn rồi rót nước cho cậu uống.

Lộc Hàm toàn thân bủn rủn cầm ly nước cũng không có khí lực, Ngô Thế Huân nhìn sắc mặt Lộc Hàm suy yếu, hối hận tự trách bản thân, Ngô Thế Huân liền bưng ly nước giúp Lộc Hàm uống, Lộc Hàm hơi mở đôi môi trắng bệch, yếu ớt uống từng ngụm từng ngụm, lửa nóng trong yết hầu tư nhuận không ít, trên mặt mới xuất hiện biểu tình thoải mái.

"Nhà của ta không có thuốc hạ sốt, ngươi chờ đó, ta đi ra ngoài mua cho ngươi" Ngô Thế Huân nói xong liền muốn đứng dậy đi ra ngoài, thế nhưng tay một lần nữa bị Lộc Hàm kéo lại, quay đầu lại nhìn cậu, Lộc Hàm muốn nói điều gì đó, nhưng phát không ra âm, chỉ có thể dùng mắt ý bảo Ngô Thế Huân đừng đi, Thế Huân nhìn đôi mắt bất an của Lộc Hàm, cười nói: "Yên tâm, ta chỉ đi mua ít thuốc thôi, sẽ về rất nhanh. . ."

Nói xong liền muốn gỡ tay Lộc Hàm ra, nhưng Lộc Hàm càng nắm chặt hơn, trong đôi mắt long lanh ánh nước, nhìn chằm chằm Thế Huân lắc đầu, Thế Huân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi trở lại bên giường: "Được rồi, ta không đi nữa, ta ở lại cùng ngươi được chưa?"

Lộc Hàm gật đầu, muốn nhắm mắt lại, rồi lại sợ Thế Huân sẽ nhân lúc mình ngủ say mà bỏ đi, con mắt một chút mở một hồi lại nhắm, Thế Huân hình như là nhìn ra tâm tư của cậu, mĩm cười xốc chăn của Lộc Hàm lên, rồi chui đi vào, đem Lộc Hàm sáp nhập vào trong lòng, : "Như vậy được rồi chứ, ngươi yên tâm ngủ đi, " Lộc Hàm lúc này mới an tâm nhắm hai mắt lại, thế nhưng hình như vẫn cảm thấy không an toàn, lấy hai tay của Thế Huân, đặt ở trước ngực mình, Thế Huân nhìn động tác của Lộc Hàm như vậy, đau lòng nói: "Ngươi rốt cuộc chịu ủy khuất gì, vì cớ gì luôn cảm giác không an toàn, Lộc Hàm, ngươi là người đầu tiên khiến ta có khát khao bảo vệ người khác. Nếu như cái tên Chung Nhân kia từ bỏ ngươi, vậy đến lượt ta bảo vệ ngươi được không?" Nghĩ nghĩ đem Lộc Hàm sâu hơn trong lòng, cho đến khi Lộc Hàm truyền đến tiếng hít thở đều đặn, Thế Huân lúc này mới yên tâm ngủ.

Một đêm này, giữa hai người, tựa hồ có những loại tình cảm không giống nhau như vậy sản sinh ====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro