Chap 35+36[H]+37:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm ở phía trước lái xe, không nói gì nhìn Ngô Thế Huân ngồi ở phía sau trên mặt cười như hoa nở, tiểu tử này lại làm sao vậy? Từ khi lên xe đến bây giờ vẫn ngồi ở phía sau cười, nhìn Lộc Hàm run người sợ hãi, rốt cục bị dày vò rồi, Lộc Hàm chở Thế Huân về nhà mình, vốn là muốn đưa về nhà của hắn, thế nhưng sợ hắn lại không biết chăm sóc bản thân, còn có Lộc Hàm cũng luyến tiếc khi ly khai hắn.

Kéo Thế Huân vào cửa, đem hành lý dàn xếp ổn thỏa, nhưng Thế Huân vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, đi qua sờ sờ đầu hắn, Lộc Hàm há mồm hỏi: "Ngô Thế Huân, ta có nên mang ngươi đến bệnh viện làm một bộ não CT không?" Lời kia vừa thốt ra, dáng tươi cười trên mặt Ngô Thế Huân trong nháy mắt liền biến mất, thế nhưng rất nhanh lại biến ra biểu tình nghẹn ngào ủy khuất: "Lộc Hàm, ta, ta muốn tắm ~ "

Trên đầu Lộc Hàm hiện ra 3 đường hắc tuyến, hắn không phải từ khi vào bệnh viện ngay cả tắm rửa cũng không a!

"Ngươi, đi theo ta." Nói xong Lộc Hàm dẫn Thế Huân lên lầu hai.

Lộc Hàm pha nước ấm vừa đủ, chuẩn bị quần áo ngủ xong xuôi định xoay người đi ra ngoài gọi Thế Huân vào thì bị một bóng người phía sau dọa hoảng sợ, Ngô Thế Huân đứng đó trên người không một mảnh vải che thân, Lộc Hàm nhìn cảnh tượng trước mắt nuốt nuốt nước miếng: "Cái kia, Thế, Thế Huân a, cởi y phục nhanh như vậy làm gì, sẽ bị cảm lạnh đó, mau vào trong nước đi." Vừa nói còn dùng tay chỉ chỉ, ý bảo Thế Huân đi vào.

Thế Huân rất nghe lời, chậm rãi đi vào, Lộc Hàm thấy thế xoay người bỏ chạy, nhưng cánh tay dài của Thế Huân đã kịp chộp được kéo vào trong lòng, Thế Huân phả hơi bên tai Lộc Hàm, nhiệt khí chậm rãi hâm nóng cần cổ: "Bảo bối, ngươi lại muốn chạy?"

Lộc Hàm cả người run rẫy, rất nhanh thoát ly khỏi cái ôm của Thế Huân, bồi cười nói: "Ha. . . đâu có, ta đây là, đây là đi lấy khăn tắm cho ngươi, ha hả ~ ngươi mau vào trong nước, đừng để bị cảm!"

Lộc Hàm nhanh tay xô Thế Huân vào trong bồn tắm, sau đó nhấc chân chuẩn bị chạy, thế nhưng trời cũng ghét cậu, Thế Huân cho dù bị ai chặn đường nhìn thì cánh tay cũng rất chuẩn xác mà bắt được Lộc Hàm, sau đó lôi kéo cả người Lộc Hàm lặn hụp trong bồn tắm,

Lộc Hàm hoảng hốt thở dốc, thế nhưng đã bị Thế Huân đè xuống đáy bồn, nước ngập qua đầu, miệng bị Thế Huân dày vò không tha, lại không thể hô hấp, cố sức đánh Thế Huân lại không thèm nhìn, Lộc Hàm nghĩ lần này sẽ chết nơi đáy bồn này, vừa mới chuẩn bị nhắm mắt lại, Thế Huân lại đột nhiên buông cậu ra, đưa cậu từ đáy bồn lên, vẻ mặt tiếu ý nhìn Lộc Hàm thở dốc, hỏi: "Lần sau, còn dám chạy?"

Lộc Hàm quay cuồng, một bên hô hấp khó nhọc, một bên trả lời: "Không. . . dám chạy. . .nữa" Thế Huân thoả mãn cười cười, nhẹ nhàng đem Lộc Hàm ôm chặt trong lòng.

Tay Thế Huân không an phận đi tới đi lui trên người Lộc Hàm, Lộc Hàm vốn đang tựa ở trên vai Thế Huân thở dốc bị hắn sờ xoạng như thế , cả người đều run lên, tiểu tử này không phải muốn làm ở chỗ này chứ, a a, Lộc Hàm giả vờ cười nói: "Thế Huân a, ngươi không phải muốn tắm sao, để ta đi ra ngoài ~ "

"Ân? Không được, bảo bối chúng ta cùng nhau tắm, " Thế Huân dừng một chút, lại nói: "Hơn nữa, ngươi lúc trước đột nhiên ly khai, ta bị cấm dục đã lâu, ngươi không định bồi thường cho ta sao?" Tay Thế Huân đã giải phóng cúc áo của Lộc Hàm, quần áo ướt sũng bị lột tới bên hông.

Lộc Hàm lạnh cả người, lần này chết chắc thật rồi a, biết không còn lối thoát nào khác, Lộc Hàm ngã xuống trên vai Thế Huân, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Vậy, ngươi nhẹ nhàng một chút..."

Thế Huân nhất thời lòng như hoa nở, vui tươi hớn hở hôn lên đôi môi hồng nhuân của Lộc Hàm, lưỡi nhẵn nhụi liếm thỉ mọi ngóc ngách trong miệng bảo bối, Lộc Hàm tựa hồ cũng say sưa với kĩ thuật cao siêu của Thế Huân, nhẹ nhàng rên rỉ ra, Thế Huân nghe người trong lòng phát sinh âm thanh gợi tình, thoả mãn nở nụ cười, một tay cởi toàn bộ y phục của Lộc Hàm, lại lục lọi tìm phía dưới, theo sự trơn ướt của bồn tắm, nhẹ nhàng đưa tay chỉ chen vào cúc huyệt của cậu. Dị vật xâm lấn khiến Lộc Hàm cảm giác rất khó chịu, có thể làm cho trong cơ thể từ từ sinh ra khoái cảm lại khiến Lộc Hàm muốn ngừng mà không được, không thể làm gì khác hơn là ghé trên vai Thế Huân thở hổn hển.

Thế Huân vốn là muốn kiên trì giúp bảo bối mở rộng mới đi vào, thế nhưng Lộc Hàm càng ngày càng không an phận giãy dụa thân thể, hơn nữa tiếng rên rĩ lại càng mê người, Thế Huân chỉ cảm thấy muốn bạo tạc, thoáng cái gia nhập hai ngón tay, đợi Lộc Hàm thích ứng rồi, Thế Huân liền nhanh chóng đem dục vọng đã tích tụ đã lâu của mình toàn bộ xỏ xuyên vào trong cơ thể Lộc Hàm, chậm rãi đưa đẩy, ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm đang cắn chặt môi, cau mày không có phát sinh một chút thanh âm,

Thế Huân bỗng nhiên ý thức được mình chỉ lo cho cảm nhận riêng, căn bản không nghĩ tới Lộc Hàm sẽ rất đau, hẳn là chậm một chút a. Nhìn Lộc Hàm nhắm mắt lại cắn chặt môi đến bật máu, Thế Huân yêu thương nói rằng: "Đừng cắn môi, đau thì hãy kêu lên!" Lộc Hàm chậm rãi mở mắt ra, trong mắt còn kèm theo nước mắt lưng tròng, vừa rồi Thế Huân làm một chút thực sự rất đau, thế nhưng lại sợ kêu lên Thế Huân sẽ khó chịu, liền chịu đựng.

Nhìn nam nhân trước mắt vì mình cực lực ẩn nhẫn dục vọng, Lộc Hàm không khỏi trong lòng một trận cảm động, cười dịu dàng thì thầm: "Yên tâm, ta không đau, ngươi. . . cử động đi "

Thế Huân thấy biểu tình này của Lộc Hàm, không biết tốt xấu nói rằng: "Lộc Hàm, ngươi biết ngươi hiện tại cười đến so với khóc còn khó coi hơn không!"

Lộc Hàm bị chọc giận, Ngô Thế Huân chết bằm dám nói mình cười xấu xí. Lộc Hàm kiêu ngạo lườm nguýt một trận không thèm nhìn Thế Huân, nhưng ai biết Thế Huân đã kích thích nơi mẫn cảm nhất trong nội vách của Lộc Hàm, Lộc Hàm bất chấp tức giận dùng miệng gắt gao cắn vai Thế Huân không tha, Thế Huân đâm một cái, Lộc Hàm cắn mạnh một điểm, thế nhưng cắn cắn, Lộc Hàm lại có điểm luyến tiếc, nhìn trên vai Thế Huân đã đỏ rần, Lộc Hàm buông lỏng hàm răng, quên đi, cứ cắn môi mình cho đỡ đau lòng.

Thế Huân toàn tâm toàn ý vận động, thân thể Lộc Hàm thực sự có ma lực, khiến hắn yêu thích không muốn buông tay, cảm giác khít chặt hầu như muốn cho Thế Huân điên mất, ra sức đong đưa, cuối cùng mới chịu xuất bên trong cơ thể Lộc Hàm, dịch thể nóng rực cũng khiến cơ thể Lộc Hàm co rút, một tia bạch tuyến hiện lên, Lộc Hàm xuất ra trên bụng Thế Huân.

Ân ái qua đi Lộc Hàm hoàn toàn không còn khí lực nữa, ngay cả môi cũng không muốn mấp máy, vòi hoa sen còn đang phun nước, nhưng nước nóng hết, hiện tại phun xuống là nước lạnh, vồ vập trên lưng Lộc Hàm, làm lỗ chân lông cậu đều dựng thẳng lên, thân thể cũng co lại, thế nhưng chút cử động khẽ khàng này qua khiến Lộc Hàm cảm giác được dị vật còn ở bên trong cơ thể mình lại từ từ lửa nóng cứng lên, mắt uể oải nhìn phía Thế Huân, đã thấy Thế Huân cũng đang xấu hổ nhìn mình: "Lộc Hàm ~ ta, ta còn muốn ngươi ~ "

Lộc Hàm thật muốn chui xuồng đáy bồn mà tự vẫn, dùng chút sức lực héo tàn còn sót lại gào thét tên Ngô Thế Huân!

Buổi sáng dương quang rất chói mắt, xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu tới hai thân người đang say giấc xuân nồng trên giường, Thế Huân trong ổ chăn ấm áp giãy dụa, theo thói quen dang tay ôm lấy người bên cạnh, thế nhưng lăn trái lăn phải cũng không bắt được, mở mắt ra, thấy bên người căn bản là không có bóng dáng Lộc Hàm, cảm giác hoảng sợ nhất thời dấy lên từ trái tim, Lộc Hàm lại đi rồi sao?

Ý thức được điều này, Thế Huân vội vã đứng dậy tùy tiện lấy chiếc áo ngủ khỏa trên người, phải đi tìm người trở về, theo nhiệt độ còn lưu trên giường thì ngời còn chưa đi xa.

Thế nhưng chân vừa rơi xuống đất, quay đầu đã thấy ngoài sân thượng có một bóng người, vì ánh dương quang phản xạ cho nên thấy không rõ ràng, là Lộc Hàm sao? ! Nghi hoặc đi ra phía trước, nhìn bóng lưng hồi lâu Thế Huân mới thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đi lên ôm lấy Lộc Hàm từ phía sau, dựa đầu trên vai Lộc Hàm, nắng mai chói mắt không mở ra được, chỉ có thể dùng thân thể cảm thụ sự tồn tại của người trong lòng, Lộc Hàm híp mắt yên tâm dựa vào người Thế Huân, khóe miệng nở nụ cười: "Sao không ngủ thêm chút nữa? Không mệt sao?"

"Xí. . . Ta mới là người hỏi ngươi có mệt hay không chứ, mỗi lần làm xong ngươi đều ngủ như heo đó sao? Sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?" Thế Huân âu yếm nhìn Lộc Hàm.

Nhưng ai biết Lộc Hàm nghe xong lời này cũng không có vội vã phản bác Thế Huân, chỉ là trầm mặc, không biết lại nghĩ đến chuyện gì, Thế Huân thấy cậu không nói lời nào, cũng cau mày suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên hựu mở miệng kêu: "Lộc Hàm ~ "

"Hả?"

"Có thể hứa với ta một chuyện được không?"

"Nói a "

"Vĩnh viễn không rời xa ta được không?"

Lộc Hàm tựa hồ là ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh liền có phản ứng, nhẹ nhàng giãy khỏi cái ôm của Thế Huân, sau đó xoay người ôm lấy Thế Huân, nỉ non: "Ta, không còn có sức mà bỏ đi nữa."

Câu nói ngắn ngủi này coi như là một lời hứa hẹn, khiến cho khối đá to lớn lâu nay treo trong lòng Thế Huân rốt cục rơi xuống, đem Lộc Hàm ôm chặt hơn nữa, thở hơi nóng bên tai Lộc Hàm, như là có ý định khiêu khích, Thế Huân đột nhiên mở miệng: "Bảo bối ~ ngươi từng nghe qua chuyện ' thần bột ' lúc này chưa?"

Lộc Hàm đánh lên đầu Thế Huân, xấu hổ nghiêm mặt căm giận nhìn Thế Huân, buông tay hắn ra, xoay người muốn bỏ đi, nhưng Thế Huân lon ton chạy tới: "Honey ~ có được hay không ~ một lần thôi — "

"Không được! Ngô Thế Huân ngươi muốn bao nhiêu mới thỏa mãn hả? !"

"Ta chẳng phải nói rằng từ khi ngươi bỏ đi ta bị cấm dục lâu rồi sao ~ Lộc Hàm ~ ta thực sự..." Thế Huân hầu như cả người đã cuốn chặt lấy Lộc Hàm rồi, níu chặt y phục không cho cậu đi.

"Thế nhưng ta còn muốn đến công ty." Lộc Hàm không có biện pháp, chỉ có thể bắt đầu tìm lý do.

"Nói láo, ta đã sớm giúp ngươi xin nghỉ rồi, nhìn này ——" Thế Huân lấy điện thoại di động ra cho cậu nhìn một tin nhắn đã gửi đi, người nhận là thư kí Lâm.

Lộc Hàm thật không có biện pháp, trong đầu đang tìm kiếm xem còn có cách nào thoát nữa không, lại bị Thế Huân kéo ngã xuống giường, đôi môi hư hỏng lại giở trò quen thuộc, cuộc đại chiến sáng sớm chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro