Chap 38+39+40:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm lúc này ngồi một tư thế rất kì lạ trong xe Thế Huân, sáng sớm đã bị Ngô Thế Huân 'nhào bột', phía sau còn đau đến ngồi không được, thế nhưng Thế Huân lại cố ý nói muốn dẫn cậu đi một chỗ, phong cảnh ngoài cửa sổ xe lướt qua dần dần, Lộc Hàm tựa hồ là quá mệt mỏi, rất nhanh liền dựa vào cửa sổ xe mà ngủ,

Thế Huân nhìn mắt Lộc Hàm, từ ghế sau lấy ra chiếc gối kê cho cậu, bảo bối bé nhỏ có thể là thực sự mệt mỏi, tối hôm qua cộng thêm sáng nay đều phải vật lộn trên giường, thật mệt muốn chết đi a, lưu luyến vươn tay gạt mấy sợi tóc trên trán Lộc Hàm, cố ý giảm tốc độ xe, để cậu ngủ một lát.

Gió vi vu thổi, chờ Lộc Hàm tỉnh giấc thì đã qua buổi trưa rồi, điểm tâm còn chưa có ăn nhưng hiện tại vẫn không đói, Lộc Hàm tựa hồ ngủ rất no say, sắc mặt có chút uể oải hiện tại đã dịu nhuận, làm hại Thế Huân thiếu chút nữa kìm không được lại muốn hành động, cực lực nhẫn nhịn khí nóng trong người, mở cửa xe kéo Lộc Hàm đến một khu vườn nhỏ.

Lộc Hàm mơ mơ màng màng đi theo Thế Huân, nơi này là vùng ngoại ô a, không khí thật không tồi, mặt trời ấm áp khiến tâm tình Lộc Hàm tốt hơn hẳn, tiếu ý dào dạt trên môi.

"Tới rồi." Thế Huân đột nhiên ngừng lại, xoay người lấy ra một chiếc khăn tay

"Đây là chỗ nào a, chúng ta tới đây làm gì?" Lộc Hàm nhìn xung quanh,

Thế Huân không có trả lời, chỉ lấy khăn tay bịt kín hai mắt Lộc Hàm, lấy ra chiếc chìa khóa mở cửa, cẩn thận dẫn Lộc Hàm tiếp tục đi về phía trước.

Vô duyên bị bịt mắt, lại đi lâu quá khiến Lộc Hàm có chút nóng lòng, đang chuẩn bị bắt đầu oán giận, Thế Huân đột nhiên dừng lại gỡ khăn mặt trên mắt cậu ra, lập tức lọt vào trong tầm mắt là một rừng cây nhỏ, dù không phải cây cối um tùm nhưng lại mọc rất đều hàng, thỉnh thoảng ánh nắng còn xuyên qua từng kẽ hỡ, thật giống như ánh đèn trên sân khấu, cực kỳ xinh đẹp.

Thế Huân đột nhiên lấy tay chỉ một tấm bia đá ý bảo Lộc Hàm nhìn, trên tấm bia có chữ viết, nhưng không được rõ ràng cho lắm, mơ mơ hồ hồ có thể thấy đại ý chỉ: 【 Ta vô tình lạc mất một chú nai con mà ta yêu nhất, nếu có ai thấy làm ơn báo cho ta biết, cảm ơn! 】.

Lộc Hàm kinh ngạc quay đầu lại: "Đây là ngươi viết sao?"

"Không phải." Thế Huân lắc đầu, dẫn Lộc Hàm ngồi xuống một chiếc ghế đá, tiếp tục nói rằng: "Một tháng trước ta đi làm nhiệm vụ, trên đường bị thương, vì trốn sự truy sát của kẻ thù nên trốn vào đây, sau đó liền phát hiện cánh rừng này, còn có tấm bia đá kia..."

Hít sâu một hơi, lần thứ hai mở miệng: "Lúc đầu còn không có chú ý dòng chữ, sau lại tỉ mỉ đọc mấy lần, trong lòng thật là nao nao, làm sao lại để lạc mất chú nai con mà mình yêu nhất chứ ?" Nói đến đây Thế Huân cúi đầu xuống: "Lộc Hàm, ngươi thực sự không biết ta nhớ ngươi nhiều thế nào đâu, mấy tháng nay dằn vặt thực sự khiến ta muốn chết mất. . ."

Đột nhiên có một đôi tay ôm lấy mình, ngẩng đầu phát hiện Lộc Hàm không biết khi nào đã đi đến bên người, cảm thụ được nhiệt độ trên người cậu, Thế Huân hận không thể đem cậu giấu đi, hạnh phúc này tới rất chân thực, người mà ngày nhớ đêm mong hiện tại đang ôm mình, an ủi nội tâm bất an, Ngô Thế Huân a, đời này, thỏa mãn rồi chứ.

            Lộc Hàm phát hiện mấy ngày nay Thế Huân làm chuyện gì đều không yên lòng, từ sau khi trở về ở vùng ngoại ô kia, Thế Huân đột nhiên ít nói hẳn đi, có lúc thậm chí ngây ngốc ngồi mấy tiếng đồng hồ, Lộc Hàm muốn hỏi một chút là chuyện gì xảy ra, thế nhưng lại sợ Thế Huân sẽ nghĩ mình nhiều chuyện nên không dám mở miệng.

Mùa đông đã qua, mùa xuân ấm áp rất thoải mái, Lộc Hàm chăm chỉ lau sàn, Thế Huân ngày hôm nay lên lầu sớm sao? Thở dài, bất đắc dĩ cho chén đĩa vào bồn rửa, hờn dỗi ngồi xuống sô pha xem TV.

Hừ! Tiểu tử này mỗi lần cơm nước xong thì lên lầu, không rửa chén thì chớ, còm không thèm ở bên cạnh theo ta trò chuyện, càng nghĩ càng bực, chút nữa tìm cái nệm, đêm nay ngủ ở ngay sô pha này! Không ngủ với ngươi nữa.

Thế Huân một mình ngồi ở trên sân thượng nghe gió đêm thổi, nhìn sao chi chít trên bầu trời đêm, trong lòng khổ sáp nhất thời lại kéo tới, vươn tay che khuất ánh trăng, thỉnh thoảng từ khe hở tràn ra vài tia sáng tựa hồ cũng không chói mắt, Thế Huân nhìn chằm chằm tay mình thật lâu, "Ta dùng hai tay này giết bao nhiêu người?".

Không ai lý giải được tâm tình của hắn lúc này, một người hai tay dính đầy máu như Ngô Thế Huân làm sao xứng đôi với người giống thiên sứ như Lộc Hàm? Hắn rất muốn cùng cậu bên nhau cả đời, thế nhưng lại nghĩ mình không xứng! Ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Thực sự sợ một ngày nào đó ngươi ghét bỏ ta, chê ta trên tay có nhiều mạng người, chê ta không có tư cách bên ngươi... Mắt nhu nhu, quay đầu nhìn vào trong phòng. Lộc Hàm sao còn chưa ngủ? Bình thường lúc này đã lên lầu rồi sao?

Đứng dậy ly khai sân thượng, đi tới cửa cầu thang, đèn dưới lầu một đã tắt, chỉ có TV còn đang mở. Thế Huân cười vui vẻ, tiểu tử này còn đang xem TV sao? Lớn như vậy mà còn xem phim hoạt hình. Bất đắc dĩ tiêu sái xuống lầu, muốn cùng cậu ngồi xem, nhưng phát hiện Lộc Hàm đã cuộn chăn ngủ rồi, vùng xung quanh lông mày còn đang nhăn nhó, cái miệng hồng nhuận thỉnh thoảng còn lầm bầm vài câu, đây là đang mắng người sao? Thế Huân không khỏi rùng mình, sao cứ có cảm giác Lộc Hàm đang mắng hắn.

Kéo góc chăn của Lộc Hàm, muốn gọi cậu dậy lên lầu ngủ, nhưng Lộc Hàm không thèm để ý tới hắn, trở mình tiếp tục ngủ, Thế Huân không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ôm bảo bối bé nhỏ đi lên lầu. Đi chưa được mấy bước, đột nhiên nghe được tiếng khóc thút thít trong lòng truyền đến, khẩn trương cúi đầu, quả nhiên là Lộc Hàm khóc, tựa hồ là mới tỉnh ngủ, trên con mắt còn có vài giọt nước, bộ dạng cắn chặt môi ẩn nhẫn khiến người khác đau lòng, nước mắt làm ướt ngực Thế Huân.

Thế Huân vội vã ôm Lộc Hàm tới sô pha: "Lộc Hàm ngươi làm sao vậy? Khó chịu sao?"

Lộc Hàm bị Thế Huân thả trên ghế sô pha, lại đột nhiên bật dậy ôm cổ Thế Huân: "Thế Huân a, ngươi có phải không thích ta nữa? Ta chỗ nào không tốt thì ngươi hãy nói, ta sẽ sửa, ta cái gì cũng sửa, ngươi đừng ghét ta có được hay không?"

Thế Huân bị Lộc Hàm làm cho quay cuồng, mình lúc nào nói ghét cậu chứ? Yêu còn không hết nữa là: "Bảo bối ngoan, ngươi đang nói... mơ đúng không?"

Lộc Hàm rất nhanh phản ứng: "Ta không có a, Ngô Thế Huân! Ta hiện tại rất thanh tỉnh!"

"A? Vậy ngươi vì sao nói ta đừng ghét ngươi a?" Có đôi khi không thể không nói Thế Huân thực sự rất ngốc nghếch.

"Ngươi. . . Vậy ngươi vì sao thời gian gần đây đối xử lạnh nhạt với ta?"

Thế Huân nghe Lộc Hàm nói đột nhiên nở nụ cười, đây là nguyên nhân làm cậu tức giận sao? Ôm Lộc Hàm vào trong lòng, ngửi mùi hương trên tóc cậu: "Bảo bối, ngươi hãy nhớ kỹ một câu, Ngô Thế Huân ta là người ngay cả tính mạng cũng không cần, thế nhưng hắn vì một người nam nhân tên là Lộc Hàm mà bắt đầu quý trọng sinh mệnh của mình, cho nên hắn vĩnh viễn không vứt bỏ người đã cho hắn sinh mệnh đó."

Thế Huân ngồi ở trên sô pha vẻ mặt tiếu ý nhìn dáng người đang bận rộn trong nhà bếp, tiểu tử này thật đúng là thích hợp ở nhà làm nội trợ, nhìn một cái, làm thật tốt a, đứng dậy đi qua, từ phía sau ôm lấy Lộc Hàm, hắn rất thích ôm như vậy, Lộc Hàm đang bận rộn đột nhiên bị ôm, sau đó liền nhắm mắt lại chăm chú yên lặng.

"Bảo bối, nhanh lên một chút rồi lên lầu, ta có lời muốn nói với ngươi "

"Được "

Lại lưu luyến một hồi, nhẹ nhàng buông Lộc Hàm ra, xoay người lên lầu, không thấy được nhãn thần bất an của Lộc Hàm.

Đặt chiếc chén cuối cùng lên chạn, Lộc Hàm cũng không có lập tức lên lầu, mà là ngồi ở sô pha đờ ra, trong đầu một mảnh hỗn loạn, Thế Huân muốn nói chuyện gì? Vì sao ngực có loại cảm giác sợ hãi? Thế cho nên cũng không dám lên lầu đi gặp hắn! . . . . Lại do dự một hồi lâu, rốt cục quyết tâm —— đi lên lầu.

Đẩy cửa ra, sao không có bật đèn a, lục lọi mở đèn, trong gian phòng không có người. "Thế Huân a ——" Lộc Hàm kêu một tiếng, không ai đáp lại: "Thế Huân? Ngươi ở đâu a?" Vẫn không ai trả lời. Đột nhiên điện thoại di động kêu lên, nhìn tên người gọi, Lộc Hàm trợn mắt tức giận, Ngô Thế Huân lại muốn làm cái gì, không có trong phòng lại dùng điện thoại? "Uy? Ngô Thế Huân ngươi lại chạy đi đâu? Nhanh đi ra cho ta!" Lộc Hàm tức giận hét lên.

"Ha hả, honey, ta đang ở trong quán bar mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi chuẩn bị một chút nhanh đến đó nha "

"Cái. . . Cái gì? Ngươi chạy đến đó làm gì? Hơn nữa, ngươi ra khỏi nhà bằng cách nào?"

"Ta từ lầu hai nhảy xuống, sau đó đi từ cửa sau ra a "

"Ngô Thế Huân ngươi chán sống rồi sao? Còn từ lầu hai nhảy xuống! Ngươi cửa chính không đi lại đi cửa sau, ngươi định làm Spider Man sao!" Lộc Hàm nộ khí xung thiên.

"Không phải. . ." Thế Huân bị Lộc Hàm mắng cho ủy khuất: "Ai nha, ngươi nhanh lên một chút đi."

"Này ——? Này..." Lộc Hàm ôm điện thoại hét vài tiếng, nhưng Thế Huân đã treo máy, trừng mắt nhìn di động, tùy tiện lấy bộ y phục liền ra khỏi nhà.

Hiện tại đã hơn 8h tối, nhà Lộc Hàm ở nơi tương đối an tĩnh, không phải khu náo nhiệt, cho nên rất khó gọi xe tới, không có biện pháp không thể làm gì khác hơn là tự lái xe đi.

Lần thứ hai đi tới quán bar này, Lộc Hàm chỉ cảm thấy cho dù thời gian thấm thoát trôi qua, nhưng nơi này vẫn không thay đổi, nhìn từng đoàn thanh niên ra ra vào vào quán bar, còn có mấy người quen biết, một người làm ăn phía sau có bao nhiêu bí mật, Lộc Hàm so với ngươig khác đều rõ ràng, bản thân cậu lúc đó chẳng phải cũng như vậy mà tới đây sao?

Đẩy cửa đi vào, nhạc ầm ĩ khiến Lộc Hàm có chút chịu không nổi, một đường chạy lên lầu hai, tìm gian phòng mà Thế Huân đặt đi vào, còn chưa thấy rõ bày biền trong phòng đột nhiên bị một bóng đen ôm lấy vứt trên giường, may mà giường nệm êm chứ nếu không đã gãy xương rồi. Vừa định mở miệng mắng lại bị một đôi môi quen thuộc che lại, toàn bộ lời nói cũng bị nuốt vào trong bụng, mở mắt ra nhìn nam nhân đang hôn mình, thật đúng là Ngô Thế Huân! Hắn không có việc gì đem mình tới đây làm gì? Hay có âm mưu?

Cảm giác được Lộc Hàm không chuyên tâm, Thế Huân cố ý cắn môi cậu,

"A —— ai u, đau chết mất, Ngô Thế Huân ngươi làm trò gì!"

"Hừ! Ai bảo ngươi hôn ta mà không chuyên tâm" Thế Huân ngang bướng.

Lộc Hàm lườm hắn, lấy tay xoa nơi bị Thế Huân cắn, a chảy máu rồi ——

"Đây. . Đây, Ngô Thế Huân ngươi nhìn xem, chảy máu rồi a a a" Lộc Hàm dương nanh múa vuốt ăn vạ, nhìn vết máu nhỏ như hạt gạo, Thế Huân bất đắc dĩ: "Ngạch, để ta giúp ngươi hút "

Nói xong liền làm, cúi đầu mút mát đôi môi của Lộc Hàm, đúng là có mùi máu tươi, hút hết lại có tia máu khác xông ra, Thế Huân nghiện rồi, lại hút vài cái.

Lưu luyến ly khai môi Lộc Hàm, "Máu của ngươi có vẻ ngon, lần sau ngươi nếu không chuyên tâm ta còn cắn "

"Cắn cái đầu ngươi! Rất đau đó, ngươi thử để ta cắn xem!" Lộc Hàm tức giận đến mặt phấn hồng.

"A tốt, đây, cho ngươi cắn ——" Thế Huân cợt nhả chu môi về Lộc Hàm.

"Ngươi. . . Hừ, ngươi nghĩ rằng ta không dám cắn sao?" Lộc Hàm to gan định cắn nhưng vừa mới ghé lại thì bị xô ngã xuống giường, Thế Huân cũng bắt đầu xoa tay, híp mắt cười nói: "Bảo bối, đây là chính ngươi tặng ngươi cho ta a ~ ta không khách khí ha ha "

"Ngô... Ngô Thế Huân ngươi là đồ tiểu nhân a a, buông ta ra. . . " Lộc Hàm biết ý đồ của Thế Huân thì hét ỏm tõm nhưng căn bản là vô dụng. Bị Thế Huân đặt ở dưới thân, cảm giác được y phục trên người từng cái một bị bóc ra, Lộc Hàm biết giãy dụa cũng vô dụng thôi, chỉ có thể nhận mệnh thực hiện cuộc ' vận động pít-tông' như hằng ngày, trong mê man, Lộc Hàm chỉ có một điều duy nhất trong đầu, đó là ngày mai thức dậy, mình nhất định phải đi phòng tập thể thao, rèn luyện thân thể!

Thế Huân tỉnh dậy trước Lộc Hàm, nhìn mồ hôi trên trán Lộc Hàm, nhẹ nhàng lau đi, lại âu yếm hôn lên đôi môi, "Ta rất yêu ngươi, thực sự yêu ngươi, không muốn ly khai ngươi, nhưng rồi lại phải ly khai ngươi. Đây là tâm tình hiện tại của ta, bảo bối có hiểu không?"Thế Huân nhìn Lộc Hàm đang ngủ say nói rằng: "Mặc kệ ngươi hiện tại có ngủ hay không, ta vẫn đều phải nói ra, vì khi ngươi tỉnh dậy, ta sợ ta thực sự nói không nên lời. . . .

Bảo bối, ta, muốn ly khai một thời gian, thời gian hẳn là sẽ không quá dài, ta muốn đi chuộc lại lỗi lầm mà mình gây ra, ngươi hoàn mỹ như vậy, mà ta lại dơ bẩn không ngớt, ngươi nói ta làm sao xứng đôi với ngươi? Thế nhưng, ta nhất định sẽ trở về, sẽ thành một người hoàn toàn mới đối mặt với ngươi, khiến ta có đủ tự tin xứng đôi với ngươi, chỉ là. . . Ngươi đồng ý chờ ta không?"

Khóe miệng giơ lên một tia cười khổ, nhẹ nhàng xê dịch thân thể, xoay người xuống giường, an bài chiếc chăn cho người kia, mặc xong quần áo đi tới cửa, tay đặt ở nắm xoay cửa, nghĩ chỉ cần chuyển động cái này một chút, đi ra khỏi cánh cả này, sau này, còn có thể trở lại không? !

Không muốn nhất thời tràn đầy lòng dạ hắn, buông cánh cửa trở lại bên giường, quỵ ngồi dưới đất, nhìn khuôn mặt tinh xảo của người đang ngủ say trên giường, vươn tay vuốt ve hai hàng lông mày, từ lông mi đến đôi mắt rồi qua cánh mũi, đều thật hoàn mỹ, "Bảo bối, tha thứ ta phải rời xa ngươi, thế nhưng, xin hãy tin tưởng, ta nhất định sẽ trở về, sẽ lấy một người hoàn toàn mới nhìn mặt ngươi, bởi vì ta nghĩ bản thân hiện tại, thực sự không xứng với ngươi, "

Chàng trai dừng một chút, lại tiếp tục nói rằng "Biết không bảo bối, từ khi gặp ngươi, ta đã cho rằng không bao giờ làm chuyện xấu xa nữa, ta vốn cho rằng tâm ta đã chết, thế nhưng ngươi lại hồi sinh nó dậy, ta cho rằng cơ thể của ta chỉ là một cái xác, thế nhưng ngươi lại thổi vào đó một linh hồn, ta cứ nghĩ ta căn bản không bao giờ rơi nước mắt, thế nhưng ngươi lại khiến nó chảy, ta cứ nghĩ nhiều chuyện lắm, nhưng đều bởi vì ngươi mà thay đổi, a, bảo bối, ngươi muốn ta làm gì mới tốt đây?"

Trên mặt chàng trai vì nhớ lại chuyện cũ mà toát ra biểu tình ngọt ngào, nhưng rất nhanh trở lại hiện thực: "Nhớ kỹ, phải chờ ta, được không? Thế nhưng... nếu như ngươi thực sự không muốn đợi, vậy ngươi cũng có thể buông tay, ta sẽ không cưỡng cầu ngươi, chỉ cần ta yêu ngươi là được rồi, " Nhẹ nhàng hôn gương mặt đang ngủ say kia rồi xoay người ly khai.

Hắn vừa ly khai, người trên giường liền mở mắt, lệ từ viền mắt chảy xuống, cậu chặt cắn môi, không cho phép bản thân phát sinh một chút thanh âm nào, thế nhưng lòng cậu quá đau, run rẫy đôi môi nói rằng: "Ta chờ ngươi, ta nhất định sẽ chờ ngươi trở về, chỉ cần ngươi trở về, ta sao có thể rời xa ngươi được? ! Ta tuyệt đối sẽ không buông tay, Lộc Hàm ta đời này chỉ yêu một người con trai, Ngô Thế Huân, nếu ngươi yêu ta, nhất định phải trở về được không, "

Những lời này như là nói với không khí, cũng như là nói với Ngô Thế Huân, cậu hiện tại rất muốn đuổi theo ra ngoài, sau đó ôm lấy Thế Huân, xin hắn đừng đi, thế nhưng, có tác dụng sao? Lệ lại rơi xuống, thế nhưng Lộc Hàm khóc không có thanh âm, cậu đã cho rằng bản thân rất mạnh mẽ, nhưng hết lần này tới lần khác gặp gỡ Thế Huân, sự kiên cường của cậu đều bị hắn hủy, ở trước mặt hắn, cậu tự do khóc rống, thế nhưng hắn hiện không có ở nhà, cho nên, cậu phải kiên cường, cho dù khóc, cũng không thể có thanh âm.

Thế Huân đi ra cửa sau của "Phi", đứng ở đầu đường, sóng người bắt đầu khởi động, nhắm mắt lại, cảm thụ được không khí xung quanh, hít sâu, lại thở ra, lần thứ hai mở mắt ra thì, trong mắt lóe sáng, như là hạ quyết tâm, đi đến một con đường hầm sâu, đột nhiên đường hầm quay mấy vòng, nếu như người bình thường, nhật định sẽ hôn mê, nhưng Thế Huân chỉ cảm thấy bình thường, đến một cánh cửa, bắt tay chạm vào hình khắc ở cạnh cửa, rất nhanh cửa liền mở.

Chậm rãi đi vào, quả nhiên Ngô Phàm đang đứng ở bên trong, Thế Huân trong đầu đang chuẩn bị lời nói, nhưng Ngô Phàm lại đột nhiên mở miệng: "Trở về chuộc tội sao?"

"Đúng vậy "

"Đến đây đi, ta biết ngươi sẽ trở về, đã chuẩn bị xong cả rồi." Ngô Phàm xoay người dẫn Thế Huân đi phía trước đi.

"Ca, ta có thể hỏi một chút, lần này, cần bao lâu không?" Thế Huân kéo Ngô Phàm lại hỏi.

"Đại khái. . . Khoảng hai năm "

"Cần hai năm. . . Hai năm" Thế Huân cúi đầu nỉ non nói.

"Thế nào? Chịu không nổi?" Ngô Phàm đột nhiên quay đầu.

"A? Không. . không phải, chúng ta mau đi đi, " Thế Huân cười cười, lại nói: "Ca, trong khoảng thời gian ta không ở đây, giúp ta hảo hảo chiếu cố Lộc Hàm được chứ? Coi như ta cầu ngươi đi."

"Ta không muốn, dựa vào cái gì muốn ta đi chiếu cố hắn? Ta sợ ta sẽ không cẩn thận trực tiếp giết hắn!"

"Ta mặc kệ ngươi muốn hay không, hai năm sau ta trở về ta sẽ gặp ngươi đòi người!" Thế Huân xoay người theo một hắc y nhân ly khai, về phần muốn đi đâu, ngay chính hắn cũng không biết, hắn chỉ biết là nơi ấy có thể thanh tẩy hết tội nghiệt của hắn.

——

——

——

Hai năm sau ——

Lộc Hàm hai năm này trôi qua rất bình an, một tháng trước cậu chuyển nhượng công ty mình cho Chung Nhân, hiện tại là người vô công rồi nghề, ngồi ở trên sân thượng hưởng thụ nắng ấm, đoạn đường này bây giờ một bóng người cũng không có, vì đã nằm trong phạm vi quy hoạch xây dựng của công ty nào đó, nhưng Lộc Hàm vẫn còn ở lại, cậu sống chết cũng không bán căn nhà này đi, về phần nguyên nhân, là bởi vì cậu đang đợi một người, cậu sợ người kia trở về sẽ tìm không được cậu, cho nên vẫn ở chỗ này đợi hắn trở về.

Cầm lấy tờ báo bên người, nhìn tin tức trên báo: 【Tổng tài ATN Kim Chung Nhân đã sang Ma-lai-xi-a kết hôn! 】 Lộc Hàm cười cười, Chung Nhân đã kết hôn rồi, còn thiếu ta a, Thế Huân a, ngươi chừng nào thì trở về?

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Lộc Hàm cầm lấy vừa nhìn, là tin nhắn của Ngô Phàm: ' ta xuất ngoại trở về dẫn theo vài thứ, hiện tại người đang ở sân bay, ngươi có thể tới giúp một chút không? '

Hai năm nay Lộc Hàm và Ngô Phàm qua lại cũng coi như là thân quen, Ngô Phàm quan tâm Lộc Hàm rất nhiều, đơn giản là Thế Huân yêu cầu hắn. Lộc Hàm nhìn tin nhắn, bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, đứng dậy liền xuống lầu đi sân bay.

Ngày hôm nay sân bay người ít quá chừng, Lộc Hàm đứng ở khu vực tiếp đón nhìn xung quanh, Ngô Phàm không phải nói hắn đã xuống máy bay rồi sao, sao không thấy bóng người đâu cả. Lại đi phía trước, thì nơi cổng VIP xuất hiện một bóng người khiến cậu dừng bước.

Nụ cười quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, tất cả đều quen thuộc, nhưng lại có một tia xa lạ. Hai năm, Thế Huân thay đổi rất nhiều, chỉ có một điểm không thay đổi chính là điệu cười của hắn, hắn trưởng thành, thực sự trưởng thành rồi! Lộc Hàm đứng từ xa nhoẻn miệng cười.

Thế Huân đã trở về, hắn đã giữ đúng lời hứa trở về, nhìn người trước mắt mình ngày nhớ đêm mong, trong lòng có thật nhiều lời muốn nói, nhưng không thể nói được, nhìn Lộc Hàm dùng khẩu hình miệng truyền tin:

—— Ta —— quay về —— rồi —— đây.

Lộc Hàm nhìn liền hiểu, cũng dùng khẩu hình miệng trả lời hắn:

—— Cảm ơn —— Cảm ơn —— ngươi —— đã quay về —— ta yêu ngươi rất nhiều.

Khi yêu mà không thể bên cạnh nhau, nếu như có một người rút lui, xin hãy tin rằng người kia nhất định là người yêu ngươi nhất, bởi vì ngươi hãy nhớ kỹ, buông tay, không phải ý định của hắn.

Ngươi nếu sẵn sàng chờ đợi, hắn sẽ về.

—— Toàn văn hoàn ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro