Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng một thời gian sau, Trương Nghệ Hưng cũng lỏng tay với việc đề phòng Ngô Thế Huân, vì cậu cũng nghĩ giống như Chung Nhân, Thế Huân thật ra không có ý gì với Lộc nhi nhà cậu, chẳng qua chỉ muốn chọc ghẹo tính thương em thái quá của cậu mà thôi. Bọn họ với nhau nửa lời còn không nói, thì lấy đâu ra tình ý quái gì. Đó là do Trương Nghệ Hưng nghĩ như vậy, đến Kim Chung Nhân cũng nghĩ như vậy luôn.

Nhưng thật sự thì họ không biết rằng, từ sau cái hôm mà Trương Nghệ Hưng để cho bé Hàm tự về kí túc xá một mình, thằng bé thật sự đã bị một con sói gian manh túm chặt lấy cái đuôi thỏ của nó.

Thế Huân vẫn cứ lén lút cưỡng hôn Lộc Hàm sau lưng anh hai nó và Chung Nhân, tiếp tục đe dọa thằng bé không được nói cho ai biết. Trước mặt hai người kia, cả hai giả vờ như mình là hai người vốn chẳng có tí tì ti gì để nói hay thậm chí để nhìn nhau, nhưng khuất bóng họ rồi, Lộc Hàm suýt tắt thở mấy lần vì cái gã cuồng hôn kia. Tội nghiệp thằng bé, vì sợ “cưỡng hôn” sẽ nâng cấp lên thành “cưỡng bức” nên âm thầm chịu đựng, không dám nói chuyện này ra với ai. Mỗi lần gặp Thế Huân, Lộc Hàm đều cố gắng bỏ chạy, nhưng kiểu gì cũng không thoát được. Chưa kể bỏ chạy hay né tránh đều bị Thế Huân gia tăng hình phạt, bằng cách sẽ bị sờ mó lung tung. Cái vuốt sói của tên đàn anh đại sắc lang Thế Huân quả nhiên vô cùng lợi hại!

Lộc Hàm đang lựa sách trong thư viện. Nó chọn góc khuất và tối nhất trong dãy kệ cuối cùng, chỉ có chút ánh sáng le lói từ lỗ thông gió trên tường. Nó cho rằng một nơi như thế này chắc chắn Thế Huân sẽ không bao giờ xuất hiện, và nó yên tâm đọc nốt nhưng trang cuối cùng của Gone with the wind.

Bỗng, chỗ nó ngồi chợt tối sầm lại, Lộc Hàm ngơ ngác nhìn lên…

Cái dáng người cao hơn mét tám của Thế Huân đã che khuất ánh sáng từ lỗ thông gió. Cậu đứng khoanh hai tay trước ngực ngược chiều ánh sáng, nắng phủ nhẹ lên vai cậu vài vệt sáng kì lạ, và cậu thì ung dung cười ngạo nghễ nhìn thằng bé:

-       Chào em, Hàm!

Lộc Hàm giật bắn mình, cuồng cuống đứng dậy toan bỏ chạy nhưng Thế Huân đã nhanh tay kéo nó lại, ấn thằng bé xuống nền gạch bông của thư viện. Cậu chồm lên người Lộc Hàm, một tay giữ chặt lấy hai cổ tay thằng bé trên đỉnh đầu nó, hai chân kẹp chặt lấy thân hình mảnh khảnh yếu ớt của nó, tay còn lại day day cằm thằng bé, giọng bỡn cợt:

-       Lại bỏ chạy, hư quá, chắc tôi phải tăng hình phạt thôi!

Lộc Hàm bất lực, nó đã trốn rất kĩ rồi mà vẫn bị phát hiện, thật không biết cái gã Thế Huân này có bao nhiêu con mắt nữa. Thế Huân ranh ma cởi dần từng cúc áo trên người Lộc Hàm khiến cơ thể nhỏ bé của nó run lên từng đợt, đáy mắt hoang mang sợ hãi nhìn cậu như van xin, nhưng cậu chỉ vùi mặt vào cổ nó, cắn không thương tiếc lên làn da trắng sứ mỏng manh.

Bỗng, cả hai chợt nghe thấy tiếng bước chân, mỗi lúc một gần chỗ hai người họ. Có ai đó đang đến!

Lộc Hàm yếu ớt kêu lên khi nước mắt sắp sửa trào ra vì lo sợ:

-       Thả…thả em ra đi mà…em xin anh mà…

Tiếng chân mỗi lúc một gần, Thế Huân cởi phắt bộ đồng phục trên người Lộc Hàm ra, nhét vào trong ba lô, rồi phủ chiếc áo khoác lông to sụ của mình lên tấm thân trần nhỏ nhắn của thằng bé. Cậu vực nó dậy, đè vào kệ sách, ấn môi mình lên môi nó. Chiếc áo khoác của Thế Huân trễ xuống, để lộ bờ vai trần mê hoặc và cặp đùi thon trắng trẻo nõn nà của Lộc Hàm. Vừa lúc, tiếng bước chân dừng lại ngay dãy kệ cuối cùng. Thế Huân vẫn giả điên say sưa hôn đắm đuối Lộc Hàm, thậm chí cậu còn trèo ngồi lên đùi thằng bé, khiến hai chân nhỏ nhắn của nó không tài nào vùng vẫy nổi.

Liền sau đó là một giọng nam vang lên đầy bực tức:

-       Ngô Thế Huân! Cậu dám đem cả con gái vào nơi trang nghiêm như thư viện để làm cái chuyện đáng xấu hổ này ư?

Thế Huân bực bội nhả môi Lộc Hàm ra, ngẩng phắt lên nhìn người đó, *lườm lườm*:

-       Không cần cậu nhiều chuyện, Kim Chung Đại!

Chung Đại tức giận chỉ thẳng mặt Thế Huân, quát lên:

-       Đồ mặt dâm chết tiệt, cậu còn dám cãi tôi á? Có tin tôi đưa cậu lên phòng hiệu trưởng không? Thả cô bé ra ngay…xem kìa…con gái người ta khóc rồi kìa!  Kiểu này là cậu ức hiếp người quá đáng rồi đó!

Chung Đại vừa mắng Thế Huân vừa nhìn Lộc Hàm đầy thương cảm. Anh bước lại gần, định chạm tay vào lau nước mắt cho Lộc nhi nhưng Thế Huân đã nhanh chóng chụp cổ tay anh lại:

-       Làm gì đó? Đừng tưởng là hội trưởng hội học sinh thì muốn làm gì làm nha! Không được đụng vào con bé này!

-       Gì chứ? Nghĩ mình đẹp trai thì có quyền đi cưỡng bức con gái nhà lành hả?

-       Nói nhiều quá! Mau giúp tôi một việc đi! – Thế Huân bực bội.

-       Việc gì? – Chung Đại gắt gỏng.

-       Tôi lỡ xé rách bộ đồng phục của em ấy rồi, cậu giúp tôi tìm một bộ đồng phục khác cho em ấy đi! – Thế Huân nói một mạch, trơ trẽn không thể tả.

-       Đồ dâm tặc! – Chung Đại hét lên – Cậu…cậu… - Anh hội trưởng nghẹn họng. Tên khốn Thế Huân thật không còn lời nào để nói.

-       Sao? Có giúp không? Hay là cậu muốn em ấy như thế này rời khỏi đây?

-       Câm miệng lại! – Chung Đại đại nhân bùng nổ nạt nộ - Cậu tự đi mà lấy đồ cho em ấy!

-       Tôi đi thì ai trông chừng em ấy chứ? Lỡ có tên khốn nào đi ngang giở trò với em ấy thì sao?

-       Còn nói vậy nữa, tên khốn đó chẳng phải là cậu sao? Cứ giao em ấy cho tôi, cậu tự làm tự chịu, tôi có phải người hầu của cậu đâu!

-       Tôi sao có thể giao em ấy cho cậu chứ, ngoài mặt là hội trưởng lịch lãm, chưa biết chừng bên trong là một con sói già! – Ngô Thế Huân cứng đầu cứng cổ đứng như chôn chân tại chỗ, như thể Kim Chung Đại mà không đi lấy đồ cho Trương Lộc Hàm thì Ngô Thế Huân sẽ đứng mãi ở đây luôn, để coi thằng nào lì hơn biết liền.

Kim Chung Đại vốn cũng định cứng đầu đứng đó luôn nhưng anh chợt thấy bờ vai gầy guộc của bé Hàm xinh đẹp chợt run lên vì lạnh, anh động lòng quay ngoắt người bỏ đi mượn đồng phục cho Lộc Hàm mỹ nữ tội nghiệp kia, trong lòng không ngừng rủa xả Ngô Thế Huân thậm tệ. “Nhớ đó, tôi đi là vì cô bé kia thôi, chứ tuyệt nhiên không phải vì tôi sợ cậu đâu à nha!”.

Thế Huân mỉm cười nhìn Chung Đại tốt bụng đang vội vã bước đi, rồi quay sang nhìn Lộc Hàm nhe nanh cười *hiền ơi là hiền*. Lúc này Lộc Hàm mới ngại ngùng đưa tay kéo kéo vạt áo của Thế Huân, mặt đỏ bừng bừng đầy nộ khí yếu ớt:

-       Tại sao?

[Ý ẻm là tại sao ảnh lại lột đồ ẻm rồi giấu đi á!]

Thế Huân ngồi xổm xuống trước mặt nó, đưa mắt nhìn bờ vai nhỏ xinh của nó khuất sau chiếc áo khoác, cậu thò tay bẹo má nó.

-       Ngốc! Chung Đại chơi thân với Nghệ Hưng lắm đó. Nếu để anh ta biết được em là con trai…hì hì – Thế Huân che miệng cười gian, ghé sát tai Lộc Hàm thì thào - …nếu để anh ta biết được hai đứa mình LÉN LÚT QUAN HỆ với nhau, em nghĩ xem…Trương Nghệ Hưng sẽ phản ứng như thế nào? Hử?

Thế Huân cố tình nhấn mạnh cái cụm từ chẳng mấy hay ho ấy. Lén lút quan hệ? Lộc Hàm ngượng chín cả mặt, rúc sâu người vào trong chiếc áo khoác của Thế Huân. Nó đang “lén lút quan hệ” với gã Thế Huân xấu xa này sau lưng anh trai thân yêu của nó? Nó đang giấu giếm mối quan hệ chẳng mấy tốt đẹp này sau lưng anh Hưng và anh Chung Nhân hiền lành dễ thương sao? Nó…nó sắp bị gã Thế Huân kia biến thành đứa trẻ hư đốn rồi…hu hu…

-       Em… tức là em… phải mặc đồ con gái sao? – Lộc Hàm ấm ức hỏi.

Thế Huân nhún vai:

-       Chịu thôi, nếu như em không muốn Trương Nghệ Hưng vặt lông, bẻ cánh hai đứa mình cho vào nồi lẩu kim chi của nó!

-       Em… em thà vậy còn hơn! – Lộc Hàm lại uất ức kêu lên.

-       Còn hơn thế nào? – Ngô Thế Huân hư hỏng luồn tay vào bên trong chiếc áo khoác, tay lần mò trên khắp cơ thể Lộc Hàm. Thằng bé sợ hãi co rúm người lại, uốn người né tránh bàn tay xấu xa của cậu ta. Hai cánh môi run run mấp máy rất đáng yêu.

Thế Huân kiềm lòng không đặng, lại đè thằng bé ra tiếp tục hôn. Hôn bạo lực đến độ bé Hàm khóc ré lên. May là thư viện hôm nay vắng, với lại chỗ hai người họ là góc khuất và xa nhất, ít có người xuất hiện. Lộc Hàm tự hứa với lòng, nó sẽ không bao giờ mò vào chỗ tối nữa. Vì ở đâu tối tăm là ở đó có Ngô Thế Huân xấu xa đê tiện.

Khi Thế Huân vừa buông Lộc Hàm ra, thằng bé ngay lập tức co rúm người lại như phản xạ có điều kiện, hai tay giữ rịt lấy chiếc áo khoác lông to đùng của Thế Huân để che chắn cơ thể mình. Mắt nó ươn ướt, cổ họng khẽ nấc lên.

-       Hức…anh Hưng à…

Thế Huân bẹo má Lộc Hàm:

-       Hưng cái gì mà Hưng, thằng anh ngốc của em…

-       Không được nói anh Hưng ngốc!

-       Ngốc!

-       Anh Huân không được nói vậy!

-       Hưng đần!

-       Anh…anh thật quá đáng…hức…[khóc~]

Thế Huân khẽ mỉm cười ranh mãnh. Thằng bé này, thậm chí đang cãi nhau mà giọng nó cũng vẫn ngọt ngào như vậy, hỏi sao cậu không mê mẩn cho được. Cậu đưa tay luồn vào mớ tóc nâu mềm mượt như nhung của thằng bé, nhẹ giọng nói:

-       Được rồi, anh xin lỗi, em đừng khóc nữa!

BỐP!

Kim Chung Đại tức giận ném bộ đồng phục nữ vào đầu Ngô Thế Huân. Thế Huân buông Lộc Hàm ra, quay lại nhìn Chung Đại *cười dịu dàng* đến rợn người:

-       Cám ơn nhiều nha, bạn hiền!

-       Cậu câm miệng cho tôi!

-       Được rồi, bây giờ cậu đi được rồi đó, tránh ra cho bạn gái của tôi thay đồ! – Thế Huân xua xua Chung Đại như đuổi tà.

-       Cậu cũng phải đi theo tôi! – Chung Đại sôi máu, cái thằng láo toét Thế Huân này.

-       Việc gì tôi phải đi theo cậu, tôi còn phải giúp em ấy mặc quần áo vào!

-       Chó chết Ngô Thế Huân nhà cậu! – Chung Đại chửi, nam sinh gương mẫu nhất học viên Thanh Viên vừa chửi thề, tiện thể co cẳng đạp vào gối Thế Huân một phát, cặp cổ cậu ta lôi đi.

Lộc Hàm ái ngại nhìn Chung Đại lôi Thế Huân ra khỏi thư viện hoàn toàn, mới chầm chậm thò tay lấy bộ đồng phục nữ.

Thế Huân bằng mọi giá đuổi Chung Đại về cho bằng được, nhưng anh hội trưởng bảo phải thấy cô bé kia an toàn bước ra thì anh mới yên tâm về. Còn Thế Huân vô cùng tức tối vì không thấy được lúc Lộc Hàm mặc quần áo. Hai người mãi cãi nhau thì Lộc Hàm bước ra trong bộ đồng phục nữ, chiếc váy ngắn khoe cặp chân thon trắng trẻo, bọc kín thân người mảnh mai trong chiếc áo khoác to sụ của Thế Huân. Chung Đại thấy vậy mới yên tâm, liền quay ra dặn dò Thế Huân đủ kiểu, nếu không anh sẽ gửi cậu ta lên phòng hiệu trưởng ngay lập tức.

-       Nhớ đó, đưa cô bé về nhà ngay, cậu mà giở trò gì nữa thì chết với tôi! – Sau đó Chung Đại lải nhải bài ca quen thuộc về nội quy nhà trường.

Tuy nhiên, tất cả những lời anh hội trưởng nói đều không mảy may lọt vào tai Thế Huân, vì cậu bận dán chặt mắt vào tiểu mỹ nhân đang đứng ngại ngùng trước mặt mình đây. Đợi Chung Đại đi khuất, Thế Huân mới đánh tiếng, lén nuốt nước bọt:

-       Đi…đi về thôi!

-       Dạ! – Lộc Hàm dịu dàng đáp, hai má hồng hồng, bàn tay mảnh mai cứ nắm lấy vạt váy kéo kéo che che.

Thế Huân chịu hết nổi, lại lôi tọt thằng bé ngược trở lại thư viện, cưỡng hôn sờ soạng thêm ít phút nữa rồi mới đưa thằng bé về kí túc xá với cặp môi sưng mọng, chiếc cổ chi chit dấu hôn, cặp đùi trắng trẻo cũng có vài vết hôn đỏ tấy.

Tối hôm đó, Nghệ Hưng lại cầm bình xịt muỗi rà khắp phòng, chửi rủa đám muỗi chết tiệt nào dám chích em cậu ra nông nỗi đó. Trong khi Trương Lộc Hàm ngồi co rúm trên giường đầy xấu hổ thì Ngô Thế Huân nằm cuộn trong chăn thầm cười lăn lộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro