02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

junmyeon cau mày, đã lần thứ bao nhiêu rồi không biết. bước xuống con dốc trường thật khó khăn với đôi chân đầy thương tích này mà. thật sự đã đau lắm, lại chẳng muốn lên tiếng. nhưng thà rằng cứ nghĩ vì đôi chân này mà tổn thương, còn hơn là thứ tình cảm bên vệ đường vất vưởng kia.


đợt gió dịu nhẹ làm lay động tán cây chi chít đua nhau nở những phiến hoa mùa xuân, đèn đường lười nhác cứ chớp tắt liên hồi, mấy khu nhà nhỏ về đêm đã ngủ yên, lát đát sự vỗ về của sóng biển. đèn đường rồi cũng ngưng hẳn việc biếng nhác, khi nó đã soi sáng một độ nhất định, cậu con trai phía trước mặt cũng chững lại. thoắt hạ mình xuống, chỉnh tề cho sợi dây giày mà cậu dường như chẳng bao giờ muốn để tâm.


junmyeon nép mình vào phía bên cột điện còn lại, nhìn lại về phía con dốc trên cao, ánh đèn và sự náo nhiệt của buổi lễ đầu xuân lẽ vẫn còn chưa tàn. chợt thấy có lỗi, ánh đèn đường hắt xuống đôi giày nhỏ, junmyeon cũng vì thế cúi gằm mặt nhìn xuống cái mũi giày đang e thẹn cố tình xoáy xuống mặt đường.


"se.. sehun, vì sao cậu không ở lại buổi lễ đến rạng sáng?"


dây giày xen kẽ nhau hướng đến lỗ xỏ thứ nhất, đều đặn.


"tôi cũng không ngại tham gia buổi lễ đến sáng mai, thật đấy. dù sao cũng là buổi lễ chia tay khi cuối cấp, tôi tuy không có bạn bè. nhưng cậu thì có, và họ cũng cần cậu trong buổi lễ này mà.."


"này, nếu anh không chịu đựng được nữa. thì lên vai tôi đi?"


sehun cởi balo đeo lên phía trước ngực, giữ tư thế để junmyeon có thể lên vai cậu dễ dàng.



này, kim junmyeon. thích sehun, cậu cảm giác như thế nào?


thoáng giật mình, định bụng sẽ hỏi lại một câu chắc chắn với cậu ta. nhìn cái bóng lưng nọ, junmyeon nghĩ, bởi vì sehun chẳng bao giờ thích nhắc lại một việc mà cậu đã nói. nên có những điều, nếu không nghe được chúng thật kĩ, thì cũng sẽ bỗng vụt mất không có lần tiếp theo.


thích sehun? chính là một cảm xúc trao đi không hề hối hận.


vươn tay ôm lấy cổ cậu từ sau, bàn tay lướt nhẹ qua nơi tim thoáng đập, vùi đầu vào mái tóc đen được cắt ngắn thật kĩ hòa cùng mùi hương từ biển cả mang đến. xốc junmyeon lên trên lưng mình rồi, sehun yên tâm mà bước tiếp.


nhưng nếu mà,


"anh dạo này nhẹ thật đấy"


nghe bên tai lá cây đu đưa trong gió xào xạc, nghe cậu ấy buông lời để ý vu vơ.


"còn nữa, là vì thấy anh đau chân"


nếu mà được bỏ đi, thì cũng không hối hận.

dụi vào cổ áo cậu ta thay cho câu trả lời, qua ngày đoạn tháng gặm nhắm những tháng ngày hoa mộng sehun được dịp trở thành phương tiện đi lại của junmyeon. từ bé đã thế rồi, dăm bữa nửa tháng hai đứa nhóc tiểu học sẽ liền có một đứa chân suốt ngày vác theo cục bột. ấy vậy, đứa trẻ còn lại luôn cắn răng cõng đứa nhỏ còn lại về nhà. junmyeon từ bé đã là một đứa trẻ có sức khỏe rất yếu và nhỏ người, tuy là vậy, nhưng anh chẳng phải là đứa nhóc yếu đuối. nên những lúc cậu nhóc kia đòi vác anh lên vai mà anh chẳng chịu, sẽ bị răn đe rằng chẳng cho anh sang nhà sehun nữa.


bởi vì thế, hai đứa trẻ ấy của năm mười tám này chẳng còn chống đối, nhưng cũng chẳng còn sự răn đe điều kiện như trước kia nữa. nghĩa là, nếu bây giờ anh từ chối việc sẽ được cậu ta cõng về nhà, thì tức là việc từ chối ấy sẽ được cậu chàng kia chấp thuận dễ dàng.


dường như sóng biển lặng đến nôn nao, êm đềm như chẳng nơi nào tồn tại, mấy đợt gió thi thoảng rồi cũng lắng đọng, những nhánh cây cũng vì thế mà chẳng còn thanh âm. tôi còn được cậu cõng trên lưng thế này bao lâu nữa?


nhưng cũng đây cũng là việc cậu phải làm, chẳng phải tình nguyện. đúng chứ?


lăn tăn những suy nghĩ thơ dại cùng người như chớm đầu xuân, biết thế nào được. tình yêu chíu chít đua nhau nở những phiến hoa trong lòng, ngày hoa tàn rồi cũng chợt xơ xác tình chôn vào biển lặng.


anh nghe tiếng cậu thở dốc trôi dạt theo sóng biển nhẹ nhàng như lặng thinh, có lẽ nếu biển cả nghe được thì hay biết mấy, thỏ thẻ với chúng rằng. tôi thương cậu nhiều, thương đến mức chỉ có thể mỉm cười tiếc nuối, thương đến mức chẳng cần với tới mà nhìn thấy cậu cũng đủ bình yên.


thật ra điều tôi đáng lo nhất,


sehun khuỵu gối xuống ở trước cửa nhà junmyeon, thời khắc nửa đêm mang trăng sao chi chít sáng rực nhất soi rọi nơi ngóc ngách, nơi mặt biển, nơi gò má ửng hồng ríu rít cảm ơn. người nọ xuề xòa, bảo rằng đó là chuyện của hẳn nhiên thôi mà. xoay gót bước đi, để lại chiếc mũi giày e thẹn vẫn hướng theo nhịp chân kia. nhà cách nhau một căn thì sao chứ, thật sự có nhớ nhung cũng chẳng chôn vào ngăn cách này cho đủ. mở cửa hàng rào gỗ đi vào được một vài bước, sehun dừng lại đưa tay chống cằm vào hàng rào, nhìn sang hàng rào đối diện phía bên kia.


"vậy, mai gặp?"


chính là không được thấy cậu nữa. thế thôi.


"junmyeon, tạm biệt?"


ngày nào cũng thế, sẽ là những hàng rào bị ngăn cách, sẽ là những câu tạm biệt cuối ngày mong manh. nếu lời tạm biệt này chỉ là sự vô nghĩa, có lẽ junmyeon sẽ chẳng bao giờ nán lại đến khi cửa nhà bên kia đóng sầm lại. bằng một cách nào đó, để thấy được cậu chàng kia thêm được một giây nữa, thì thật tốt, thời gian cũng chốc ngưng trời của khoảnh khắc giây lát ngắn ngủi. để lại bao thương nhớ xiết lòng nơi hàng rào gỗ ngóng trông.


ừ, tạm biệt.


"ngủ ngon, đừng mơ thấy gì cả"


nghẹn ngào thấy tận mắt sehun đóng cánh cửa lại sau một đợt gió lay, vì sao cậu ta lại dễ dàng đóng cánh cửa đó đến như vậy, vì sao một lời chúc hãy đừng mơ thấy gì cả. lại đau lòng đến như thế.


/


"có nhất thiết phải là sáng nào cũng một cốc soda như vậy không?"



lách cách



tiếng chiếc ống hút vừa được đưa vào cốc khuấy đảo va chạm, đan xen tiếng lạo xạo của bong bóng khí sủi bọt của soda. vội tìm lấy một ngụm từ chiếc cốc thủy tinh, junmyeon vui vẻ vì cái cảm giác dễ chịu mà soda sáng sớm mang lại.



"đưa tôi"



thao tác nhẹ nhàng, sehun chìa tay ra, junmyeon đẩy chiếc cốc về phía trước. đưa vào một cái ống hút mới, lại là một ngụm soda nữa. một chạng vạng với những vệt nắng yếu ớt len lỏi ở mấy tán cây, chiếu qua khung cửa kính, vừa vặn một tia sáng nhỏ trên mặt bàn. dừng lại phản chiếu ở nơi chiếc cốc soda mới chốc đã cạn đáy.



"mẹ bảo, nếu tôi còn tiếp tục để anh uống những thứ ngọt ngây như vậy nữa. bà ấy sẽ không tha cho tôi đâu"



"cậu cũng không cần chịu trách nhiệm cho điều này"



"cũng đúng. và vậy nên, hôm nay anh chỉ được uống nửa cốc, cũng là lần cuối cùng đấy" 



hai tiếng cười khẽ vang lên ở một góc quán nước, bởi câu hỏi và đáp này cả hai đã đùa chẳng biết bao nhiêu lần, nhưng lại chẳng thể có được câu trả lời trọn vẹn. sở dĩ những điều quan tâm đến junmyeon, đối với sehun nó đã trở thành thói quen nhỏ nhặt đến mức cậu cũng không nhận
thấy.




cả hai gặp được nhau vào đầu thu của năm nhất tiểu học, chỉ là những đứa trẻ vô tình hình thành những bước chân trong thế giới của nhau thành một thói quen khó nói. dù là cùng một khóa học, nhưng junmyeon lại lớn hơn sehun một tuổi. gia đình của junmyeon từ trước lúc có anh, đã có khá nhiều rắc rối, dù cho ở một dòng dõi với mọi thứ khá dư giả. bố mẹ kim luôn chăm lo công việc của mình ở nơi đất khách, hiếm lúc junmyeon mới có thể gặp được họ vì thế nên kì thực anh đã có một cuộc sống âm ỉ sự cô đơn khi nhập học muộn hơn so với bạn đồng trang lứa một năm, cũng như được gửi gắm sự chăm sóc từ phía gia đình người quen đồng nghĩa với việc chẳng thể ở cùng với bố mẹ của mình. và có lẽ khi ấy cuộc sống mới chỉ đi trên những trang giấy màu hồng khi sự chăm sóc đó anh được nhận là từ mẹ oh, may thay những gì mẹ oh làm cho anh, đều chạm đến sự cảm động của một đứa trẻ mà khiến anh gọi 'người quen' ấy là mẹ. mẹ oh cũng thật sự xem junmyeon như con ruột của mình, bởi thế trong mắt của mẹ oh, hai đứa trẻ ấy chính là không thể vắng nhau trong cuộc sống.




sehun khi trước vẫn thường hay dùng giọng thủ thỉ với bà rằng chẳng biết ai mới là con ruột của mẹ nữa. thế là liền bị mẹ oh véo tai một cái, những lúc như thế sehun chỉ nghe được duy một câu trả lời từ bà, 'đứa nào cũng là con ruột của mẹ cả'. cứ thế những việc như phải cõng một đứa trẻ bó bột về nhà, như việc chăm sóc junmyeon có ốm vặt hay không, hoặc như việc cản trở junmyeon tìm đến những cốc soda lộn xộn sủi bọt vào sáng sớm. tất cả đều là lời căn dặn xuất phát từ mẹ oh, tuy nhiên sehun chẳng những không phàn nàn mà lại còn nghe theo trong vô thức. tức là chẳng cần nghe bà giao trách nhiệm nhiều nhặn, cậu cũng cảm thấy mình nên làm những điều như thế.



"anh có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ đông chưa, junmyeon?"



"ừm, học bài?"



"anh thì chỉ có thế"



thuận lúc nhìn qua chiếc đồng hồ đeo tay sau đó kéo junmyeon ra khỏi quán nước gần biển. phía trước là một vùng cát trải dài, cả hai cố sức chạy bộ thật nhanh ở trên bãi cát bởi lời hứa bát cơm nóng sáng sớm cùng mẹ oh. men theo luồng gió lạnh và hương biển cả trong trẻo của sớm mai, junmyeon thoạt nhìn sehun ở phía trước mình, vì động lòng sự đẹp đẽ mà bảo với.




"kỳ nghỉ đông như cậu nói tuy rằng chẳng có gì ngoài học, nhưng tôi mong đó là kỳ nghỉ có cậu bận tâm" 



ánh sáng dịu dàng phủ lên mặt biển, tiếng ngọn sóng lại tiếp tục rì rào, cũng vừa hay tiếng còi inh ỏi của tín hiệu tàu thuyền rời bến ra khơi. làm át những lời nói vừa rồi khiến chúng thấp thoáng vào gió thổi lồng lộng. junmyeon đứng chững lại nhìn sehun tiếp tục chật vật bước đi với bờ cát dưới chân.



rồi anh chậm rãi đi theo những dấu chân trần của sehun để lại ở mặt cát trắng phau. một buổi sáng của ngày đầu kỳ nghỉ đông kết thúc như vậy, đi cùng khúc du dương của biển cả, những hạt cát mát rượi len vào kẽ chân, với những ý nghĩ chưa ngỏ được thành lời.



_____________


hic, mình muốn nói một vài lời;—;;;; cũng đã khá lâu kể từ lúc mình update chap 1 cho perhaps love, một phần là do thời gian rỗi của mình không nhiều, mà cũng một phần là do mình khá là lười beta lại dù đã viết lách đến gần chap cuối lun ùi.. và mình chưa từng có ý định drop perhaps love, nhưng vì sự trì tệ của mình nên có vài bạn đã nghĩ bộ này đã drop/done. vì thế, dù không hứa có thể update từng chap thật sớm nhưng mà mình sẽ cố gắng nhất với sức của mình nờ. cảm ơn các bạn vì đã dành sự yêu thương cho perhaps love, hãy tiếp tục ủng hộ nó nhé hehee!!




còn đây là dành riêng cho chăn nờ, xin lỗi chăn giất nà nhìu dì sự đần thối của tui!! tuy nhiên cháo trứng thì cũng hãy để từ từ thui nhé hổng sao cả, tui iu chăn thậc thậc nà nhìu><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro