Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23.

Ở Metair thu thập số liệu công kích và đặc điểm chiến thuật của Fr1106, tuy tất cả không quân và lục chiến của hạm đội liên minh Địa Cầu đã học thuộc toàn bộ, nhưng trang bị thua kém quá xa, súng trường và đại pháo còn cách xa gấp bội.

Trận địa tuyến đầu, vốn là dễ thủ khó công, thế nhưng, tuyến giới bên ngoài tinh hệ, trong nháy mắt giống như mạng nhện bị xé rách.

Bạc Thiên, tử trận

Xuân Phàm, tử trận

Thượng Chi Giới, tử trận

Trí tuệ nhân tạo không ngừng phát cảnh báo, không cần cảnh báo cũng có thể nhìn thấy, lúc này, Hoàng Tử Thao và Kim Tuấn Miên ở chiến hạm siêu cấp Vô Lượng Tiền Trình, trơ mắt nhìn Thượng Chi Giới sau khi chống lại mấy hiệp, bị ba chiếc fr1106 giáp công, tử trận. Sau khi bắn chiến cơ một người, lại bị hai chiếc Huyễn Không 0114 truy đuổi, biến thành hoa lửa sáng rực.

Lúc này Hoàng Tử Thao ngồi ở vị trí lái chính, đôi mắt đỏ như chảy máu, cậu nhìn Kim Tuấn Miên ngồi trên ghế hạm trưởng, da Tuấn Miên càng lúc càng trắng. Kim Tuấn Miên nhìn chằm chằm vào chiến cơ đang dây dưa với Thượng Chi Giới, bị chiến cơ fr1106 ép ra hai lần, ban bố chỉ lệnh

Kim Tuấn Miên: Kỹ sư trưởng, Vô Lượng Tiền Trình, tốc độ 1, toàn lực truy kích, phá huỷ chiến hạm địch.

Trong bốn chiến hạm thoát chết ở Metair, ngoại trừ Bạch Trú Chi Dạ do Lộc Hàm đảm nhiệm hạm trưởng, ba chiếc Vô Lượng Tiền Trình, Không Chi Sâm, Lam Mạc đều gia nhập vào cuộc chiến không cân sức này. Hoàng Tử Thao và Kim Tuấn Miên điều khiển Vô Lượng Tiền Trình, Ngô Thế Huân và Jino ở Không Chi Sâm.

Phần lớn chỉ lệnh của Jino đều là né tránh, Ngô Thế Huân là lái chính, Không Chi Sâm liên tục trốn sự truy đuổi của ba chiếc fr1106, phía bên trái đã bị đánh trúng, thuyền viên đều kinh hãi, Ngô Thế Huân đã cản không cho Jino ra lệnh tháo bỏ, cũng may không ảnh hưởng đến động cơ, nhưng tốc độ bị chậm lại, Thượng Chi Giới đến tìm cách cứu viện, đánh lạc hướng chú ý của fr1106

Ngô Thế Huân thỉnh cầu Jino cho Không Chi Sâm và Thượng Chi Giới hợp tác, thế nhưng Jino lại ra lệnh rút lui.

Vì vậy, Thượng Chi Giới, trong khoảng cách chưa tới 5 km, tử trận.

Cuối cùng Ngô Thế Huân cũng ngồi không yên, cậu nhảy dựng lên, ánh mắt như dao găm đâm vào Jino

" Hạm trưởng, có lẽ chúng ta nên giết người Cyber!"

Jino có chút chột dạ, nhưng lại cao giọng

" Lái chính Ngô Thế Huân, mệnh lệnh hạm trưởng Jino, rút lui!"

Ngô Thế Huân nắm chặt nắm đấm, cậu hận không thể giết Jino, nhưng người ta là thượng cấp của cậu, cậu không thể không phục tùng mệnh lệnh, quay đầu thấy Vô Lượng Tiền Trình tiến vào vòng hoả lực, hàm răng run lên, lại nhìn Jino, giọng mang theo chút nức nở.

" Hạm trưởng, cầu xin người, tham gia chiến đấu. Ít nhất... cũng giúp chiến hạm chúng ta thoát khỏi vòng vây địch, bọn họ, đều không có kinh nghiệm chiến đấu với fr1106."

Lúc này thuyền viên cũng chia thành hai phe, ầm ĩ thảo luận xem nên rút lui hay tham chiến.

Jino nói, chúng ta còn hậu phương, nếu bây giờ tử trận, thì sao có thể bảo vệ hàng nghìn hàng vạn tính mạng ở Địa Cầu?

Ngô Thế Huân thét lên: Tuyến đầu đã không bảo vệ được thì sao bảo vệ hậu phương? Sao ngươi biết sẽ tử trận? Chúng ta sẽ không tử trận!

Không ai dám nói năng lỗ mãng với Jino như vậy

Jino lạnh lùng nhìn Ngô Thế Huân: "Lái chính Ngô Thế Huân, hiện tại ta tuyên bố, tước quyền lái chính của ngươi!"

Cái gì?

Cả người Ngô Thế Huân tê cứng tại chỗ, mặt của cậu rõ ràng bình tĩnh lại, vẻ mặt mạnh mẽ nhưng lạnh băng như thể lúc này có thể đông cứng toàn bộ khoang thuyền, ánh mắt lạnh thấu xương như nhũ băng hung hăng phóng về phía Jino. Cậu đi về phía Jino, Jino bị khí thế của Ngô Thế Huân doạ lùi ra sau, bỗng nhiên, Ngô Thế Huân đứng lại, cậu chậm rãi ngồi xuống, sau đó, vụt quỳ hai gối xuống, hai tay chắp trước mặt, làm một cái đại lễ với Jino.

"Cầu xin ngài, cầu xin ngài... Hạm trưởng, nghĩ cách cứu chiến hạm chúng ta... cầu xin người!"

Ngô Thế Huân nhắm mắt lại, không ngẩng đầu lên, cả người nằm rạp xuống trước mặt Jino, nước mắt lăn dài.

Rất lâu sau, Jino chậm rãi đi về phía Ngô Thế Huân, chân giẫm lên bàn tay cậu đang để dưới đất, Ngô Thế Huân đau đến 'shh' một tiếng.

Jino nói

"Lái chính Ngô Thế Huân, ngươi không nghe sao? Tước quyền lái chính."

Ngô Thế Huân nhắm mắt lại sau đó mở ra, cậu đứng dậy, chỉ tay về phía Jino, quay đầu, nói với tất cả thuyền viên

Ngô Thế Huân: "Người này là phản đồ!"

Bên ngoài, chiến hỏa bay tán loạn, một khối lửa bay ngang sau lưng Ngô Thế Huân rồi nổ tung, cả người Ngô Thế Huân bị ánh lửa bao trùm, kết hợp với biểu cảm lạnh băng và đôi mắt kiên định, khiến tất cả mọi người không dám không nghe. Hô hấp của cậu, như có thể giết người.

Sắc mặt Jino đại biến, hắn nhanh chóng nắm chặt cổ áo Ngô Thế Huân, hô to: "Tứ cấp Quân sĩ trưởng Ngô Thế Huân, nhục mạ thượng tá Jino, bây giờ lập tức..."

Còn chưa nói xong, đột nhiên Jino ho khan, nôn mửa, mùi hôi chua xộc lên nồng nặc. Một đám thân tín của Jino chạy đến, giữ chặt tay Jino, Ngô Thế Huân thấy rất rõ, móng tay đã biến xanh.

Là triệu chứng trúng độc Thallium.

Vừa qua một tuần Ngô Thế Huân đã phát hiện ra, đợi đến khi quay về Kanda, sau khi hỏi thăm Kim Mân Thạc, mới hiểu rõ tất cả, chuyện Lộc Hàm bị đầu độc khiến Ngô Thế Huân vô cùng khiếp sợ, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, bản thân lại còn nhiệm vụ, Ngô Thế Huân không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng lúc này Jino hành động khác thường, khiến cậu có đủ lý do để nói sự thật.

Thông đồng với địch phản quốc, tội không thể tha thứ!

Jino vẫn còn nôn mửa, hắn đẩy mạnh ý muốn đứng lên, đồng tử hắn phóng đại, phía trước, một quả đạn đạo bay thẳng về phía Không Chi Sâm, Ngô Thế Huân phản ứng nhanh hơn hắn, cậu tuyên bố chỉ lệnh

Ngô Thế Huân: "Kỹ sư trưởng, ngược chiều kim đồng hồ 32°, thẳng góc 500 mét, quẹo phải 50°!"

Kỹ sư trưởng luống cuống tay chân, Ngô Thế Huân đẩy y ra, tự mình tiến hành thao tác thủ công, đạn đạo lướt sát Không Chi Sâm, Jino bị một đám người vây quanh, vô cùng yếu ớt, còn nôn mửa không ngừng.

Ngô Thế Huân đứng dậy, ra lệnh thương pháo thủ

Ngô Thế Huân: "Thương pháo thủ, js322, chờ lệnh!"

Thương pháo thủ vẫn còn ngây người, khoé miệng Ngô Thế Huân nâng lên một nét cười, cậu sửa sang lại cổ áo đồng phục, cài lại khuy áo lúc nãy suýt bị Jino làm đứt.

Mọi âm thanh đều im lặng, Jino không còn chút sức lực nào chỉ còn biết tức giận, Ngô Thế Huân, đứng tại vị trí hạm trưởng, hai tay bỏ trong túi quần, người hơi hơi ngả về sau, bả vai rộng lớn khoác đồng phục không quân trắng tinh, vô cùng kiên định. Mái tóc đen thổi ngược ra sau, khi xoay lại có vài sợi rơi xuống, hơi hơi che ánh mắt, Ngô Thế Huân không sửa lại tóc, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, nhìn thẳng về phía trước, mặt không biểu cảm, cái cằm nhọn đầy uy nghiêm.

Sau đó, cậu bình tĩnh nói

"Căn cứ luật pháp không quân hạm đội liên minh Địa Cầu, khoản 1 điều 36, khi hạm trưởng không đủ sức khoẻ để chỉ huy, lái chính sẽ đảm nhiệm vị trí hạm trưởng."

Kỹ sư trưởng nhanh chóng phản ứng, hắn hướng Ngô Thế Huân hành quân lễ

Kỹ sư trưởng: "Hạm trưởng Ngô Thế Huân, mời ra lệnh!"

Ngô Thế Huân nhìn về phía hắn, gật gật đầu, quay người nhìn ra bên ngoài khoang, Lam Mạc đang bị hai chiếc fr1106 đuổi cùng giết tận, tuyên bố chỉ lệnh

Ngô Thế Huân: "Kỹ sư trưởng, Không Chi Sâm, xoay phải 30°, tốc độ 1, toàn lực xuất phát! Tìm cách cứu viện Lam Mạc!

Thương pháo thủ lập tức chờ lệnh"

Thương pháo thủ:" Hạm trưởng Ngô Thế Huân, js322, chờ lệnh!"

Ngô Thế Huân: "Js322, ngược chiều kim đồng hồ 45°, QH326 xoay phải 37°, bắn!

Vù! Hai quả đạn lao thẳng ra, đuổi theo hai chiếc fr1106"

Trận chiến này, hạm đội liên minh Địa Cầu tổn thất 15 chiếc chiến cơ siêu cấp, đổi lại diệt được 4 chiếc fr1106. Trong đó, Kim Tuấn Miên suất lĩnh Vô Lượng Tiền Trình đánh hạ 1 chiếc fr1106, 3 chiếc Huyễn Không 0114. Ngô Thế Huân thay chức hạm trưởng Không Chi Sâm, đánh hạ hai chiếc fr1106, hơn nữa, còn tóm được một chiếc Huyễn Không 0114.

Đúng vậy, Không Chi Sâm của Ngô Thế Huân, bắt được chiến cơ một người của hành tinh Cyber, Huyễn Không 0114.

Thay vào đó là vòng bảo hộ của Không Chi Sâm tan nát, hỏng 4 cái cao áp, toàn bộ thuyền viên cũng đã chuẩn bị bắn ra, nhưng Ngô Thế Huân nhất quyết phải bắt được Huyễn Không 0114, suýt tý nữa đã tử trận cùng Không Chi Sâm.

Vẫn là một cuộc chiến vô cùng thê thảm, nhưng hạm đội liên minh Địa Cầu cũng đã bảo vệ thành công.

Quay về căn cứ Kanda, lúc vừa có tín hiệu, Ngô Thế Huân đứng trước Huyễn Không 0114, cẩn thận vuốt thân máy bay màu đen hình giọt nước, tán thưởng kỹ thuật của người Cyber, sau đó, cậu đứng ở đầu phi cơ, tự chụp một tấm, gửi cho Trương Nghệ Hưng.

To: Sư phụ không đáng tin

"Em và nó, đều nhớ anh!"

Lúc Trương Nghệ Hưng nhận được tin này, giật mình đến nỗi suýt ngã khỏi ghế.

Ngô Thế Huân, cậu ấy làm được rồi! Làm được rồi!!

Trương Nghệ Hưng chạy đến phòng Lộc Hàm, giơ tấm hình kia cho Lộc Hàm xem

"Lộc ca, Lộc ca anh xem! Chúng ta bắt được chiếc này! Chúng ta có thể nghiên cứu rồi!

Lộc ca, anh mau tỉnh lại đi!"

Lộc Hàm bên trong bồn y học, sắc mặt nhìn không tốt, nhưng lại mang nét cười.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro