Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quảng trường thành phố S nhộn nhịp, Hướng Thiên Hồi đứng trước đài phun nước chờ đợi, hắn hôm nay một thân trang phục đơn giản trông trẻ trung khác hẳn bộ dạng tây trang lạnh lẽo hàng ngày, Hướng Thiên Hồi không gấp gáp nhìn thời gian chờ đợi, hắn tin tưởng Dương Thanh Tuyết sẽ đến dù lúc này đã quá nửa giờ hẹn của cả hai.

Quảng trường là nơi hẹn hò của không ít cặp tình nhân, chỉ một lúc từ khi Hướng Thiên Hồi đến, có không ít cặp người yêu qua lại trước mặt hắn, cảm giác của Hướng Thiên Hồi cũng thật lạ, hắn chưa từng nghĩ yêu đương là cần thiết nhưng lúc này, Hướng Thiên Hồi tưởng tượng bản thân như một thằng nhóc hồi hộp chờ đợi người trong mộng đến cùng hắn có một buổi hẹn hò đầu tiên.

"Hướng tổng xin lỗi, trên đường đến đây tôi gặp chút rắc rối, khiến anh phải đợi lâu."

Dương Thanh Tuyết thở gấp nói, trán cô đầy mồ hôi nhễ nhại, Dương Thanh Tuyết đã chạy một đoạn đường dài để đến đây, vốn dĩ cô đã đến sớm nhưng trên đường gặp một tai nạn liên hoàn, cả con đường kẹt xe thành một hàng dài, Dương Thanh Tuyết cảm thấy không thể đợi được đành xuống xe chạy bộ đến, kết quả vẫn là làm cho Hướng Thiên Hồi phải chờ đợi.

"Không sao, chỉ mới đợi một chút, Dương tiểu thư không cần cảm thấy áy náy, ngược lại là cô, chạy đến đây hẳn là rất mệt, cô ngồi nghỉ một chút, tôi đi mua nước cho cô."

Hướng Thiên Hồi từ tốn, nhìn thấy Dương Thanh Tuyết thật sự xuất hiện, hắn rất vui mừng, dù có phải đợi lâu hơn nữa cũng cảm thấy xứng đáng.

"Cảm ơn anh, Hướng tổng."

Dương Thanh Tuyết không khách khí, cô ngồi xuống băng ghế trước đài phun nước chờ đợi, không khí buổi đêm mùa xuân có hơi se lạnh, Dương Thanh Tuyết gấp gáp nên bỏ quên áo khoác trên taxi, bộ váy dài cô mặc tuy không khiến cô hứng chịu cơn lạnh nhưng cũng không đủ làm ấm người, mặc dù vậy, Dương Thanh Tuyết cũng sẽ không biểu lộ ra cảm nhận của mình, cô rất đoan trang ngồi chời đợi Hướng Thiên Hồi quay lại.

"Uống ly sữa nóng sẽ khiến cô khá hơn đó."

Hướng Thiên Hồi đưa ly sữa nóng hổi đến trước mặt Dương Thanh Tuyết hạ giọng, thật ra hắn không biết Dương Thanh Tuyết muốn uống gì đành mua sữa cho cô, dù sao sữa cũng tốt cho sức khỏe, bình thường chị gái hắn cũng thường uống sữa vào mỗi buổi tối, Hướng Thiên Nga từng nói với hắn, mỗi ngày uống một ly sữa sẽ có rất nhiều công dụng.

"Cảm ơn Hướng tổng."

Dương Thanh Tuyết cười tươi đáp, cô nhận lấy ly sữa chậm chạp uống một ngụm, hơi nóng khiến Dương Thanh Tuyết cảm thấy  rất ấm áp.

"Hướng tổng, cái này trả cho anh, còn có anh mua sữa bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại."

"Không cần trả, lẽ nào Dương tiểu thư cảm thấy tôi sẽ tính toán một ly sữa với cô sao?"

"Đại khái chúng ta cũng không tính là bạn, như vậy tôi sẽ ngại."

"Bây giờ cô xem tôi là bạn thì được rồi."

"Tôi có tư cách đó sao?"

Dương Thanh Tuyết cụp mắt, đến lễ đính hôn Hướng Thiên Hồi còn không để vào mắt, không thèm xuất hiện, không xem Dương gia có chút trọng lượng nào thì Dương Thanh Tuyết cô tính là cái gì, xứng đáng được Hướng Thiên Hồi xem là bạn?

"Cô rất có tư cách." Hướng Thiên Hồi nói, hắn biết trong lòng Dương Thanh Tuyết đang nghĩ gì vội nói tiếp: "Người không có tư cách làm bạn với cô nên là tôi mới đúng."

"Bên ngoài có biết bao người muốn làm bạn với Hướng tổng, sao anh lại không có tư cách chứ?"

Dương Thanh Tuyết mỉm cười, cô nắm chặt ly sữa, sức nóng tỏa ra khiến hai bàn tay Dương Thanh Tuyết đỏ rát.

"Trước mặt cô, tôi luôn luôn không có tư cách."

Hướng Thiên Hồi đáp, hắn ngồi xuống bên cạnh Dương Thanh Tuyết: "Chỉ duy nhất với cô."

Dương Thanh Tuyết ngẩn người, Hướng Thiên Hồi nói như vậy là có ý gì? Hắn đang cảm thấy có lỗi với cô sao? Từ hôn, khiến Dương gia mất mặt, khiến cô chịu cú sốc, đổi lại là sự nhận lỗi của Hướng Thiên Hồi, như vậy có nực cười quá không?

"Hướng tổng, tôi không hiểu ý anh."

Dương Thanh Tuyết cười gượng.

"Dương tiểu thư, nếu nói người không có tư cách làm bạn nên là tôi mới phải, tôi không có tư cách đó với cô."

Hướng Thiên Hồi lặp lại. Lần đầu tiên, Hướng Thiên Hồi hạ mình trước người khác, từ khi hắn có nhận thức, chỉ có người khác hạ mình trước hắn, không có chuyện hắn cúi đầu trước người khác, bây giờ Dương Thanh Tuyết chính là ngoại lệ.

"Hướng tổng đề cao tôi quá rồi." Dương Thanh Tuyết cười, cô cố gắng duy trì nụ cười công nghiệp nói tiếp: "Hướng tổng sao lại không có tư cách trước mặt tôi chứ?"

"Ở tất cả mọi chuyện, tôi đều không có tư cách."

Hướng Thiên Hồi cười nhẹ.

"Vậy sao..."

Dương Thanh Tuyết mím môi.

Bầu không khí xung quanh chợt ngưng động, cả Dương Thanh Tuyết lẫn Hướng Thiên Hồi đều không biết nói gì tiếp theo với đối phương, dường như cả hai đều cảm thấy kéo dài đối thoại sẽ khiến quan hệ hiện tại thêm mấy tầng khoảng cách.

"Mẹ ơi!!!"

Tiếng khóc nấc nghẹn của một đứa trẻ làm Dương Thanh Tuyết thoát khỏi bầu không khí trầm mặc, cô đứng lên nhìn thử xung quanh tìm kiếm nơi phát ra tiếng khóc, cách đó không xa, một bé trai tầm năm tuổi đang khóc to, những người qua lại nhìn một chút, lắc đầu rồi bỏ đi. Dương Thanh Tuyết đoán đứa bé chắc là lạc mẹ.

"Cùng qua đó xem đi."

Hướng Thiên Hồi lên tiếng, hắn dường như biết được trong lòng Dương Thanh Tuyết nghĩ gì, luôn luôn nói ra được tâm tư của cô một cách chính xác.

"Được."

Dương Thanh Tuyết nhanh nhẹn đáp, có cơ hội phá tan sự im lặng, cô cần nên nắm lấy.

"Cậu bé, em lạc mẹ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro