14. Mãi Mãi Không Còn Nắm Tay Chị!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lan Khuê vừa xuống sân bây Tân Sơn Nhất giữa dòng người đông đúc cô cảm thấy bản thân mình dường như vô định không biết hướng đi nào.. và đi về đâu...

Cô bước vội với chiếc vali  cô quên luôn rằng mình là người nỗi tiếng cô bỏ mặt mọi tiếng hò reo khi mọi người nhận ra cô đối với cô tất cả mọi thứ bây giờ điều là vô nghĩa , cô chạy thật nhanh ra ngoài hối hả bắt chiếc taxi.

- Cô ơi cô đi đâu!

- Bác cho.. cháu nhanh.. đến bệnh viện quận ..7! 

Lan Khuê vừa nói giọng vừa đứt quãng , Bác tài xế vừa nghe xong cũng liền làm theo vì ông cảm nhận được cô gái đang rất gấp...

Lan Khuê ngồi trên xe mà lòng không yên , bồn chồn xen lẫn là nỗi lo sợ.
Lo sợ mất mác lo sợ một ngày không còn ai nắm tay và yêu thương mình.
Cô nhìn ra cửa xe mọi thứ trước mắt cô bỗng như nhòa đi lại một lần nữa nước mắt cô rơi...
* Sếp.. bị tai... nạn rất nặng..* ...
.....

Chiếc xe vừa dừng lại trước bệnh viện chưa đợi bác tài kêu Lan Khuê đã vội mở cửa chạy thẳng vào trong..

- Cô ơi... hành lí... còn tiền của tôi nữa!!

Đôi chân Lan Khuê vẫn bước hối hả giờ đây cô như một cổ máy không biết mệt mõi , tai cô ù lên bỏ qua sự réo gọi của ông tài xế mọi thứ đối với cô không còn giá trì nữa việc duy nhất là bước thật nhanh để tìm người cô yêu.

Vừa bước vào đúng sảnh bệnh viện Lan Khuê đã bắt gặp cô nhân viên của quán mình , cô chạy lại nơi cô gái kia đang đứng,  gương mặt vẫn lè nhèo nước mắt cô nói:

- Ngọc ! Nói.. chị biết ... Hương sao rồi..???
Giọng nói của Lan Khuê đứt quảng trong từng tiếng nấc.. cô nhân viên gương mặt buồn bã trả lời cô.

- Là lỗi tại em!!!

- Chị không hỏi.. lỗi tại .. ai .. chị hỏi  Hương đâu rồi...- Lan Khuê giận dữ quát lên có lẽ sự chịu đựng của cô đã hết hạn....

- Chị Hương đã được đưa đến một căn phòng ở lầu 13.... chị ấy.. k...

Cô nhân viên chưa nói xong thì Lan Khuê đã đi một mạch đến thang máy bấm ngay tầng số 13..

Cánh cửa thang máy vừa mở ra trước mắt Lan Khuê là một dãy phòng rộng lớn .. Hương ơi... Hương ở đâu...

Lan Khuê chạy đến từng phòng ... từng ngõ ngách... bõng có một vị bác sĩ trẻ bước ra từ căn phòng cấp cứu vừa tắt đèn Lan Khuê lúc này lấy hết sức còn lại của cơ thể chạy lại đến phía vị bác sĩ:

- Bác sĩ cho tôi hỏi... Hương.. Hương... - Lan Khuê vừa khóc vừa nói..

Vị bác sĩ dường như nhận ra điều gì..

- Cô là người nhà của bệnh nhân Hương...

- Phải..là tôi.. tôi là bạn gái chị ấy... chị ấy... sao rồi ....???

- ..tôi.. tôi... - Nghe được lời nói của Lan Khuê vị bác sĩ không quá bất ngờ anh lại cảm thấy chua xót thay cho cô gái này.

- Tôi hỏi chị ấy sao rồi...???
Lan Khuê mắt đỏ bừng nhìn vị bác sĩ hai cánh tay cô bấu chặt vai vị bác sĩ làm anh cũng sợ sệt..

- Chúng tôi... xin lỗi ... cô .. chúng tôi đã cố gắng hết sức.. vết thương của cô ấy rất nặng mất máu quá nhiều ... - Vị bác sĩ nói xong liền bước đi với gương mặt buồn bã có lẽ vì bất lực khi không thể cứu nỗi cô gái xấu số kia.

Thân thể Lan Khuê tê cứng lại đôi chân bắt đầu bủng rủng và rồi cô đã không kiềm nén nỗi nữa.. một cô gái mõng manh vì sự đau xót cuối cùng cũng đã khuỵ xuống .

Mọi thứ đã kết thúc rồi....

Lan Khuê cuối người ôm chân khóc nức nỡ miệng vẫn không ngừng gọi tên.

Tại sao??? Tại sao chứ??? Ông trời Phạm Hương đã làm gì mà ông phải lấy đi nhiều thứ của chị ấy như vậy .

Thanh xuân ai cũng có niềm vui nhưng Phạm Hương được gì ngoài nước mắt và đau thương một cô gái với vẻ ngoài mạnh mẽ , cứng rắn  nhưng bên trong lại muôn phần đổ vỡ...

Có ai biết được chữ ngờ cứ tưởng khi Hương tạm dừng lại mọi công việc cả hai sẽ cùng nhau đi chơi đâu đó rồi cùng công khai cả hai cùng nhau chấm dứt tình trạng đi chơi mà lúc nào cũng bao khẩu trang kín mít sẽ nắm tay đi cho đến hết quãng đời ... vậy mà... thật buồn cười ...

Nước mắt dàn dùa lại hiện lên trên gương mặt thanh tú .. còn gì nữa khi một nữa của trái tim đã mất đi.. động lực khiến Lan Khuê có gắn từng ngày nay đã đỗ vỡ.

Ước mơ ngôi nhà và những đứa trẻ từ đây cũng chấm hết. Mõi ngày sẽ không còn ai đánh thức , cõng cô đi đánh răng , không con ai trêu đùa và rình gặp mõi khi cô tắm , không còn ai chở cô đi chơi , không còn ai hôn trộm cô , không còn nắm tay trước mặt tất cả mọi người và không còn ai ôm cô mõi khi ngủ ...

Cả giác thân thuộc hay nói tắt hơn là một thói quen thì làm sao có thể từ bỏ.. đây không phải là sự thật ... đây chỉ là một giấc mơ có đúng không???

Lan Khuê vẫn trầm mặt cô vẫn không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào và rồi cô lại nhớ:

" Khuê ơi đừng giận chị không có đi chơi với gái mà"

" Khuê ơi cho chị xin lỗi"

" Khuê ơi đừng khóc"

" Chị biết lỗi rồi mà nín đi"

" Chị không có thương em"

" Có chị có thương , thương hơn cả một chữ thương"

Nhớ đến đây miệng Lan Khuê tự nở một nụ cười nhưng lại vụt tắt nối tiếp đó vẫn là nước mắt , sự chua xót tang thương lại bao trùm ....

Giữa không gian vắng lạnh của nỗi tang thương khi không còn ai đó Lan Khuê vẫn ngồi lì ở đó rồi cất tiếng nghẹn ngào:

- Phạm Hương chị nói chị sẽ chăm sóc cho em vậy tại sao chị bỏ rơi em??

...

- Phạm Hương chị nói sẽ nắm tay em suốt quãng đời còn lại vậy tại sao bây giờ chị nỡ lòng ra đi??

....

- Phạm Hương chị nói sẽ cùng em có những đứa con thật kháo khỉnh vậy giờ đây là gì ???

...

- À gần đây nhất chị nói sẽ cầu hôn em thì sao hả chị...??

...

- Chị đang cười cho em đúng không tưởng chừng như em sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất trên đời này nhưng không bây giờ và mãi mãi về sau em sẽ là cô dâu cô độc nhất ..

Lan Khuê nấc nghẹn khi tưởng ra ngày mai ngày mốt và mãi mãi về sau không còn chị!!

......

"Chiều cafe phố buồn
Mùi hoa sữa thơm hương
Hoàng hôn buông
Lạnh hơi sương vọng hồi chuông
Nhìn hàng cây thẫn thờ
Từ lâu vẫn mong chờ
Lòng còn vương
Một người thương xa ngàn phương
Đường về vắng tanh
Chỉ mỗi em dạo quanh
Từng vòng xe vẫn lăn nhanh
Trên miền thương nhớ
Từng ngày vẫn trôi
Cứ thế anh càng xa xôi
Chỉ có tim em
Nhớ thương đến hao gầy
Cơn mưa nào vừa
Ghé ngang chốn đây
Để cây lá bỗng chốc xanh tươi màu
Để bên dưới mái hiên
Đôi lứa bên nhau trú mưa
Để em thêm nhớ anh
Nhớ bao ngày cùng nhau đón đưa

Cơn đau nào vừa ghé ngang trái tim
Để nước mắt cứ thế rơi như mưa
Để thời gian cách xa
Năm tháng bôi xóa nhòa
Để anh quên lối xưa hẹn hò
Quên vòng tay em

Đường về vắng tanh
Chỉ mỗi em dạo quanh
Từng vòng xe vẫn lăn nhanh
Trên miền thương nhớ
Từng ngày vẫn trôi
Cứ thế anh càng xa xôi
Chỉ có tim em
Nhớ thương đến hao gầy
Cơn mưa nào vừa
Ghé ngang chốn đây
Để cây lá bỗng chốc xanh tươi màu
Để bên dưới mái hiên
Đôi lứa bên nhau trú mưa
Để em thêm nhớ anh
Nhớ bao ngày cùng nhau đón đưa

Cơn đau nào vừa ghé ngang trái tim
Để nước mắt cứ thế rơi như mưa
Để thời gian cách xa
Năm tháng bôi xóa nhòa
Để anh quên lối xưa hẹn hò
Quên vòng tay em

Cơn mưa nào vừa
Ghé ngang chốn đây
Để cây lá bỗng chốc xanh tươi màu
Để bên dưới mái hiên
Đôi lứa bên nhau trú mưa
Để em thêm nhớ anh
Nhớ bao ngày cùng nhau đón đưa

Cơn đau nào vừa ghé ngang trái tim
Để nước mắt cứ thế rơi như mưa
Để thời gian cách xa
Năm tháng bôi xóa nhòa
Để anh quên lối xưa hẹn hò
Quên vòng tay em

Để anh quên lối xưa hẹn hò

Quên vòng tay em"

....

Có người từng nói tình yêu cho đi là nhận lại nhưng tôi xin nói .. bạn cho đi tất cả những gì bạn có nhưng chưa chắc rằng bạn sẽ nhận lại những gì bạn muốn...

.....



* Tôi đau lòng không kém đâu nha *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro