Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ phát tình của Trạch Tiêu Văn kéo dài hơn mấy lần trước, thông thường, cậu chỉ phát tình vỏn vẹn năm ngày, bình thường như bao Omega khác, nhưng lần này, đã đến ngày thứ bảy vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Vì khác thường, cậu được ba mẹ đưa vào bệnh viện để theo dõi. Cậu có cảm giác như mình đang lênh đênh trên mặt biển vậy, mặc từng đợt sóng đánh đến, cậu vẫn không thể làm gì để chống lại nó, chỉ còn cách bỏ mặc chúng đánh vào mình.

"Bác sĩ, tình trạng của nó phải làm sao mới cải thiện được? Sao đến ngày thứ bảy rồi vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc."

Bác sĩ đẩy gọng kính vàng trên mắt, chỉ chỉ vào số liệu trên màn hình cho hai người xem.

"Hai người nhìn đây, tin tức tố của cậu ấy vẫn đang náo loạn và không có dấu hiệu ngừng lại, lí do là vì cậu kỳ phát tình của cậu ấy không tự nhiên đến, mà bị một Alpha dẫn dụ phát tình, cách để kết thúc kỳ phát tình nhanh nhất là được chính Alpha đó đánh dấu, truyền một lượng lớn tin tức tố an ủi, đánh dấu tạm thời cũng được, đánh dấu vĩnh viễn cũng được, cậu ấy thành ra như thế chắc là có bạn trai nhỉ?"

"Có, nó có bạn trai." Trạch lão gia gấp gáp nói, lại bị Trạch phu nhân đánh một cái.

"Nếu để nó tiêm thuốc ức chế tiếp tục thì thời gian hồi phục là bao lâu?" Bà nghiêm túc hỏi, không thể vì kỳ phát tình kéo dài hơn bình thường mà để con trai cưng của bà bị người ta đánh dấu được.

"Tôi không chắc, nhưng có lẽ khoảng hai tuần. Nếu cô không muốn, cứ đánh dấu tạm thời là được, thời gian sẽ rút lạị, đại khái đến chủ nhật là khỏi. Đó là cách tốt nhất."

Trạch phu nhân vẫn không muốn thỏa hiệp, nhưng nhìn con trai chịu khổ như vậy, bà thở dài. Thôi, dù sao cũng chỉ là cắn một cái, không đáng lo ngại, bà không tình nguyện lắm mà đồng ý.

Trong lúc đó, Lăng Hách đang làm việc thì nhận được cuộc gọi của Trạch lão gia.

"Lăng Hách, phiền con một chuyện, hiện tại con vào bệnh viện X một chuyến."

Nếu như kỳ phát tình đến một cách tự nhiên thì anh không quá lo lắng, nhưng kỳ phát tình của cậu là do anh tác động, đến một cách đột ngột như vậy, do đó, một tuần nay Lăng Hách vẫn luôn nghe ngóng tình hình của cậu, đột nhiên thấy ba cậu gọi thì có chút lo lắng.

"Văn Văn xảy ra chuyện gì sao chú?"

Trạch lão gia ở đầu dây bên kia thở dài. "Con đến rồi chú nói với con sau."

Anh đồng ý rồi lập tức tắt máy, cho hoãn cuộc họp tiếp theo lại, lên xe nhanh chóng đến bệnh viện.

"Con đến rồi, lại đây." Trạch lão gia ngồi trong phòng chờ anh. Trên giường là Trạch Tiêu Văn đang mê man, cậu mới vừa được tiêm thuốc ức chế, đang chợp mắt một lát.

"Văn Văn sao vậy chú?" Anh nhíu mày hỏi, nhận ra hương tin tức tố của cậu tràn đầy trong phòng, tim đập dữ dội.

"Bác sĩ nói tình trạng của nó khá đặc biệt, có thể kéo dài đến nửa tháng, cần có bạn trai của nó đánh dấu tạm thời, dùng tin tức tố an ủi nó, mới có thể kết thúc." Ông đau đầu nói.

"Vậy..." Anh ngập ngừng, đã hiểu rõ chuyện mình sắp làm.

Trạch phu nhân đang lau mồ hôi cho cậu, lên tiếng.

"Văn Văn trông cậy vào con."

Anh nhìn cậu mê man nằm trên giường, trong lòng đau xót, anh hít sâu một hơi, lại gần ngồi bên cạnh cậu, tay vuốt ve cái trán trơn nhẵn của cậu.

Cậu được ba mẹ nâng người dậy, anh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vào vị trí tuyến thể sau gáy cậu, rót vào đó từng luồng tin tức tố. Cậu khẽ run rẩy, cảm giác sung sướng khi nhận được tin tức tố mình muốn đánh sâu vào tâm hồn cậu, trong lúc mê man cậu vẫn có thể nhận ra mùi vị tin tức tố của anh, cậu hé mở đôi mắt, chưa kịp nhìn rõ đã run rẩy ôm lấy cổ anh.

"Anh Lăng Hách, anh.. anh..." Cậu nức nở nói, cảm giác quá đỗi cường đại, cậu có chút chịu không nổi.

Lăng Hách lòng như tan thành nước, cái cảm giác được ỷ lại này... hầu kết khẽ chuyển động, anh ôm lấy cậu, tay vuốt ve vết cắn còn đang rỉ máu sau cổ cậu. "Ừ, anh đây."

"Anh ôm em ngủ." Cậu nức nở nói, tay vẫn ôm chặt cổ anh không buông, cậu tham lam hít vào tin tức tố quen thuộc của anh, muốn thời thời khắc khắc đều có anh bên cạnh.

Hai vị trưởng bối thấy vậy liền thức thời ra ngoài, còn tốt bụng khóa cửa lại.

Anh bước lên giường nằm với cậu, để cậu gác đầu lên cánh tay mình, tay kia vỗ vỗ lưng cậu.

Cậu càng lúc càng muốn dán sát vào anh, có được hơi thở của anh, được tin tức tố của anh bao quanh.

Anh thả ra tin tức tố Whisky nồng đậm bao lấy cậu, an ủi cậu. Từ lúc vào phòng tin tức tố của cậu đã tràn ngập căn phòng, tin tức tố của cậu lúc này không thể so với lúc bình thường, khi Omega đang trong kỳ phát tình tin tức tố sẽ thơm hơn gấp mười lần, có thể dụ dỗ Alpha đến chiếm hữu ngay lập tức. Lúc đó, anh ngửi mùi thôi đã muốn cứng luôn, huống chi còn đánh dấu cậu một cái. Cũng may trước khi vào anh đã được tiêm thuốc ức chế cho Alpha, bằng không anh sẽ không nhịn được mà cắn nuốt cậu vào bụng mất.

Sau khi được đánh dấu tạm thời, cảm xúc mãnh liệt của kỳ phát tình đã có dấu hiệu lắng xuống, cậu khóc xong rồi thì yên ổn nằm trong lồng ngực anh ngủ thiếp đi.

Anh đau lòng, hôn lên trán cậu, rồi đến mắt, mũi, hai bên má, cuối cùng là môi. Cố gắng kiềm chế cảm giác xao động đang dâng lên trong cơ thể mình.

Lăng Hách ở đó với cậu một ngày một đêm, trong ngày đó, cậu liên tục vòi vĩnh, nức nở đòi Lăng Hách phải luôn luôn ôm cậu, tin tức tố của anh làm cậu thấy rất an tâm, rất lưu luyến.

Đến sáng ngày thứ hai thì tình trạng của cậu tốt lên nhiều, không còn trạng thái mơ mơ hồ hồ nói chuyện với anh là nức nở nữa, đại khái là đã qua kỳ phát tình rồi, cả nhà liền làm thủ tục cho cậu xuất viện.

Từ lúc làm thủ tục cho đến lúc lên xe cùng anh về nhà, cậu vẫn không dám ngẩng mặt lên nhìn anh, cậu khóc không ra nước mắt, mất mặt quá đi mất, tôn nghiêm của mình đâu rồi, tại sao lại dính người như vậy, lại hay khóc như vậy, kỳ phát tình đúng là làm cho con người ta mất đi lý trí mà!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro