...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù biết là làm loãng fic vl nhưng tôi vẫn đăng =)) coi như là thông báo sủi đến hết 10/5 đi

Mấy quả nhạc thời 9x, 8x hay vl ạ. Làm tôi ngẫu hứng muốn viết thể loại chiến tranh Việt Nam. Vài dòng thôi nên chưa khai thác được hết, cứ gọi tạm là ngẫu hứng đi ha.

Warning: xàm, chẳng chỉ vào ai cả :))

------------

"Đêm đêm ngửi mùi hương

Mùi hoa sứ nhà nàng

Hương nồng hoa tình ái"

-

Nhà nàng sát vách nhà tôi, dàn hoa sứ như chia đôi tách biệt...

Nhà nàng ngay vách nhà tôi. Giàn hoa sứ quanh tường. Đêm nào cũng ngửi thấy hương hoa sứ thơm ngát, hương hoa như quấn lấy tôi trong tâm trí. Mở ra trong lòng kẻ si tình hình bóng nàng bên cạnh giàn hoa sứ, nở nụ cười đẹp hơn cả sắc hoa.

Tôi mơ về những ngày tay trong tay với nàng, nhẹ cài bông hoa sứ lên mái tóc nàng ngát hương. Đôi ta sẽ rong ruổi khắp chốn, cùng nhau sống trong một căn nhà lại đầy ắp hương hoa sứ.

Nàng hay bảo, trong những chiều lộng gió cùng nhau trên triền đê xanh mát mùi cây cỏ.

"Chàng đi lính mạnh khỏe. Em đợi chàng về"

Thuở ấy tuổi 20, mang bao hoài bão ước mộng tự do dân tộc. Tôi lên đường đi lính, bỏ lại quê nhà phía sau, bỏ lại giàn hoa sứ...bỏ lại cả nàng chiều chiều ngóng trông

Tiếng bom rụng bom rơi chẳng làm lòng này nao núng. Tôi vẫn chắc tay súng, cùng đồng đội quyết sinh quyết tử cho Tổ Quốc quyết sinh. Vì quê nhà, vì nhân dân, vì nàng, vì giàn hoa sứ vẫn tỏa hương hằng đêm

Mỗi lần hành quân, tôi lại ngắt một bông hoa sứ ngang đường. Giữ nó trong túi như sự hiện diện của nàng ở bên, đôi ta bền lâu mãi mãi không rời.

Hoa sứ, loài hoa tinh khiết, loài hoa chân thành. Tượng trưng cho sự sinh sống nảy nở, đại diện cho mùa xuân tươi mới. Y như nàng, cô gái tuổi 18. Hình bóng nàng e thẹn khi tôi cài bông hoa sứ lên tóc, nụ cười tươi hơn hoa khi ấy. Động lực của kẻ si tình này chỉ có vậy...

Nay chiến thắng trở về, dàn hoa sứ lại chẳng tỏa hương được nữa.

Ngôi nhà nhỏ nhắn của nàng nay chỉ còn lại tro tàn. Bụi cát vẫn bay phất phới theo cơn gió đầu ngày giải phóng, cơn gió của độc lập tự do.

Bàn chân đi hàng nghìn cây số không mỏi, đôi tay cầm súng đến chai sạn không đau. Cặp mắt nảy lửa biết bao lần chứng kiến bom đạn rơi không sợ. Mà nay lại yếu đuối đến lạ, cớ sao chân lại bủn rủn, tay lại run run, đôi mắt lại thất thần, mặt mày lại trắng bệch?

Đối diện với tôi giờ chẳng còn là hình bóng e thẹn của nàng đứng chờ trước cổng nữa, giờ chỉ tan hoang đống tro tàn. Cô gái của tôi lại hoá theo cát bụi dưới tay bom đạn của quân thù. Giàn hoa sứ tỏa ngát hàng đêm cũng bầm dập theo đống tàn tích của cuộc xâm lăng độc ác của bọn thực dân

Chua xót làm sao, đau đớn nhường nào. Đôi lời yêu vẫn chưa tỏ hết, vẫn cất vào trong lá thư chờ ngày giải phóng. Giờ giải phóng thì nàng cũng chẳng còn

Tình mình khép lại lúc còn nồng nàn, đôi ta vẫn cùng nhau mơ về một căn nhà nhỏ đầy ắp tiếng trẻ thơ. Xuân qua hè tới ngập tràn hương hoa tỏa ngắt. Mà nay chỉ còn mình tôi bơ vơ giữa đời, bơ vơ giữ niềm vui đoàn tụ của bao người.

Cớ sao giờ nàng vội bước sang trang? Giờ đêm đêm, tôi lại chẳng được hương hoa sứ đưa vào giấc ngủ. Nàng mang đi hết, mang bao lời thề non hẹn biển, mang giàn hoa sứ đằm thắm, mang cả mối tình dở dang. Cuộc tình tan theo bể sầu...

"Hoa tàn, tình cũng tan"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro