Chương 193: Sư tôn, ngươi đã cưới ta sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tử Sinh Đỉnh có ba vị cao ngạo nhất, trong sạch nhất.

Tiết Mông.

Tham Lang trưởng lão.

Sở Vãn Ninh.

Tiết Mông đã bị hồ lô Sắc ném ra ngoài, Tham Lang trưởng lão không phải đồng nam, thời trẻ hắn đã từng cưới một thê tử, nhưng nàng kia thân mình suy nhược, sau khi thành hôn không bao lâu thì bệnh chết, nghe nói Tham Lang trưởng lão học y, cũng là vì không muốn lại thấy cảnh người thân bên mình vì bệnh mà đi nữa.

Cho nên chỉ còn lại Sở Vãn Ninh.

"Chắn chắn là Ngọc Hành trưởng lão có thể dẹp được."

"Đúng vậy, thiếu chủ mà cũng không được, chỉ có thể trông cậy vào sư tôn của thiếu chủ thôi."

Mặc Nhiên đứng gần đó nghe đến sốt ruột, nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể đứng ngây ra.

Giữa lúc hết đường xoay xở, Mặc Nhiên gấp quá hóa liều, thế mà lại nói với Tiết Chính Ung: "Hay là, ta thử xem?"

Tiết Chính Ung nhìn y cân nhắc, rồi mềm mại uyển chuyển nói: "Nhiên nhi, muốn hàng phục hồ lô Sắc, yêu cầu đầu tiên, chính là chưa từng có tình sử."

Mặc Nhiên: "....."

Bên kia, hồ lô Tửu đã bị Sở Vãn Ninh chuốc đến choáng váng, cuối cùng bùm một tiếng ngã lăn ra, một làn khói nhẹ nhàng bốc lên, biến thành một chiếc hồ lô nho nhỏ bằng ngọc bích, an tĩnh nằm trên mặt đất. Tiết Chính Ung bước tới thu hồ lô vào trong túi càn khôn, vui vẻ nói: "Ha ha, thật không hổ là Ngọc Hành, tới, hồ lô Sắc hồ lô Sắc."

Sắc mặt Sở Vãn Ninh vẫn như thường, chỉ rũ mi, không muốn nhìn thẳng vào Tiết Chính Ung: "Không đi."

Tiết Chính Ung sửng sốt, không chỉ mình hắn sửng sốt, mà các đệ tử và trưởng lão xung quanh cũng đều sửng sốt.

"Vì, vì sao?"

".... Uống quá nhiều, mệt rồi."

Tiết Chính Ung cũng đâu có ngốc, Sở Vãn Ninh ngàn ly không say, mấy lời này đâu phải nói chơi.

Hắn chăm chăm nhìn nam nhân bạch y thanh lãnh kia, nhìn đến nỗi Sở Vãn Ninh cũng mất hết kiên nhẫn, phất tay áo xoay người. Tiết Chính Ung chợt bừng tỉnh, quá kinh ngạc, thế mà lại buột miệng thốt ra: "Ngọc Hành, ngươi không phải đã___"

Vành tai Sở Vãn Ninh bỗng chốc đỏ lên, nổi giận quay đầu, mắt phượng như điện: "Nói bậy cái gì?"

Bốn chữ 'không phải đồng nam' của Tiết Chính Ung còn chưa ra khỏi miệng, tự bản thân mình đã có chút không chịu nổi, thầm nghĩ sao có thể chứ, Sở Vãn Ninh là ai chứ?

Vãn Dạ Ngọc Hành, Bắc Đẩu tiên tôn, nếu nói hắn từng có mối tình nào đó, ai mà tin?

Tiết Chính Ung vội vàng nịnh nọt: "Vậy ngươi, ngươi thử xem đi, nếu không hồ lô này vẫn luôn lắc lư ở đây, tuy rằng không làm bị thương ai, nhưng mà phiền chết đi được. Hơi nữa hồ lô Tửu Sắc vỏ cứng, chỉ sợ dăm ba năm cũng không làm gì nó được."

"....." Sở Vãn Ninh nhìn lướt qua mọi người, đám đệ tử đều tha thiết nhìn hắn, chỉ duy Mặc Nhiên là thẹn trong lòng, có chút ngượng ngùng mang theo nóng bỏng khó nén mà chăm chú nhìn sư tôn nhà mình.

Sở Vãn Ninh mắng thầm trong lòng. Nhưng giờ phút này tiến thoái lưỡng nan, nếu cứ thế mà phất tay áo bỏ đi, chỉ sợ từ đây về sau sẽ thêm nhiều lời ra tiếng vào thị phi, nghĩ nghĩ, liền nói: "Vậy ta thử xem."

Hồ lô Sắc liền hút Sở Vãn Ninh vào trong hồ lô, sau đó lại bắt đàu vui vẻ xoay vòng tại chỗ. Đám đệ tử Tử Sinh Đỉnh không mảy may nghi ngờ mà đều hết lòng tin rằng Sở Vãn Ninh đi vào, hồ lô Sắc tất nhiên cũng chỉ có thể bị hắn hàng phục, duy mỗi Mặc Nhiên là hiểu rõ trong lòng __

Vị tiên trưởng trong sạch nhất trên đời này, vào một đêm mưa không lâu trước đây, trong một khách điểm nhỏ u ám ở trấn Vô Thường, trên giường dưới sự quấn quýt của da thịt cận kề môi răng thân mật.

Đã bị mình chính tay làm bẩn.

Sở Vãn Ninh mở mắt ra.

Khoảng không trong bụng hồ lô này, đã tự thành một mộng cảnh mờ ảo.

Hệt như trong truyền thuyết, bên trong hồ lô Sắc quả nhiên là nến đỏ thắp sáng, màn đỏ buông dài. Bước tới phía trước, chỉ thấy một chiếc giường lớn trải nệm đỏ, rải đầy táo đỏ đậu phộng, đầy đủ mền nệm màn đào.

Có một người phụ nữ vừa nhìn thấy đã biết là do hồ lô biến thành đang đứng ngay ngạch cửa, mỉm cười, mái tóc màu xanh ngọc bích, nàng nhếch môi, ngay cả hàm răng cũng là màu xanh ngọc bích.

Sở Vãn Ninh tự biết mình tuyệt không có khả năng hàng phục hồ lô Sắc, cũng lười phải nhiều lời, liền bước tới nói với người phụ nữ kia: "Bà bà, ngươi đưa ta ra đi là được rồi, không cần bảo ta phải xốc khăn voan nữa."

Người phụ nữ ôn hòa nói: "Ừm ừm hừ hừ."

"......"

Không ngờ rằng người phụ nữ này không hiểu ngôn ngữ, không nhạy bén như hồ lô Tửu, không rõ ý Sở Vãn Ninh. Sở Vãn Ninh chẳng còn cách nào, chỉ đành thở dài, căng da đầu đi tới trước giường.

Trên giường có một người đang ngồi ngay ngắn, mặc áo đen thêu hình rồng bằng chỉ vàng, váy đỏ thêu lông phượng, chân mang giày đỏ, đội khăn voan, không nhìn rõ mặt.

Người phụ nữ vừa thong thả vừa tập tễnh bước tới, trong tay bốc lên một làn khói mờ, biến ra một cây ngọc như ý màu xanh, đặt vào tay Sở Vãn Ninh, rồi làm động tác mời.

Tuy rằng Sở Vãn không chấp nhận được cái dáng vẻ mặc đồ tân nương của Mặc Nhiên, nghĩ thôi đã thấy có chút ghê tởm, nhưng nhớ tới năm xưa ở trấn Thải Điệp mình cũng từng đóng giả làm tân nương rồi, nên cũng cảm thấy chuyện xấu hổ của Mặc Nhiên, không xem thì phí.

"......"

Đúng, không sai. Ghê tởm thì ghê tởm, nhưng mà không xem thì phí.

Sở Vãn Ninh tái mặt đứng đó một lúc lâu, hít một hơi thật sâu, rồi bước tới phía trước.

Người phụ nữ thúc giục: "Ưm ưm hừ hừ."

"Biết rồi, đừng hối nữa."

Gậy như ý nâng lên, khăn voan đỏ rơi xuống.

Sở Vãn Ninh hơi hơi mở to đôi mắt: "Ngươi là....."

Nến phượng màn lụa, một nam tử đội mũ miện chín chuỗi châu nhấc mi mắt, ánh nến chiếu sáng lên gương mặt anh tuấn mà nhợt nhạt của y, đôi mắt đen sâu đầy vẻ trào phúng, y hất cằm, hơi mỉm cười với Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh không khỏi ngơ ngẩn__

Người này đúng là Mặc Nhiên, nhưng gương mặt thật sự là trắng đến hơi có vẻ bệnh hoạn, ánh mắt cũng uể oải, toàn thân đều hơi kì quặc.

"Hừ, xem ra trong lòng Vãn Ninh, rốt cuộc vẫn không quên được bổn tọa." Thấy hắn thất thần, nam nhân kia liền vươn tay, đột ngột nắm lấy cổ tay Sở Vãn Ninh. Ngón tay y lạnh lẽo, đôi mắt chăm chăm nhìn Sở Vãn Ninh vừa tàn nhẫn lại vừa ác độc, như mắt ưng.

Mặc Nhiên nhếch môi, cười rộ lên, nét cười không ấm, chỉ thấy răng trắng sắc lạnh.

"Bổn tọa cũng có chút vui."

....... Lung tung rối loạn cái gì thế này!

Sở Vãn Ninh vừa tức giận lại vừa buồn cười, thầm nghĩ hồ lô Sắc này bị nhốt trong tháp Kim Cổ đến choáng váng rồi, biến thành người cũng khó hiểu đến nhu vầy.

"Buông ra."

Mặc Nhiên không buông.

Sở Vãn Ninh liền quay đầu nói với người phụ nữ tóc xanh kia: "Bảo y buông tay."

Còn chưa dứt lời, 'tân nương' Mặc Nhiên chợt đứng lên, Sở Vãn Ninh chỉ kịp nhìn thấy chuỗi châu trên mũ miện của y lay động, eo đã bị túm lấy, đất trời quay cuồng, đến khi hoàn hồn, đã bị đẩy ngã lên trên nệm giường đỏ kim, Mặc Nhiên cúi xuống, đè nặng sát rạt lên hắn, muốn xoay mặt hắn lại.

"Xem ra mùi vị mà bổn tọa cho ngươi, ngươi rất hưởng thụ?" Hơi thở nóng cháy của nam nhân phả lên gáy hắn, "Cho nên ngươi chẳng quên nổi ta...."

Sở Vãn Ninh nhíu mày tránh đi, trong lòng mắng lời lẽ của cái hồ lô lòe loẹt này quả thực là hoang đường quá mức.

Từ trước đến nay Mặc Nhiên vẫn luôn đối đãi với hắn rất ôn hòa hữu lễ, vô cùng khuôn phép, y sao có thể nói chuyện với mình như vầy được? Hắn vừa xấu hổ vừa buồn cười, vừa tức giận lại vừa bối rối, cứ tránh tránh né né như thế một lúc, đến nỗi nệm chăn cũng hỗn độn.

Bất chợt, trong chớp nhoáng, Sở Vãn Ninh hé mắt nhìn giường gấm đỏ kim này, chợt nhớt ra môt chuyện__

Mộng.

Hắn sửng sốt.

Rồi gương mặt lập tức đỏ lên.

Đây, đây là giấc mộng cũ của hắn mà.

Trong mộng, Mặc Nhiên chính là như thế này, buông những lời vừa đay nghiến lại vừa kích thích, động tác cử chỉ đều rất lỗ mãng, chẳng chút thương tiếc.

Cho nên đây không phải là ảo cảnh mà hồ lô Sắc tự ý sinh ra, mà chính là hồi ức thầm kín chôn sâu dưới đáy lòng sao? Ý nghĩ này khiến cho Sở Vãn Ninh cảm thấy ngượng, cảm thấy xấu hổ không thôi, hổ thẹn đến cùng cực, ngay cả vành tai cũng nóng lên.

"Cưng à...."

Đột nhiên một cơn ướt át nóng ấm ập đến, ngay lúc Sở Vãn Ninh thất thần, Mặc Nhiên thế mà hôn lên vành tai hắn, tham lam gian xảo mà vươn đầu lưỡi vào trong tai.

"A...."

Sở Vãn Ninh bất ngờ không kịp phòng bị, dưới sự kích thích mãnh liệt đột ngột thế mà lại giật mình rên lên thành tiếng, chỉ một tiếng khàn khàn ướt át, tràn đầy hơi nước. Âm đã ra khỏi miệng, càng thêm nhục nhã bất kham. Cũng không biết vì sao, cảnh tượng trước mắt quá mức chân thật, như thể thật lâu thật lâu trước đây, đã thật sự từng cùng Mặc Nhiên ôm hôn như thế này, quấn quýt như thế này, Sở Vãn Ninh bị y ghì trên giường, Mặc Nhiên không ngừng hôn lên cổ hắn, mặt hắn, vành tai hắn, mãnh liệt dồn dập.

Hắn vừa gấp vừa giận, đuôi mắt cũng ửng đỏ, muốn giãy dụa, lại không cách nào tránh thoát được, cho đến tận khi đôi môi của tên 'Mặc Nhiên' kia sắp chạm vào môi hắn__

Rầm!

Đột nhiên, 'Mặc Nhiên' dường như cảm giác được gì đó. Y chợt sửng sốt một chút, không thể tin được mà trợn mắt nhìn Sở Vãn Ninh.

Nhân cơ hội này, Sở Vãn Ninh một tay đẩy y ra, tay kia sáng lên kim quang, Thiên Vấn đột ngột lóe lên, chém xuống 'Mặc Nhiên' trong ảo cảnh.

Nhìn thấy ánh sáng của Thiên Vấn, 'Mặc Nhiên' càng thêm kinh ngạc đến cùng cực, buột miệng thốt ra: "Ngươi thế mà.... ngươi thế mà lại là...."

Roi liễu quất xuống, hoa lửa văng khắp nơi.

'Mặc Nhiên chịu đau, nhưng cũng không phản kháng, chỉ cực kì kinh ngạc mà mở to đôi mắt, qua một lúc, một làn khói mỏng bốc lên.

Người phụ nữ tóc xanh kia biến mất, 'Mặc Nhiên' cũng đã biến mất.

Giữa phòng hoa chúc ấm áp, một nam tử trẻ trung xa lạ dung mạo cực đẹp, đôi tai nhọn, tóc xanh lá, đang quỳ.

Sở Vãn Ninh còn chưa nguôi giận, từ trên giường đứng dậy, kéo lại vạt áo rộng mở của mình, đôi mắt phượng ẩn tình nén giận hung hăng trừng người kia, chất giọng trầm thấp nguy hiểm, tựa như hổ báo bị chọc giận.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghiệt súc."

Nam nhân trẻ tuổi này đúng là nguyên thần của hồ lô Sắc, hồ lô Sắc chằm chằm nhìn Sở Vãn Ninh, gương mặt tái mét, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Là ngài...."

Sở Vãn Ninh đang tức giận, đột nhiên quay đầu trừng hắn: "Là ta là ngươi cái gì?"

Hồ lô Sắc đã sợ tới mức run bần bật, bộp một tiếng quỳ lạy trên mặt đất, liên tục dập đầu: "Vãn bối không biết là...." Hắn dường như ngay cả tên của Sở Vãn Ninh cũng sợ hãi không dám nói ra, run rẩy, lại ra sức dập đầu: "Xin tiên quân thứ tội, xin tiên quân thứ tội."

"......"

Mấy năm trước Sở Vãn Ninh trừ yêu diệt ma, hàng phục không ít yêu quái ma quỷ, giữa đám yêu trâu thần rắn đó, Thiên Vấn tạo được uy danh hiển hách, từng có tiểu yêu mới nhìn thấy hắn đã sợ tới mức ngay cả cử động cũng không dám.

Không ngờ rằng hồ lô Sắc này cũng như vậy.

Sở Vãn Ninh thu Thiên Vấn lại, sắc mặt âm trầm, đứng lên khỏi giường, nhìn chằm chằm nam tử đang không ngừng dập đầu kia, im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Đưa ta ra ngoài."

"Vâng! Vâng!" Hồ lô Sắc sao còn dám chậm trễ, lập tức niệm chú quyết, chỉ nghe một tiếng ầm vang, sương khói bắt đầu dâng lên, Sở Vãn Ninh bị sương mù mờ mịt đến nỗi không mở mắt được, đến khi sương mù tan đi, có thể thấy rõ cảnh vật trước mắt thì hắn đã về lại quảng trường trước điện Đan Tâm rồi.

Xung quanh lập tức có vài người chen tới.

"Sư tôn, không sao chứ?"

"Ngọc Hành, ngươi xử lý tốt quá!"

"Sư tôn sư tôn, có bị thương không?"

Màn sương kia hơi mang mùi hôi của hồ lô, Sở Vãn Ninh bị hong đến có chút choáng váng, đứng một chốc mới để ý tới hồ lô Sắc cũng đã biến mất, trên phiến đá xanh ngay trước mặt mình, một cái hồ lô nhỏ vỏ màu hồng đào đang lẳng lặng nằm đó.

Sở Vãn Ninh nhớ lại ảo cảnh vửa rồi, vẫn cảm thấy có chút sỉ nhục, không muốn nhiều lời, chỉ cao thâm khó đoán mà nói với Tiết Chính Ung: "Thu hết hai cái hồ lô này đi, bỏ vào trong tháp Trấn Yêu."

Tiết Chính Ung nói: "Được... ơ..."

Nhưng ánh mắt lại dừng trên người Sở Vãn Ninh, lên lên xuống xuống, hơi do dự.

Sở Vãn Ninh bị hắn nhìn chằm chằm đến phát ngại: "Sao vậy?"

".....Không có gì."

Có điều nét mặt của Tiết Chính Ung tuyệt đối không phải là 'không có gì', hơn nữa Sở Vãn Ninh chợt phát hiện, ngoại trừ hắn, mấy người xung quanh cũng đều dùng ánh măt tò mò nén cười mà lén đáng giá hắn. Sở Vãn Ninh quay đầu lại, ngay cả Mặc Nhiên cũng có chút xấu hổ mà nhìn hắn, trên gương mặt màu mật ong còn hơi hơi ửng đỏ.

"Có chuyện...."

Chữ 'gì' còn chưa ra khỏi miệng, Sở Vãn Ninh đã biết được nguyên nhân.

Hắn cúi đầu, nhìn y phục của mình.

Thì ra không biết từ khi nào, có lẽ ngay một khắc khi vừa mới bước vào trong bụng hồ lô đó, thường phục trên người hắn đã bị đổi thành một bộ hỉ phục không khác mấy so với Tiết Mông, y phục trang trọng, đúng là loại y phục chỉ mặc khi cùng người khác thành thân bái đường. Sở Vãn Ninh: "....."

Câu chuyện Ngọc Hành trưởng lão mặc áo cưới hàng yêu nhanh chóng trở thành một đề tài được bàn tán say sưa khắp Tử Sinh Đỉnh.

Mà đám đệ tử thích thảo luận nhất chính là__ "Không biết khi Ngọc Hành trưởng lão ở trong bụng hồ lô, đến tột cùng là cưới ai."

Có người không chê mình đoản mệnh, vui vẻ phấn chấn mà nói: "Chắn chắn là một mỹ nữ tựa thiên tiên."

Có người ngại mệnh mình quá dài, làm mặt quỷ nói: "Lỡ đâu là một nam nhân như thiên thần thì sao?"

Có người rất yêu quý sinh mệnh, chỉ nghiêm trang mà nói: "Trưởng lão xốc khăn voan, chắn chắn là nhìn thấy bản thân hồ lô Sắc, nếu nhìn thấy mấy thứ khác, hồ lô Sắc sẽ không vui đâu, hắn cũng sẽ không thể hàng phục yêu quái này được."

Mọi người ghét bỏ cái tên hèn yêu mạng đó, đều cảm thấy hắn rất không thú vị, lắc đầu bỏ đi.

Nhưng, trên Tử Sinh Đỉnh vẫn còn một tráng sĩ anh dũng không sợ hy sinh__

Ngày đó, tiết trời âm u, giờ tu sáng phải tạm dừng, Mặc Nhiên mới tinh mơ đã lén mang theo điểm tâm, nhân khi chẳng ai chú ý, mà đi thủy tạ Hồng Liên tìm Sở Vãn Ninh.

Hai người ăn xong, vị 'mỹ nữ tựa thiên tiên', 'mỹ nam như thiên thần' trong miệng mọi người này liền mỉm cười tủm tỉm nắm lấy tay Sở Vãn Ninh, hỏi: "Sư tôn, ngươi ở trong hồ lô Sắc, cưới ta sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro