Chương 24-26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Nỗi đau của Tương di 2.

Edit: Ring.

Nhưng mà Bùi Vũ Khâm vẫn dìm chuyện này xuống như trước, chỉ nói để tang vong thê ba năm, ba năm sau lại nói tiếp.

Nàng cũng chỉ có thể chờ đợi. Ba năm kia, nàng đếm ngày đếm đêm, chỉ mong ba năm qua mau, đến ngày nàng có thể ngồi lên chỗ tiểu thiếp phu nhân.

Lại không ngờ đợi một lần này liền đợi suốt mười bảy năm.

Nàng từ một thiếu nữ mười lăm tuổi đợi đến khi trở thành một bà cô ba mươi ba tuổi vẫn không đợi được một tiếng 'đồng ý' của Bùi Vũ Khâm. Mà thân thể của nàng, hắn một chút chạm qua cũng không có.

Bên ngoài thì tất cả hạ nhân, bao gồm cả nhóm chủ tử các phòng cũng bảo người tôn kính gọi nàng một tiếng Tương di nương, nhưng trong lòng nàng biết, mỗi khi nghe tiếng 'di nương' kia, nàng liền cảm thấy khó chịu như bị người ta tát một cái.

Bây giờ tâm tư trong lòng nàng đối với Bùi Vũ Khâm đã sớm chuyển từ thiếu nữ ôm ấp tình cảm lãng mạn sang lòng mang hận thù oán trách.

Nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác, nàng bây giờ đã già, đã không còn thanh xuân nữa rồi, rời đi Bùi phủ lập gia đình là chuyện không có khả năng. Chỉ có chân chính ngồi lên ngai vàng sườn phu nhân Bùi phủ thì sau này khi tuổi già mới có cái để dựa vào. Nói cách khác, đến khi nàng tuổi lớn nữa, lại không có con cái, mang danh di nương nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực, nay tất nhiên là không ai dám chê cười, nhưng sau này thì sao? Ai có thể đảm bảo?

Cho nên nàng nhất định phải lôi kéo một vài người trong cái nhà này để củng cố vị trí của mình, hợp tác với nhị phu nhân Tần Hồng Diệp chính là một trong số đó.

Nhị phu nhân Tần Hồng Diệp, tuy là nhị phu nhân nhưng gọi Đại phu nhân lại có vẻ càng thích hợp. Bởi vì phu quân Bùi Vân Dũng của nàng chính là huynh trưởng ruột của gia chủ Bùi gia hiện tại, Bùi Vũ Khâm.

Thế hệ Bùi Vũ Khâm có ba huynh đệ, lão đại Bùi Vân Dũng, lão nhị Bùi Vân Phảng, lão tam mới là Bùi Vũ Khâm.

Bùi gia này vốn là không đến lượt Bùi Vũ Khâm làm chủ, có điều Bùi Vân Dũng cùng Bùi Vân Phảng thật sự không phải người có phúc, cả hai đều sớm đi đời, căn bản không đợi được đến khi Bùi lão gia tuyên bố ai là người nắm gia sản Bùi gia tiếp theo thì đã một người chết vì ho lao, một người chết trên đường đi kinh thương.

Cho nên Tần Hồng Diệp tuổi còn trẻ đã phải làm quả phụ, cùng đứa con nhỏ là Bùi Phong bắt đầu kiếp sống thủ tiết dài dằng dặc.

Mà thê thảm hơn nàng còn có hai con dâu khác của Bùi gia, chính là hai phu nhân của lão nhị Bùi Vân Phảng, cũng là hai nữ nhân ở Ba Tiêu viên theo lời của Tần Hồng Diệp.

Mà Bùi lão gia năm đó mất đi hai đứa con cũng vì vậy mà bị kích thích, không đến hai năm liền giá hạc Tây quy*.

(R: giá hạc Tây quy: cưỡi hạc về Tây, một cách nói chết).

Bởi vậy, Bùi Vũ Khâm năm đó mười chín tuổi cứ như vậy mà lên làm lão gia Bùi gia.

Cùng năm, ái thê trẻ tuổi xinh đẹp của hắn cũng vì bệnh mà chết.

Có thể nói Bùi gia từ một năm đó liền thưa thớt hẳn đi, một nhà không phải người mất vợ thì cũng là quả phụ.

Bất quá Bùi Vũ Khâm này lại không phải người bình thường, ngay lúc mọi người đang chống mắt nhìn xem Bùi gia suy sụp như thế nào thì Bùi Vũ Khâm lại gánh tất cả trách nhiệm lên vai, bắt đầu thể hiện tài năng kinh doanh phi phàm của hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi không đến ba năm, Bùi Vũ Khâm đã đưa Bùi gia phát triển đến mức người ngoài căn bản không thể tưởng tượng được.

Không thể không nói, ở Đông Vân quốc, đây là một truyền kỳ khiến người ta bàn luận say sưa nhưng vẫn không thể lí giải.

Năm năm sau, cửa hàng Bùi gia cơ hồ đã có mặt ở khắp các thành trấn của tứ quốc. Có thể không hề khoa trương mà nói, chỉ cần chỗ nào có người, chỗ đó chắc chắn sẽ có cửa hàng Bùi gia. Cái tên Bùi Vũ Khâm cũng bắt đầu từ đó mà khiến người ta thán phục. Năm đó, Bùi Vũ Khâm mới hai mươi bảy tuổi.

~

Chương 25: Kỳ tài kinh thế.

Edit: Ring.

Ngươi nói xem một kỳ tài kinh thế như Bùi Vũ Khâm, chuyện cá nhân của hắn có thể để cho người ngoài đến làm chủ sao?

Sau khi trở thành đại gia chủ chân chính của Bùi gia, chuyện tái giá, nạp thiếp kia, hắn không nhắc, ai có can đảm bắt buộc hắn?

Cho nên vô tình chuyện của Lí Tương Vân cũng bị chìm xuống dưới.

Hiện tại, Bùi Vũ Khâm cũng chỉ mới ba mươi sáu, đang là lúc trẻ trung khỏe mạnh, nho nhã giỏi giang. Nếu không có chuyện ốm đau ngoài ý muốn, vị trí gia chủ Bùi gia này hắn làm thêm năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.

Chẳng lẽ Lí Tương Vân nàng cũng phải đợi đến năm mươi năm sau mới có thể cho bản thân mình một cái danh phận sao?

Chỉ nghĩ vậy thôi, nàng cũng không muốn đợi đến ngày đó.

Cho nên lời của Tần Hồng Diệp cũng không sai, có lẽ giúp đỡ Giang nha đầu ngồi lên vị trí thiếu phu nhân cũng là chuyện có lợi không ít đối với chính nàng.

Nghĩ vậy, một lòng vốn vẫn không chắc chắn của Lí Tương Vân lúc này cũng không còn do dự nữa, liền gật đầu "Ừm, Hồng Diệp tỉ nói cũng có đạo lí, vậy việc này, chúng ta cứ làm như thế."

Tần Hồng Diệp thấy thái độ buông lỏng của Lí Tương Vân thì cũng không ngoài ý muốn. Dù sao nói tới nói lui, chuyện này đều có lợi với hai người bọn họ, hơn nữa một khi thành công, Lí Tương Vân được lợi còn muốn nhiều hơn cả nàng.

Dù sao Tần Hồng Diệp nàng tốt xấu gì cũng sinh cho Bùi gia một đứa con. Tuy nói hiện tại là Bùi Vũ Khâm làm chủ, nhưng Bùi Vũ Khâm mười năm trước đã sớm nói qua, vị trí gia chủ đời tiếp theo của Bùi gia không nhất thiết sẽ truyền cho Bùi Dạ Tập. Hắn sẽ xem xem thế hệ của Bùi Dạ Tập ai có tư chất tốt, người đó sẽ lên làm gia chủ đời tiếp theo.

Cho dù lời này rất có thể chỉ là câu nói qua loa, nhưng Bùi Vũ Khâm đã nói vậy tức là vẫn có cơ hội không phải sao?

Cho nên mấy năm nay Tần Hồng Diệp tốn không ít tâm huyết với đứa con Bùi Phong của mình.

Thế nhưng không biết Bùi Phong là chí không theo thương thật hay là bùn loãng không thể trát tường*, đã hai mươi bốn tuổi nhưng cả ngày chỉ thích múa đao múa kiếm, đi bái cái gì cao thủ giang hồ, học cái gì võ công, chính là không muốn học một chút chuyện kinh thương.

(R: bùn loãng không thể trát tường: giống như 'gỗ mục không thể đẽo', tạm hiểu là ngu hết thuốc chữa).

Chuyện này khiến hai nữ nhân ở Ba Tiêu viên kia ngầm chê cười không biết bao nhiêu lần, trong lòng Tần Hồng Diệp cũng vô cùng bứt rứt.

Nếu con đã không chịu phấn đấu, nàng người làm mẹ này phải giúp nó một tay.

Cho nên bây giờ nàng chuẩn bị đi nói với Bùi Vũ Khâm chuyện để Bùi Dạ Tập mau thú Giang Mộ Yên vào cửa, thứ nhất là mượn sức Giang Mộ Yên, để nàng tiếp tục xem sổ sách dùm bọn họ, thứ hai cũng là để bảo đảm hơn cho tương lai của con trai.

Hai nữ nhân trong lòng có tâm tư khác nhau nhưng cùng phương pháp thực hiện thỏa thuận với nhau một hiệp nghị mới.

Mà Giang Mộ Yên còn ngồi trong Yên Ba đình xem sổ sách lại không biết cái nhíu mày cùng tạm dừng vừa rồi đã đẩy nàng lên con đường không thể quay đầu lại.

Ở xa, có một người đang đi về phía đầu cầu dẫn ra Yên Ba đình. Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân bề ngoài vẫn đang nhàn nhã cho cá ăn, nhưng thật ra trong lòng hai người đều kinh ngạc và trở nên thận trọng.

Bởi vì người áo xanh bộ dáng như gã sai vặt đang đi tới từ xa kia không phải ai khác, đúng là nô tài bên cạnh gia chủ đương nhiệm Bùi gia Bùi Vũ Khâm, Thanh Thư.

~

Chương 26: Lão gia cho mời.

Edit: Ring.

"Sao hắn lại đến đây, Tương Vân, chẳng lẽ chỗ lão gia?" Tần Hồng Diệp cũng không thể bình tĩnh giả bộ cho cá ăn nữa, nàng nhỏ giọng vội vàng hỏi.

Lí Tương Vân cũng không rõ ràng, trả lời theo bản năng "Hẳn là sẽ không, cho dù lão gia có hoài nghi, cũng tuyệt đối không để Thanh Thư đến thẳng đây. Lão gia chúng ta từ khi nào lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Hắn rất lợi hại!"

"Vậy Thanh Thư đến đây để?"

"Chăc là có chuyện khác, muội đi ứng phó, kéo cho nha đầu Mộ Yên chút thời gian để giấu sổ sách."

Nói xong, Lí Tương Vân vờ như vừa thấy được Thanh Thư, thong thả đứng dậy nghênh đón "Thanh Thư, sao lại là ngươi, lão gia có chuyện gì tìm ta sao?"

"Tương di, ngài ở đây thì tốt quá, lão gia không phải có chuyện muốn tìm Tương di, mà là lão gia hôm nay muốn gặp thiếu phu nhân. Vừa rồi tiểu nhân đi một chuyến đến Yên Vân lâu của thiếu phu nhân nhưng không thấy người, quản sự muội muội trong lâu nói thiếu phu nhân đến chỗ nhị phu nhân nên tiểu nhân mới đến đây."

Thanh Thư cung kính nói, sau đó bước lên trước, cũng tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa mà chào Tần Hồng Diệp "Thanh Thư tham kiến nhị phu nhân."

"Là Thanh Thư a, ngươi nha, vẫn luôn khách khí như vậy. Đã là đại quản sự bên người lão gia rồi, cũng phải tỏ chút uy phong chứ, sao vẫn cứ lễ nghi như vậy a?"

Tần Hồng Diệp cười châm chọc, khiến Thanh Thư mặt ửng đỏ, lại thi lễ "Nhị phu nhân ngài lại chê cười Thanh Thư. Nhị phu nhân là chủ tử, Thanh Thư là nô tài Bùi gia, nô tài cung kính với chủ tử là đương nhiên. Nếu để lão gia hay Thanh Thư không biết lớn nhỏ, lão gia nhất định sẽ không cần Thanh Thư nữa."

"Ai nha, được rồi được rồi, là ta không tốt, không nên trêu chọc Thanh Thư. Ngươi là đến tìm Mộ Yên sao?"

"Đúng vậy, Thanh Thư phụng mệnh lão gia đến mời riêng thiếu phu nhân."

Tiếng cười khoa trương kia của Tần Hồng Diệp lớn hơn tiếng nói chuyện bình thường không ít, tất nhiên là đang cố ý nhắc Giang Mộ Yên có người ngoài đến.

Mà Giang Mộ Yên vốn đang ngồi trong đình xem sổ sách, từ lúc nghe được Lí Tương Vân nói chuyện với người khác cũng đã cảnh giác lên.

Nhưng nàng không phải Giang Mộ Yên lúc trước, không biết trước đây khi gặp phải tình huống này Giang Mộ Yên sẽ giấu sổ sách vào chỗ nào. Lúc này, động tác đầu tiên theo bản năng của nàng là lập tức buông bút, nương theo bóng dáng Tần Hồng Diệp cố ý đứng dậy ngăn trở nam tử kia mà nhanh chóng nhét hai bản sổ sách mỏng manh vào tay áo rộng.

Sau đó lại nhân lúc Tần Hồng Diệp nói chuyện với nam tử, nàng nhanh chóng đề một câu thơ lên giấy Tuyên Thành. Bây giờ cho dù có người tiến vào, cũng sẽ chỉ nghĩ nàng ngồi một mình trong đình là do cảm xúc thi từ ca phú đang dâng trào.

Dù sao từ miệng Bùi Dạ Tập, nàng đã biết Giang Mộ Yên là đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc, vậy thì ngâm thơ, vẽ tranh chắc cũng là chuyện bình thường đi.

May mắn nàng kiếp trước nhờ cái thân thể rách nát kia nên những thứ người bình thường nên học, nàng đều không có học, mà mấy thứ nhằm tu thân dưỡng tính, điều dưỡng thân thể, yên tĩnh tinh thần lại học không ít. Trong đó, trừ bỏ đánh đàn nàng chưa từng học qua thì kì, thư, họa, mỗi thứ đều biết đôi chút.

Vì vậy tạm thời nàng sẽ không bị vạch trần.

Sau khi viết được một câu, nàng liền giả bộ như nghe được tiếng trò chuyện của Thanh Thư cùng Tần Hồng Diệp, đặt bút xuống, chậm rãi đứng lên, xốc màn bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro