Chương 3 : Chịu trách nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản tóm tắt:
"Trời đã quang mây đã tạnh
tháng ngày ảm đạm trôi xa,
dù giông tố ùa về vần vũ,
giữa tâm bão, ta kiên định nơi này
Ngày ngày hoan lạc đùa vui"

- Lana del Rey, Religion

________________

"Mình là một trò đùa." Tiêu tự nói với chính mình khi hắn đi một mình quanh phòng bếp của Nhà trọ, tìm kiếm chảo và nguyên liệu cùng với thức ăn hắn vừa mang từ bên ngoài vào.

Hắn không thể để con người đó chết vì đói khi đến đây. Hắn đã có đủ những cái chết không cần thiết rồi.

Tuy nhiên, hắn ghét sự hiện diện của em khiến hắn lo lắng. Hắn ghét đưa ra lời trên giải thích. Hắn cũng không muốn đề cập đến chủ đề những gì đã xảy ra trong đêm đó một lần nữa.

Hắn ta mất kiểm soát như một con tốt trong ván cờ, và điều đó thật xấu hổ.

Tất cả cuộc nói chuyện về thần linh khiến hắn phát ốm...

Thực tế rằng đây là lỗi của chính hắn đã làm cho nó tồi tệ hơn. Hắn chưa bao giờ thực sự nỗ lực để loại bỏ những người đã chia sẻ những điều không đúng sự thật về tình trạng của hắn. Kể từ khi người ta nhìn thấy hắn bảo vệ con người, nó đã thành thế này.

Đôi khi hắn giúp đi săn hoặc chỉ đường cho họ trở về từ vùng hoang dã khi hắn không giết những con quái vật gây nguy hiểm gần đó. Điều đó dần dần khiến danh tiếng của hắn với dân làng ngày càng lớn. Nhưng hắn không phải là một vị cứu tinh.

Hắn ta chỉ đơn thuần là đang làm nhiệm vụ của mình. Sau tất cả, hắn là người duy nhất còn lại.

Nhiều thập kỷ trôi qua, người ta bắt đầu tôn kính hắn thường xuyên hơn: thắp hương, lập bàn thờ, khấn vái...

Chúng thậm chí còn nghĩ rằng hắn ta là một dạng tái sinh của Rex Lapis, chịu trách nhiệm bảo vệ đất đai và chăm sóc người dân. Khiến hắn cười khúc khích với ý nghĩ đó.

Tiêu biết mình không xứng đáng được khen ngợi như vậy. Tuy nhiên, những sự tôn kính nho nhỏ đã giúp hắn giảm bớt nỗi đau dù chỉ một chút.

Hắn ngần ngại thừa nhận mình chỉ là một kẻ giết quỷ với một quá khứ ô nhục.

Ít nhất thì hắn vẫn có thể nấu một ít súp từ trí nhớ.

Khi đã xong, hắn đi tìm thiếu nữ với một cái bát đầy. Một khoảng thời gian đáng kể đã trôi qua kể từ khi hắn ta đi và vì vậy hắn không lo lắng về các quy ước như gõ cửa.

Hắn ta không thích nghi thức xã giao.

Khi Tiêu đến căn phòng nơi hắn đã để em lại, phòng ngủ trống không. Quần áo trước đây của em vương vãi trên mặt đất và cửa phòng tắm mở hờ.

Thiếu nữ ấy đã rời đi? Hắn tự hỏi, cảm thấy phiền lòng vì ý nghĩ đó khi một cái cau mày nhỏ xuất hiện trên mặt hắn.

Mỗi bước hắn đi đều tạo ra tiếng răng rắc nhỏ trên sàn gỗ. Hắn bước vào phòng tắm mở sẵn sàng cho sự thất vọng. Có lẽ cuối cùng hắn ta đã dọa thiếu nữ bỏ chạy và thiếu nữ quay trở lại nơi thiếu nữ thuộc về.

Đã quá muộn để hắn ta nhận ra rằng không phải như vậy. Cái bát rơi xuống sàn và tạo ra một âm thanh chói tai, và súp tràn ra khắp phòng tắm. Dạ xoa trông như thể đã thỏa thuận với Rex Lapis để biến mình thành đá.

Ở phía bên kia, thiếu nữ đang đứng cởi trần. Âm thanh đó khiến em chuyển sự chú ý từ ngăn kéo sang chàng trai không còn quá trẻ gần đó. Và vì vậy hắn đã nhìn thấy mọi thứ ở đó.

Bằng cách nào đó, em trông không bị làm phiền bởi điều đó. Em chỉ nhìn hắn không chút xấu hổ khi hắn mổ xẻ cơ thể em từ đầu đến chân.

"Ngài có bị thương không ạ?" Em hỏi trong khi đến gần hắn. Khuôn mặt em thể hiện sự quan tâm thực sự bất chấp hoàn cảnh.

Tiêu ngay lập tức lùi vài bước trong sự mất bình tĩnh vội vàng. Lưng hắn va vào bức tường với một cú va chạm lớn. Hắn ở đó, trước mặt một thiếu nữ khỏa thân. Cơ thể em gầy hơn so với những gì hắn cho là khỏe mạnh, nhưng hắn không ngốc đến mức không thừa nhận rằng ít nhất nó cũng quyến rũ.

Mái tóc dài, vòng eo nhỏ và đôi chân nhợt nhạt của em rất đáng được khen ngợi. Hắn ta từ chối nói chi tiết về những phần khác, kể cả với chính mình.

Những giọt nước sau khi tắm chảy xuống cơ thể em, từ từ chảy xuống những đường cong của em để chạm đất. Vì lý do nào đó, nó khiến hắn khát nước, và Tiêu cố gắng kiềm chế mong muốn được liếm môi.

"Tốt hơn là ngươi nên tự mình lau đi." hắn càu nhàu.

Em nhướng mày. "Em tên là Hồ Đào ạ." Em nói khi ngoan ngoãn đi về phía đống lộn xộn trên sàn gỗ với chiếc khăn tắm em lấy từ ngăn kéo.

Chiếc khăn đó lẽ ra không dùng để lau sàn, nhưng Tiêu không nghĩ về nó vào lúc đó.

Hắn hầu như không kìm được mình và em ở đó, cúi xuống, khiến mông em lộ ra một cách đau đớn khi đầu gối chạm đất. Những tiếng kêu rin rít phát ra từ vải khi em ấn nó xuống sàn khiến nó càng trở nên tục tĩu hơn.

Tiêu cảm thấy mất không khí. Lòng hắn như nổi trống.

Không mất nhiều thời gian để một chỗ phình ra được hình thành trong quần của hắn ta. Không thể phủ nhận rằng hắn ta rất thảm hại.

Ôi mẹ kiếp.

Em rõ ràng đang trêu chọc hắn với nụ cười nhếch mép ấy.

Con điếm.

Hắn nguyền rủa trong lòng khi tiếp tục xem cảnh tượng nhỏ của mình. Hồ Đào lau sàn nhà như thể được làm bằng vàng, mỗi động tác giống như một lời cầu nguyện, đòi hỏi toàn bộ cơ thể của em phải làm việc. Hắn nuốt nước bọt vì hình ảnh. Nỗ lực quyến rũ của em quá ngô nghê và rõ ràng đến nỗi chỉ riêng việc nhận ra em thành công đã khiến hắn cảm thấy mình như một trò cười.

Thiếu nữ chỉ đơn giản là mê hoặc dạ xoa bằng hành động của mình. Hắn ta thậm chí còn không thể rời mắt khỏi hình bóng của em, chứ đừng nói đến việc rời khỏi phòng như một người tỉnh táo sẽ làm. Cách hông em di chuyển và cách ngực em rung nhẹ giống như bị thôi miên. Hắn ta đã yêu nó như một kẻ ngốc.

Nếu Nhà Trọ có nổ tung vào lúc đó, hắn vẫn không thể rời mắt khỏi em.

Trong khi đó, độ cứng trong hắn ngày càng khó chịu.

Hắn bỏ mặc bản thân, hướng sự chú ý về phía thiếu nữ trong khi tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là Hồ Đào, Hồ Đào, Hồ Đào. Hắn hầu như không thể thở đúng cách khi nhìn em.

Cảm giác tưởng chừng như dài vô tận đột ngột kết thúc khi em ném chiếc khăn tắm đi, và hắn nhớ lại nhiệm vụ tầm thường mà hắn gần như chạm tay vào là như thế nào.

Em ngồi trên đầu gối và nhìn thẳng vào vai hắn. Núm vú em cứng lại vì cái lạnh của đêm.

"Em đã xong." Em nói với khuôn mặt thẳng thắn với ý định thứ hai chỉ có nghĩa là rắc rối, buộc hắn phải chuyển sự chú ý từ ngực sang mặt em.

Ôi, Archons chết tiệt. Thiếu nữ biết chính xác những gì em đang làm.

Tiêu phát ra một tiếng càu nhàu nhỏ. Một tiếng ồn không mạch lạc là kết quả của những gì hắn vừa chứng kiến. Nó quá sức chịu đựng của hắn. Quá nhiều.

Hắn ta mệt mỏi vì phải tìm câu từ hợp lý.

"Ngươi chưa hoàn thành." Hắn hấp tấp gầm gừ giữa tiếng thở gấp gáp.

Thành thật mà nói, Tiêu đã rất tức giận. Gần một ngày trôi qua và em đã đùa giỡn với hắn hai lần. Tình huống này là không thể chấp nhận được, ít nhất là thế.

"Gì ạ?" Em quay về phía hắn với vẻ tò mò. "Nhưng em đã dọn sạch tất cả..." hắn tiến thêm một bước. "...Ồ..." Em nói khi nhìn vào quần của hắn khi hắn tiếp tục đi về phía em.

"Không ai dạy ngươi rằng ngươi phải chịu trách nhiệm về sự lộn xộn của việc làm của mình sao?" Hắn hỏi, nhưng em không trả lời. Đột nhiên thiếu nữ nói nhiều bị tắt tiếng, và điều đó làm hắn bực mình.

"Ngươi có niềm vui nho nhỏ khi trêu chọc ta, đúng không?" Nắm lấy cằm em, hắn kéo mặt em lại gần mình. Đôi mắt hắn thoáng qua một tia gây ám ảnh. Em nuốt nước bọt.

Với một cơn giận dữ, hắn cúi xuống để mặt hắn sát mặt em. Mắt đối mắt, cái nhìn của hắn xuyên thấu đến nỗi có thể cắt đứt em, hoặc ít nhất là như vậy. Hắm hít vào, cảm nhận mùi hương của em với một tiếng thở dài.

Đầu mũi của họ gần đến đau đớn.

Miệng hơi hé mở, em từ từ tiến về phía hắn, mắt dán vào môi hắn. Đôi môi bất tử không bao giờ nứt nẻ, đỏ như máu trên mặt. Hắn ta trông có vẻ đau khổ, nhưng đó dường như không phải là trạng thái tinh thần mới đối với một vị thần bất tử hàng ngàn năm tuổi.

Hồ Đào biết hắn luôn quẫn trí. Ít nhất bây giờ nó sẽ là do cự vật run rẩy của hắn. Do chính em làm ra.

Ý tưởng làm em thích thú. Được thèm muốn bởi một vị thần. Người mà lẽ ra em phải tôn kính đã yêu em say đắm. Thiếu nữ ấp ủ ý tưởng đó đến mức đau lòng. Em khao khát được hắn yêu em. Đó là một ham muốn tự ái, em không ngại thừa nhận nó.

Em đã bắt đầu một nụ hôn. Nhắm mắt, miệng hé mở. Đôi môi của em, không giống như của hắn, bị nứt nẻ. Em là một cảnh đáng để chiêm ngưỡng.

Trước sự thất vọng của em (và sự sụp đổ của cái tôi), hắn hất mặt ra khỏi sự đụng chạm của em. Má em chạm vào tay hắn có cảm giác thật tuyệt, nhưng đó không phải là ý định của em. Em đến đây không phải là để không làm gì, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.

"Cho phép em..." Em thì thầm trên da hắn. Nó khiến hắn ớn lạnh. "...bù đắp cho mớ hỗn độn của em."

Hắn đứng dậy một cách thô bạo, thậm chí còn hơi rụt rè. Như thể hắn không thể tin lời em nói, càng không thể tin lời hắn nói. Đôi đồng tử màu hổ phách của hắn ta ánh lên sự xung đột, nhưng ngài tiên nhân Tiêu đây cuối cùng cũng phải chịu thua với một hơi thở sâu.

Tinh thần ham muốn của hắn mạnh hơn cảm giác xấu hổ của hắn vào dịp đó.

"Vậy thì... Hãy là khách của ta." Tiêu vừa nói vừa vội vàng kéo lớp vải quần xuống nửa hông. Cự vật của hắn bật ra một cách nghiêm túc.

Hồ Đào hoang mang nhìn hành động đột ngột của hắn. Em cố đứng dậy để đối mặt với hắn lần nữa nhưng đôi tay mạnh mẽ của hắn đã đẩy vai em xuống. Em cảm thấy những vết chai trên da hắn khi chúng áp sát vào em.

"Nhưng..."

Một lần nữa, em lại bị chính kỳ vọng của mình đánh bại. Cô gái nào lại muốn được ôm ấp, hôn say đắm và làm tình với đối tượng tôn sùng của mình, sẽ phải bằng lòng với nỗi bất hạnh này rất nhiều. Em khao khát được áp môi mình vào môi hắn, em khao khát được khẳng định, được bình đẳng, được yêu và được quý giữa thế giới địa ngục trần gian này.

Thay vào đó, em sẽ phải hài lòng với việc cúi xuống liếm láp hắn.

"Cúi đầu xuống." Hắn ra lệnh. Giọng hắn khàn khàn, nhưng có điều gì đó khiến em cảm thấy như thể người đàn ông trước mặt em đã bước vào một trạng thái tâm lý mới. Hắn ta trông mê mẩn, gần như thanh tao, với khuôn mặt đỏ bừng và biểu cảm tập trung. Đôi mắt hắn mất tiêu điểm, mặc dù rõ ràng là đang hướng vào em, và chỉ em.

Tại thời điểm này, tất cả những gì em có thể làm là tuân theo. Nếu không phải vì sợ hãi, thì đó là vì tò mò, thậm chí có thể bị mê hoặc. Hắn là một sinh vật tinh tế. Ngay cả cự vật của hắn cũng thật vinh quang, em nghĩ trong khi di chuyển đầu gối để thoải mái hơn một chút.

Mặt khác, Tiêu nhận thức rõ về chứng cuồng loạn quay trở lại của mình, sự thiếu kiểm soát, lẽ thường, lòng tự trọng, bất kể việc gọi nó là gì. Đột nhiên, tất cả những gì hắn quan tâm là việc hắn muốn em lau sạch cự vật của mình, bất kể điều đó trắng trợn đến mức nào. Hắn ta muốn nhìn thấy miệng em đầy bẩn thỉu. Hắn ta muốn bắt em phải trả giá vì đã tra tấn hắn bằng cơ thể quyến rũ đó của em.

"Ngươi còn chờ gì nữa? Làm sạch nó."

Hắn rung rinh trước mặt em. Em đặt tay lên người hắn ngay lập tức. Những ngón tay em lạnh cóng và khiến hắn khẽ rít lên. Hắn nghĩ rằng hắn phải đang ở trong một tình thế khó khăn vì hắn lại quan tâm đến nhiệt độ... Hắn ta trở nên yếu đuối như vậy từ khi nào?

Ngồi quỳ trước mặt hắn, em bất lực cố gắng dùng tay lau sạch cự vật của hắn. Thứ chất lỏng trước đó sền sệt lan ra khắp các ngón tay em. Tiêu bật ra một tiếng rên rỉ, nhắm mắt lại với một cái cau mày.

Em đã cố gắng lau sạch tất cả như một tín đồ tốt bụng, nhưng tất cả những gì em có thể đạt được là tạo ra một mớ hỗn độn lớn hơn.

"Ngươi thật ngu ngốc."

Em ngước nhìn hắn, ngẩng đầu lên để nhìn lại vẻ ngoài của hắn. Bàn tay em đặt trên cự vật của hắn. Hắn ấm áp một cách lố bịch.

"Ngài có muốn em sử dụng khăn không?" Em thân thiện hỏi. Hắn thở dài chán nản, véo sống mũi một cách khó chịu.

"Mở miệng ra." Hắn không đủ can đảm để yêu cầu em vùi cự vật của mình vào trong miệng em. Vị thần mà thiếu nữ vô cùng tôn thờ ấy thật nhỏ mọn.

Em nhìn hắn chằm chằm, bối rối trong một giây cho đến khi em nhận ra. Điều đó khiến em chuyển sự chú ý sang đôi tay của mình. Chúng hầu như không thể bám vào cự vật của hắn do kích thước của nó. Hồ Đào nhìn chằm chằm vào nó một lần nữa, bị giằng xé giữa mong muốn làm hài lòng và nỗi sợ thất vọng. Ngược lại, em không muốn làm phật lòng hắn.

Tiêu vui mừng vì hắn không cần phải giải thích thêm khi em áp môi mình vào phần đầu của hắn, từ từ liếm chất lỏng trên làn da mịn màng, bóng loáng. Hắn không thể không phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn. Toàn bộ hình ảnh đều dâm dục một cách ngột ngạt, và sự vô lý và xấu xa của nó khiến nó trở nên tồi tệ hơn hoặc tốt hơn, xét xem nó đến việc đã kích thích hắn ta đến mức nào.

Vào thời điểm đó, việc em là một con người nhỏ bé, cơ thể đang thối rữa hay em rất phiền phức không quan trọng. Nếu có ai hỏi ngài tiên nhân Tiêu rằng hắn ta nghĩ gì về Hồ Đào khi hắn bị em lau sạch cự vật trong trạng thái mê hoặc do dục vọng điều khiển, thì đầu hắn ta sẽ cho biết rằng em ấy là sinh vật xinh đẹp nhất trong cái Teyvat cũ kỹ này. Trong một thế giới hoàn hảo hơn, hắn ta sẽ tiếp tục kể về việc cặp mông của em trông đáng kinh ngạc như thế nào và về việc hắn ta muốn bú vú em đến mức nào cho đến khi chúng để lại dấu vết khắp nơi.

Nhưng ôi, trên thực tế, hắn đơn giản là sẽ không nói ra.

Không biết phải làm gì với đôi tay của mình, hắn đưa tay ôm lấy đầu em, vén tóc em ra khỏi mặt và vuốt ve nó khi những làn sóng khoái cảm tuyệt đối ập đến với hắn. Em không làm được gì nhiều do rõ ràng là vì thiếu kinh nghiệm, nhưng hắn đã quá cứng chỉ bằng một cái nhìn đến nỗi hắn ta cảm thấy mình có thể bộc phát tất cả bất cứ lúc nào. Đây là sự dày vò.

Cái cách lưỡi em cứ lang thang không mục đích từ gốc đến đầu của hắn khiến hắn phát điên. Tay hắn vén mái tóc màu hạt dẻ của em để đáp lại. Đôi khi, giữa lúc thực hiện nhiệm vụ của mình, em sẽ nhìn trộm hắn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Hình ảnh ánh mắt của em cùng với một cái miệng của em mơn trớn cự vật của hắn thật đồi trụy, nhưng hắn không thể phủ nhận rằng nó đặc biệt hấp dẫn, nó khiến hắn hồi hộp thèm thuồng.

Đáng tiếc, không bao lâu Hồ Đào đã xong, liền kéo mình ra, liếm môi chính mình lau đi chất lỏng bóng loáng. Hắn bị thả ra đến mức hành động của em khiến hắn rơi vào trạng thái quá gần với... cơn thịnh nộ. Nói rằng hắn ta tức giận sẽ là một cách nói uyển chuyển.

"Chúng ta chưa xong đâu." Hắn ta vừa nói vừa ghì chặt đầu em nhìn vào hắn. Dạ xoa đã nín thở, mất trí, và tất cả những gì hắn ta có thể lẩm bẩm là "...Lấy nó đi."

Nhân loại nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu. Lấy cái gì? Em là người quỳ gối vì hắn, hoàn toàn trần trụi, nhưng người trông có vẻ yếu đuối không ai khác chính là hắn. Hai từ cuối cùng hắn nói cảm thấy tuyệt vọng.

"Ôi trời." Em thì thầm. Hồ Đào không cần được giải thích, cự vật nhỏ giọt của hắn đã nói lên tất cả.

Em dịu dàng đặt tay lên tay hắn, vuốt ve nó một chút như thể hắn ta là một thứ gì đó nhỏ bé mong manh. Vậy mà tay hắn lại to hơn tay em rất nhiều. Hành động đó làm hắn khó chịu. Hắn ta không muốn tình yêu, nhưng hắn ta tuân theo cái giá nhỏ phải trả để có được điều hắn ta mong muốn. Và hắn mong muốn sự dâm dục tuyệt đối mà hắn ta sẽ hối hận khi tâm trí hắn đủ minh mẫn.

Và thế là em đặt môi mình lên phần đầu của hắn, lấy tất cả chất lỏng chảy ra từ đó vào chính mình khi em nắm lấy phần gốc của cự vật hắn để hỗ trợ. Sự kích thích ở khu vực nhạy cảm đó khiến Tiêu thấy những vì sao.

Đầu óc hắn trở nên trống rỗng và hắn không thể tìm ra đâu là nguyên nhân chính: sự gần gũi với em hay khoái cảm từ môi em trên cự vật của anh. Có thể là cả hai.

Hắn muốn nhét mình xuống cổ họng em và đụ vào miệng em ngay lúc đó. Hắn hầu như không giữ được nó và không thể không đẩy nhẹ nó vào em khi em tiếp tục. Đôi khi cự vật hắn lướt qua má em, và hình ảnh đó đơn giản là tuyệt vời.

Trái ngược với sự mong đợi của hắn, cuối cùng em chủ động ngậm lấy hắn nhiều hơn trong miệng. Hồ Đào thích thú khi nhìn thấy những khuôn mặt hắn biểu hiện. Ngài tiên nhân khắc kỷ sẽ trở nên khá cảm xúc khi nắm được cự vật của hắn ta. Em trân trọng nó, theo một cách nào đó.

Đó là cho đến khi hắn ta mất đi chút kiểm soát cuối cùng mà hắn có. Tay hắn giữ chặt đầu em khiến hắn đẩy ngày càng sâu hơn vào trong em khi hắn đang tìm cách giải thoát. Tiếng rên rỉ của hắn trở nên to hơn, và thật thú vị khi nhìn thấy khuôn mặt hắn ta đỏ bừng, bất chấp sự khó chịu khi bị đụ một cách tàn nhẫn. Mặt em cũng đỏ, nhưng vì lý do khác.

Em khắc móng tay lên hông hắn khi hắn chiếm lấy tất cả, những âm thanh lấp đầy căn phòng trống và nước mắt bắt đầu đọng trên mắt em.

Hắn chưa xin phép đã phóng hết vào trong miệng em, hắn không thể nói năng gì mạch lạc. Hắn cũng không có khả năng suy nghĩ đúng đắn.

Hắn ta sẽ tự nguyền rủa mình sau đó, nhưng đó là vấn đề của Tiêu trong tương lai. Bây giờ tất cả chỉ là về cái miệng nhỏ nhắn ướt át và mềm mại của em, và về việc nó gần như không thể chiếm trọn lấy hắn. Cái miệng của em chỉ to khi trò chuyện, như chính hắn đã chứng minh điều đó, và ý tưởng đó khiến hắn thích thú đến mức hắn gần như bật ra một tiếng cười khúc khích, và điều đó hoàn toàn bị lãng quên khi môi em áp vào hắn một lần nữa.

Tất cả những gì em nghe thấy từ hắn là những tiếng rên rỉ và càu nhàu khi hắn đi vào trong em. Hương vị không đặc biệt dễ chịu, nhưng nó đáng để thử. Tiêu thở phào nhẹ nhõm khi nó dừng lại, cự vật của hắn vẫn ở bên trong em.

Hắn lấy nó ra với một tiếng bốp, cho phép em hồi phục sau tình trạng thiếu không khí, và sau đó nuốt tinh dịch của hắn. Hắn vô cùng thích thú khi thấy em nuốt nước bọt.

Tay hắn vẫn còn trên tóc em. Tiêu thậm chí còn không nhận ra rằng hắn đang dịu dàng âu yếm em để tỏ lòng biết ơn.

"Cảm ơn." Hắn thì thầm trong khi hơi hạ người xuống để lau những gì tràn ra khỏi miệng em. Em đã làm việc chăm chỉ ngày hôm nay...

Hắn được nhắc nhở bởi những suy nghĩ của chính mình rằng em không có gì để ăn,ôi Archon ai-biết-đã-trôi-qua-bao-lâu. Tiêu cảm thấy ghê tởm bản thân vì đã lợi dụng em trong tình trạng đó. Sự hối hận ập đến với hắn ta như Quần Ngọc Các đã từng từng ập đến Osial ngày xưa.

"Ta sẽ... Lấy cho ngươi ít quần áo."

Ánh mắt hắn nhìn quanh căn phòng để tìm kiếm những bộ quần áo nào đó, nhưng căn phòng lại thiếu một cách bất ngờ.

Hắn ôm em từ dưới đất trong vòng tay như một con búp bê và chu đáo đặt em lên chiếc đi văng gần đó như thể em là một món đồ cổ mà hắn vừa đánh rơi và hắn một vị khách không có khả năng chi trả cho những thiệt hại về tài sản.

"Che thân đi. Ta sẽ không nói điều đó lần hai." Tiêu vừa nói vừa tung chăn lên người em. Ánh mắt hắn tránh né khi hắn rời đi trong một cơn gió.

Hồ Đào thở dài, giữ chặt tấm chăn. Em bị mâu thuẫn giữa niềm vui khi được gần gũi hơn với người mà em vô cùng khao khát và sự không hài lòng khi... bị bỏ mặc.

Em cũng không biết phải làm gì với cái vũng ở giữa hai chân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro