Chương 4 : Trói buộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản tóm tắt:
Người ơi xin hãy ở cùng em
Em nghĩ rằng điều đó sắp đến rồi
Em chắc chắn
Vì em cảm nhận được qua từng tấc da
Đêm nay em sẽ ngủ
Cùng con quái vật chơi đùa trên tóc
Nói chuyện với em
Đó chỉ là giấc mơ đầy mộng mị

- The Marías, Only in My Dreams

_______________

Sương sẽ sớm tan và hắn biết đã đến lúc phải tắm rửa sau sự kiện tối hôm qua. Tiêu chào đón mặt trời yếu ớt mà hắn nhìn thấy chiếu sáng nhà trọ từ xa. Thật thoải mái khi quay trở lại với những công việc tầm thường hàng ngày là tìm kiếm những cuốn sách ở những nơi vắng vẻ.

Mùi kim loại từ máu bao quanh hắn. Và không cần biết rằng nó thế nào, cảm giác luôn giống nhau: kinh tởm. Cảm giác buồn nôn liên tục sẽ kéo dài cho đến khi gặp nước và để lại cảm giác rằng xà phòng sẽ không có tác dụng, không một chút nào, bởi vì tay hắn vẫn còn dính máu. Toàn bộ làn da của hắn đau nhói. Sự bất cẩn của đã để lưỡi kiếm của kẻ thù nhiều lần chạm mạnh vào cơ thể hắn. Hắn cảm thấy mình như trái cây bị gọt vỏ.

Thu hết sức lực còn sót lại, hắn dịch chuyển bản thân đến ban công của quán trọ từ mặt đất gần đó. Hậu quả của việc cạn kiệt năng lượng ít nghiêm trọng hơn đáng kể so với những gì sẽ xảy ra nếu hắn ta cố gắng leo lên toàn bộ cầu thang tồi tệ đó. Chỉ khi đó hắn mới nhận ra sự hỗn loạn của thời tiết, vì gió hầu như không cho phép hắn lướt qua nó mà không khiến hắn chóng mặt.

Khi chân chạm xuống sàn gỗ, hắn lảo đảo. Dạ xoa với tay lấy một vật gì đó để bám vào. Kéo căng các bộ phận bị thương của hắn, và cánh tay cũng vậy khi chúng tiếp xúc với gỗ mà hắn dùng để chống đỡ khi những chiếc lá bay trong không khí, đôi khi đập vào mặt đến mức khó chịu. Hắn ta nhìn vào tay mình và thấy vầng hào quang nghiệp chướng đen tối phát ra từ chúng. Có tệ đến thế không? Hắn thậm chí còn không nhận ra điều đó cho đến tận bây giờ. Hắn ta hiện đang tê liệt với những tiếng ồn trong tâm trí mình.

Tiêu bước vào nhà trọ với ý định tìm một nơi nào đó để nằm xuống, nhưng suy nghĩ của hắn bị gián đoạn bởi tiếng bước chân lớn từ cầu thang gần đó. Đó là Đào, người đã vội vã chạy đến. Hắn để ý thấy má em ửng hồng vì chạy nhanh. Đôi mắt em cũng mở to theo cách mà hắn thường gọi là kinh hãi, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt đó khiến hắn khó chắc chắn hơn.

Tuy nhiên, hắn ta đã quá mệt mỏi để cố gắng hiểu những điều kỳ quặc của em. Đây không phải là một trong những nỗ lực quyến rũ thất bại của em cũng như phản ứng trước những quyển sách hắn để lại trong thư viện. Điều này... Rất nghiêm trọng. Hắn chỉ liếc nhìn em một cái rồi lại nhìn chằm chằm xuống đất để giữ thăng bằng.

Hắn cố gắng thốt ra một lời nhưng tất cả những gì phổi có thể phát ra chỉ là một tiếng càu nhàu nhỏ khi hắn ta định rời đi.

"Tránh ra. Nghiệp chướng của ta..."

Hắn nói điều đó và cảm thấy mình sắp ngã trong sự kích động của mình. Em nhảy tới đỡ lấy thân hắn, giúp hắn không bị ngã thẳng xuống đất.

"Ai đã làm điều này với ngài?..." Giọng em vỡ ra trong cái lạnh của căn phòng. Tiếng gió rít lúc đó rất to. Hắn hình dung đó sẽ là một buổi sáng lạnh giá như ngày hôm qua và tất cả những ngày trước đó.

Không phải việc của ngươi. Hắn ta nói, hoặc nghĩ... hắn không thể nghe thấy giọng nói của chính mình lúc này. Những thứ trong đầu hắn quá ồn ào. Đột nhiên tiếng la hét của chúng cao hơn, và theo phản xạ, hắn lo lắng cho em. Tiêu cố gắng đẩy ra, nhưng em từ chối điều đó bằng cách ôm hắn chặt hơn, và hắn quá yếu để phản kháng.

Hắn sẽ ngã và kéo theo em với tốc độ này.

Em ôm hắn chặt hơn mà không do dự, khiến hắn rít lên khi vết thương bị chọc vào. Tuy nhiên, ma thuật bẩm sinh của em đã làm việc. Những giọng nói đã biến mất. Hắn thở phào nhẹ nhõm, và em nhìn vào khuôn mặt hắn với vẻ bối rối, hoàn toàn không nhận thức được sức mạnh của em đối với hắn. Cảm giác râm ran trên da hắn thật dễ chịu.

"Ngài có thể nghe thấy không? Em đã nói ngài cần phải làm sạch những vết thương này." Hồ Đào hỏi, trong mắt hiện lên một tia lo lắng. Đôi tay nhỏ bé của em ôm eo hắn.

"Ta có thể nghe thấy."

"Em sẽ làm sạch chúng cho ngài." Em vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Mái tóc xõa và bờ vai lộ ra khi chỉ mặc một chiếc váy ngủ. Em đã tìm thấy một mảnh vải như vậy ở đâu? Hắn ta không biết. Hắn chỉ đưa cho em những bộ quần áo thông thường được cất trong tủ quần áo từ nhà trọ.

"Ta có thể tự làm." Hắn càu nhàu khó chịu. Em chỉ thở dài và kéo hắn vào phòng tắm gần nhất. Tiêu ngập ngừng đi theo. Có lẽ là vì hắn đã quá kiệt sức để tranh luận.

Phòng tắm họ vào có kích thước khá lớn. Em đỡ hắn để hắn có thể ngồi xuống chiếc ghế ở đó, chăm chú nhìn hắn. Hắn lảng đi trong bối rối.

Tay em giờ đầy máu khô và bùn đất. Mặt khác, hắn ta đã ngừng phát ra hào quang ô uế, đó là một sự nhẹ nhõm.

"Tại sao ngài lại có nhiều vết thương trên cơ thể vậy? Quần áo của ngài cũng rách rồi..." Em tiếp tục nói, không để hân trả lời câu hỏi của chính mình. "Aww... Em không nghĩ chỉ một chiếc khăn tắm là đủ đâu... Em sẽ chuẩn bị nước tắm cho ngài. Đừng để những bóng ma buổi sáng làm ngài sợ hãi nha."

Tay em rời khỏi làn da sứt sẹo của hắn khi em chạy ra ngoài đun nước. Tiêu cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi hắn ngơ ngác nhìn xung quanh. Hắn có thể nhìn thấy vài tia nắng hắt vào từ cửa sổ, kèm theo cái se lạnh buổi sáng gay gắt. Lẽ ra em nên đóng cửa sổ đó lại, hắn nghĩ trong khi cảm thấy mắt mình nhắm lại. May mắn thay, ngắm bình minh là một hoạt động thú vị khi rảnh rỗi.

"Ngài tiên nhân...?" Em đứng trước mặt hắn, đẩy hắn ra khỏi giấc ngủ say. Hắn cau mày mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh, phát hiện một cửa sổ vừa mới đóng. Trước mặt hắn là Hồ Đào với đôi mắt đỏ rực sáng ngời và chiếc váy ngủ màu cam. Có điều gì đó trong hắn muốn chế giễu cách ăn mặc của em. Đó có phải là một nỗ lực quyến rũ khác? Dạ xoa giữ những suy nghĩ đó cho riêng mình.

Em đã tăng cân trong vài tuần qua. Hình dáng của em cũng bớt nhợt nhạt hơn, điều đó thật tốt.

Một cái tặc lưỡi của em làm hắn giật nảy mình khỏi cơn mơ màng.

"Cố lên. Em sẽ giúp ngài." Em đưa tay cho hắn, hắn chỉ nhìn trong im lặng.

"Giúp cái gì?" Hắn đã quên mất trạng thái của chính mình.

"Dĩ nhiên là tắm. Còn gì nữa không? Giúp ngài kết thúc cuộc sống của ngài sao?"

"Không."

"Ngài rõ ràng không thể để tự mình làm. Ngài cũng bẩn kinh khủng, vì vậy em không thể chỉ rửa từng vết thương một, có quá nhiều."

"Được rồi." Hắn đáp lại bằng một tiếng thở dài.

Em giúp hắn đứng dậy và cẩn thận cởi quần áo trên người hắn. Đầu tiên là chiếc áo của hắn ta, giờ đã trở thành một đống giẻ rách màu nâu, sau đó là đôi bốt và quần dài, chỉ còn mỗi chiếc quần lót. Tiêu không muốn hồi tưởng nhiều về những gì đã xảy ra vài tuần trước. Thật ra, hắn tránh mặt em kể từ đó vì điều đó khiến hắn xấu hổ. Họ hầu như không trao đổi vài lời trong suốt thời gian đó nếu không phải là những dịp hiếm hoi hắn mang đồ ăn đến.

Tuy nhiên, ít nhất em có vẻ thích thư viện của Vọng Thư. Hắn ta đã cố gắng bổ sung nó bằng cách mang đến những cuốn sách mới bất cứ khi nào hắn có cơ hội, nhưng đó không phải là điều họ nói đến. Hắn sẽ chỉ đặt những quyển sách ở đó một cách kín đáo khi em ở một nơi khác.

Em không rời mắt khi hắn cởi đồ lót của mình ra, thứ mà hắn thấy... Ít nhất là thiếu tôn trọng, nhưng hắn lảng tránh chủ đề này, chỉ đơn giản là bước vào bồn tắm mà không quan tâm. Nước có nhiệt độ vừa phải và nó làm bỏng rát mọi vết thương mới của hắn. Hắn rít lên một tiếng.

Hồ Đào nhanh chóng lau sạch bùn khô và máu bằng xà phòng mà hắn lấy được từ dân làng. Đó sẽ là một trải nghiệm rất thú vị nếu không có vài vết trầy xước còn mới . Tuy nhiên, sự khó chịu đó còn dễ chịu hơn nhiều so với đôi mắt tò mò của em. Em dường như luôn có ý trí để không tò mò về một vấn đề mà em không liên quan, nhưng hắn ta không phải là kẻ ngốc. Hắn biết em đang rất tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra với hắn bên ngoài tòa nhà cũ kỹ và đơn điệu này.

Một phần trong hắn không ngại trò chuyện lúc này, nhưng khi cơ bắp thả lỏng và sự mệt mỏi đã lắng xuống, hắn tự thuyết phục mình giữ im lặng. Tiêu chỉ còn cách một chút nữa là ngủ thiếp đi tại chỗ. Và nó vẫn như vậy cho đến khi em xin phép gội đầu cho hắn. Phản ứng của hắn là ngoan ngoãn, ngoan ngoãn gật đầu. Cảm giác thậm chí còn tuyệt vời hơn vì hắn không bị trầy xước trên da đầu, vì vậy hắn có thể tập trung vào các ngón tay xoa bóp da mình.

Cuối cùng khi em rửa sạch bọt, không còn nhiều việc phải làm nữa. Hắn định đứng dậy nhưng em giữ vai hắn để giữ hắn ở yên.

"Khoan đã, em gần như quên mất khuôn mặt của ngài." Em thì thầm. " Ngài có một vết xước khủng khiếp trên má... Có khả năng cao nó sẽ trở thành sẹo."

"Không chắc."

"Tuy nhiên... thà an toàn còn hơn không, ngài có nghĩ vậy không?"

Nhẹ nhàng nắm lấy cằm hắn như thể hắn là một con búp bê sứ, em dùng một mảnh vải để lau bụi bẩn trên má hắn, đôi khi dùng những ngón tay ấm áp của chính mình. Chúng đầy những nếp nhăn do tiếp xúc lâu với nước. Em cắn môi khi làm như vậy, và Tiêu cứ nhìn chằm chằm vào đó.

"Hì hì! Thấy không? Giờ chúng ta đã xong rồi." Em cười khúc khích ngượng nghịu khi lau khô tay bằng vải quần áo. Không khí bỗng trở nên nặng nề hơn. "Để em lấy cho ngài khăn tắm. Em..." Đào mỉm cười lo lắng. "Em sẽ cho ngài chút riêng tư vậy."

Em vừa mới đứng vững trên đôi chân của mình thì hắn bất giác nắm lấy cánh tay em. Em đóng băng tại chỗ. Phản ứng của em khiến hắn lắp bắp khi nhận ra mình vừa làm gì.

Do dự, Tiêu buông ra, những giọt nước từ cánh tay hắn làm ướt sàn gỗ. Tuy nhiên, em vẫn ở đó, chờ đợi những gì hắn nói.

"Ta không phiền đâu." Hắn ta lẩm bẩm. Lẩn tránh ánh nhìn của em. "Ta không phiền nếu ngươi giúp ta."

"A-ah..." Giờ em mới là người lắp bắp. "Chắc chắn rồi. Hãy đứng lên và em sẽ lau khô cho ngài." Em nhanh chóng đi đến bên hắn trong sự chờ đợi, chiếc khăn từ trong ngăn kéo đã cầm sẵn trên tay.

Bực mình vì đã quá vụng về, hắn đứng dậy. Em ném chiếc khăn tắm qua đầu hắn nhanh đến nỗi hắn suýt trượt chân vì ngạc nhiên, nhưng hắn biết ơn vì không thể nhìn thấy gì trong giây lát.

Tại sao mình lại làm việc này... Tiêu suy ngẫm về hành vi của mình khi hắn cảm thấy tay em trượt lớp vải trên da hắn.

Nó luôn luôn thế này. Hắn ta hoặc đang tránh mặt em hoặc đang đặt mình vào những tình huống quá thân mật. Không bao giờ bình thường. Hắn thở dài ngao ngán.

Đứng trần truồng chắc chắn còn tệ hơn ngồi trần truồng dưới nước.

Em nhanh chóng lau khô người cho hắn, chú ý không làm hắn đau ở những chỗ bị thương cũng như không ở quá lâu trong những chỗ bất tiện. Sau khi hoàn thành, em đưa cho hắn bộ quần áo mà em đã mang theo.

Hắn tự mặc đồ lót của mình và phần còn lại được em giúp đỡ. Họ đang mặc chiếc quần rộng mà em mang theo thì đột nhiên em thốt lên, như thể ý tưởng vừa bất chợt nảy ra trong đầu.

"Chờ đã! Em quên thuốc mỡ rồi... Những vết cắt này sẽ làm bẩn quần áo mất... Em đã làm hỏng chiếc khăn rồi..." Em để hắn ta ở đó và vớ lấy chiếc lọ ở gần đựng thuốc mỡ để bôi vết thương. Tiêu thậm chí còn không nhớ mình có những thứ đó, hắn nghĩ trong khi quan sát cách mái tóc dài nhảy múa quanh cơ thể qua chuyển động của em.

"Ở yên đó. Em sẽ bôi chúng lên chân của ngài trước." Em ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt hắn ta và bắt đầu bôi lên tất cả các vết cắt trên chân hắn. May mắn thay, không có nhiều, vì vậy không mất quá nhiều thời gian.

Hồ Đào đứng dậy, đối mặt với hắn, quan sát thân thể của hắn.

"Ngài sẽ làm gì trước đây?" Em hỏi, tập trung vào việc lấy những thuốc từ trong lọ ra và thoa lên cơ thể hắn. Thuốc mỡ lạnh hơn so với những ngón tay của em, và cảm giác da em chạm vào hắn hơi râm ran là một trong những tác động của em đối với hắn. Tiêu tự hỏi liệu hắn bao giờ có thể quen với nó.

"Hửm?" Hắn thắc mắc khi nhìn vào mặt em. Em mải mê tìm kiếm những đốm đỏ dưới ánh đèn lờ mờ của phòng ngủ. Mặt trời không rạng rỡ hôm nay.

"Nếu em không ở đây. Ngài sẽ đối xử với chính mình thế nào?"

Hắn dừng lại, cố nhớ lại. Tiêu hiếm khi hình dung ra hậu quả của những cuộc chiến đẫm máu như thế này. 'Cố gắng không ngủ khi được nuông chiều' cực kỳ mới lạ.

"Ta sẽ..." Đột nhiên hình thành một câu hơi khó. "Có lẽ ta sẽ tắm rửa sạch sẽ và đi ngủ."

Em gật đầu, không mấy thuyết phục. "Có điều gì đó nói với em rằng ngài sẽ chỉ nằm bất tỉnh ở bất cứ đâu và tự điều trị cho mình sau này." Với một tiếng thở dài, em tiếp tục. Ánh mắt dán vào hắn. "Tuy nhiên, em không phải là người tọc mạch vào hành động của ngài đâu. Chỉ cần xin đừng bao giờ bị tổn thương như thế này nữa ạ. Đây là một sai lầm nghiêm trọng."

"Ta không thể hứa một điều như vậy."

"Aiya... Ít nhất ngài không thể cẩn thận hơn sao?" Em có một biểu hiện đau đớn trong khi nhìn vào cơ thể hắn ta. Như thể chính em cũng có thể cảm nhận được những vết thương ấy.

"Đây không phải là vấn đề cảnh giác. Đừng nghi ngờ ta khi ta nói rằng ta đủ kinh nghiệm trong trận chiến để tránh bị tổn thương bởi những điều đơn giản. Điều xảy ra là... Ảnh hưởng của ma quỷ đã tăng lên rất nhiều đến mức bất kỳ sự xui xẻo nào cũng gây ra hậu quả to lớn."

"Vậy là lần này ngài gặp xui xẻo hở?" Hắn cảm thấy thuốc gần núm vú của mình, ngón tay em uể oải di chuyển trên da khi em che một vết cắt nhỏ.

"Không. Sự việc đêm qua là lỗi của ta. Ta đã tham gia vào một trận chiến mà ta bị áp đảo về quân số."

"Tại sao ngài lại tham gia một trận chiến mà ngài sẽ thua? Việc đó thật liều lĩnh." Hồ Đào vừa nói vừa lấy thêm thuốc mỡ từ trong lọ ra bôi gần rốn của hắn, cúi xuống nhìn.

"Ta không."

"Không phải cái gì?" Em đã trả lời. Tay em đặt trên eo hắn đột nhiên ấn mạnh và mắt em ánh lên vẻ tò mò khi chúng di chuyển từ làn da của hắn đến đôi mắt của hắn. Có phải em không biết góc độ này khiến hắn cảm thấy thế nào? Có lẽ là vậy... Tuy nhiên, sự ngây thơ trong mắt em lại nói với hắn điều ngược lại.

"Thua." Hắn thì thầm với một tiếng rít nhỏ vì vết thương rất đau. Em rút tay ra ngay lập tức với một nụ cười gượng gạo, đứng dậy và đối mặt với hắn.

"Em xin lỗi."

Em ngoan ngoãn tiếp tục thoa thuốc cho anh. Toàn bộ làn da của hắn ta bóng loáng.

"Chúng ta đã xong rồi. Rất may là không có vết thương nào của ngài quá sâu, mặc dù nhìn khá đau... Rất nhiều vết cắt và bầm tím... Aiya... Bây giờ hãy để em đưa ngài đi ngủ nào, và em sẽ làm cho ngài một ít thức ăn với những thứ ngài mang về gần đây, nghe hay mà đúng không?" Em khoác tay hắn và họ bắt đầu đi về phía phòng ngủ.

"... Cảm ơn." Hắn nói quay đầu về phía em. Em ngoảnh mặt đi trong giây lát với một nụ cười nhẹ, rồi lại quay sang hắn với vẻ quả quyết.

"Em biết ngài không tin." Em thì thầm. "Ngài coi thường ý định của em..." Một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng em. "Đièuem muốn nói là... em... Mà thôi, đừng bận tâm. Chỉ cần nằm xuống đi. Em sẽ chỉnh lại gối."

"Nói đi đã." Tiêu sốt ruột trả lời trong khi cảm thấy tay em đặt dưới đầu hắn chiếc gối mềm. Em đắp chăn cho hắn rồi bỏ đi với khuôn mặt đỏ bừng, im lặng không nói hết câu.

Hắn muốn nài nỉ bao nhiêu thì giấc ngủ ập đến ngay khi hắn được bao bọc trong tấm nệm mềm mại. Đôi mắt hắn nhắm lại trong thời gian ngắn và chỉ mở ra hàng giờ sau đó. Em lại một lần nữa ở bên giường hắn với thức ăn. Chiếc thìa trong một tay, kiên nhẫn chờ đợi để sử dụng nó. Từ khung cửa sổ, hắn có thể thấy trời đã rạng sáng.

"Ta không ở trong tình trạng tồi tệ như vậy. Lúc đó ta đã mệt nhưng giờ ta đã nghỉ ngơi quá đủ rồi nên không cần đút thìa nữa".

"À vâng, chắc chắn rồi."

Em kiên nhẫn đợi hắn nói xong. Hương vị không tệ, chỉ là hơi đậm so với những gì hắn đã quen.

"...Điều em định nói sớm hôm nay là..." Hắn quay đầu lại đối mặt với em khi em nói. Hai tay em ôm chặt lấy đầu gối và nhún vai e thẹn. "Em xin lỗi vì những việc em làm với ngài. Ngài đã có quá nhiều thứ phải giải quyết rồi... Em lại buộc mình phải ở đây... Em đã lạm dụng lòng tốt và nhu cầu của ngài và điều đó là không công bằng."

"Ta..." Xiao không nói nên lời. "Ngươi không cần phải rời khỏi nơi này. Thật sự,nó quá lớn đối với tôi."

"Em đã đề cập đến việc rời đi sao?" Em cười khúc khích. Đi hết con đường từ nhút nhát đến tự tin. "Ngài không cần phải kinh ngạc như vậy đâu! Em không định đi đâu hết ạ! Ngài rõ ràng cần em mà." Một sự tự tin bùng nổ đột ngột đã vực dậy tinh thần của em.

"Ta không-" Hắn cố gắng trả lời, nhưng em nhanh chóng đặt một ngón tay lên miệng hắn. Tiêu đông cứng tại chỗ, cau mày nhìn em.

"Có chứ! Rõ ràng là như vậy! Vậy mà ngài cứ từ chối và trốn tránh em! Điều đó không đúng, ngài biết không?" Giọng em nghe như một giai điệu vui vẻ, và biểu cảm của em rất sôi nổi khi em nói xong. Ngón tay em không còn ở trên môi hắn nữa mà thân hình em lơ lửng trên người hắn, với một đầu gối em ở thành giường và hai cánh tay chống lên đệm. Mái tóc đẹp của em xõa xuống vai và tỏa ra hương hoa ngọt ngào.

Hắn cảm thấy bị mắc kẹt. Và theo một cách nào đó, hắn thật sự như vậy.

"Ngài có thực sự nghĩ rằng rằng em mù quáng trước tất cả những cử chỉ tử tế không cần thiết của ngài không? Ngài cứ bảo em đi nhưng vẫn mang đến những cuốn sách mới mỗi ngày, sửa cái cửa sổ ồn ào, ngài thậm chí còn lấp đầy ban công bằng nhiều loài hoa khác nhau sau khi em nói với ngài rằng em thích chúng vào bữa tối! Em thấy ngài thật khó để hiểu đó!"

Hắn lảng tránh ánh nhìn của em và em thở dài.

"Điều rõ ràng duy nhất là sự phản đối của ngài đối với những cử chỉ của em khi muốn quan hệ tình dục." Hắn ta nắm chặt tay lại khi nghe những lời như vậy, cơ thể hắn cứng đờ. Em thật không biết xấu hổ làm sao. "...Điều mà em cũng không hiểu... Chỉ có hai chúng ta ở đây thôi... Cũng đúng là nó sẽ cải thiện tình trạng của ngài nữa, cả hai chúng ta đều biết cách thức hoạt động của nó. Nếu ngài không biết thì ngài đã không đến phòng em vào ngày hôm đó." Em thở dài, vẫn lườm hắn khi hắn nhìn em một lần nữa. "Nhưng nếu ngài thấy em không thú vị với tư cách là một người phụ nữ, em không thể không tuân theo điều đó."

"Ta đã nói với ngươi." Hắn trả lời gay gắt. "Ta không có hứng thú sử dụng ngươi vid lợi ích của riêng ta."

Bây giờ em mới là người bị kích thích. Thở dài thườn thượt và nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt đỏ kỳ lạ đầy giễu cợt. Ngón tay em nghịch nghịch mái tóc.

"Thật là đạo đức giả khi nói những điều như vậy."

Em đã đúng. Hắn ta là một kẻ đạo đức giả. Hắn ngậm miệng lại và nghiến chặt hàm để đáp lại.

"Chỉ cần chấp nhận nó thôi. Cuộc sống không bao giờ công bằng. Nó là như vậy." Giọng em nghe như tiếng vo ve khi em đặt một tay lên mặt hắn, vén tóc mái ra khỏi mắt và nghiêng đầu em lại gần hắn hơn. "Em sẽ rất vui với việc đó." Tiêu cảm thấy rùng mình chạy dọc sống lưng ngay khi nhìn thấy nụ cười tự mãn trên khuôn mặt em. Thật là một cảnh tượng quỷ dị, kỳ diệu.

"Ngươi đánh giá rất cao về bản thân, nhưng ngươi hầu như không sống đủ lâu để kể một câu chuyện của riêng mình. Làm sao ngươi có thể hiểu được cảm xúc của ta?"

"Em không hiểu." Giọng em là một lời thì thầm chống lại hắn. Một luồng không khí nhẹ nhàng phả vào người hắn. Và vẫn hay thay đổi như trước, vẻ mặt vui vẻ của em trở nên hơi bất an, giống như một con mèo nhỏ bất lực. "Ước gì em hiểu."

Hắn cũng vậy.

Sự im lặng lại bao trùm căn phòng đó. Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau trong một nỗ lực thất bại để tìm ra. Đó là khi Hồ Đào có một sự tự tin mới. Sự hài hước của em luôn xoắn và xoay.

"Em chỉ có một điều ước. Em sẽ dừng lại với những ý định của mình một khi ngài xem xét nó một cách nghiêm túc."

"Được." Sau tất cả những gì em đã làm cho hắn, hắn nghĩ sẽ công bằng hơn nếu đồng ý. Hắn sẽ không ngại sửa cầu thang hay cùng em đi dạo bên ngoài. Hắn định làm như vậy bất chấp vì hắn không thể hiểu được việc ở trong phòng lâu như vậy tẻ nhạt đến mức nào.

"Em thiếu mục đích. Ban em một cái đi. Hãy lấy em cho riêng ngài." Mặc dù em đã nói rõ ý định của mình trong một thời gian khá lâu, nhưng ít nhất thì lời nói của em vẫn gây sốc.

"Ngươi không muốn tự do sao?"

Tiêu biết cảm giác bị ràng buộc bởi nghĩa vụ như thế nào. Hắn ta đã bị cầm tù trong suốt cuộc đời mình theo những cách khác nhau. Hắn đã quen với khao khát được giải thoát. Vậy mà em lại ở đây, đòi bị xiềng xích bởi một kẻ sa ngã.

"Tự do theo cách riêng của nó có thể tồi tệ hơn ở trong lồng được giữ cẩn thận, và có một người chủ tuyệt vời chắc chắn tốt hơn là sống trong sự ruồng bỏ."

Hắn không hiểu logic trong em một chút nào.

"Ta không có gì để cung cấp." Tiêu đã cố gắng nhún vai.

"Em biết mà."

"Nghiệp chướng của ta cuối cùng sẽ nuốt chửng ngươi." Hắn thử lại.

"Làm thế nào ngài có thể chắc chắn như vậy?"

"Kinh nghiệm." Thành thật mà nói, hắn không chắc lắm. Bi quan là một thói quen cũ đã ăn sâu vào tâm trí hắn.

Chỉ có một kẻ ngốc hoàn toàn mới không tận hưởng lời đề nghị của em. Nhưng hậu quả thì sao? Hắn cảm thấy quặn thắt trong bụng mỗi khi nghĩ đến những điều như vậy. Đây có phải là điềm báo trước không? Hay đó là nỗi sợ mất mát của chính hắn?

Chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nếu chỉ giữ em ở đó như một vật trang trí, trong tình trạng vĩnh viễn "không có gì nhiều". Lãng phí năng lượng vào một thứ không bao giờ có thể cứu chữa được để làm gì? Cuộc đời trần thế ngắn ngủi của em đã bị lãng phí cho hắn ta. Tác dụng gây nghiện của thuốc giảm đau sẽ ràng buộc họ với nhau trong quãng đời ngắn ngủi đó, và sau vài thập kỷ, em cũng sẽ rời xa hắn.

Mặc dù vậy, với tuổi thọ của mình, em nên sống theo ý thích của mình, không hối tiếc.

"Ngươi có chắc không?" Giọng hắn phát ra với tông trầm. Tiêu đã do dự, thậm chí còn sợ hãi.

"Vâng. Thưa ngài. Em đã phát ốm với tất cả sự chờ đợi này." Em nghe có vẻ rất thiếu kiên nhẫn khi ở trên người hắn. Đó chắc chắn là một bất ngờ sau cả ngày cư xử lịch sự.

"Ngươi có thực sự muốn ta đưa ngươi đi trong tình trạng này?" Có một chút giễu cợt trong giọng điệu của hắn ta, cách đặc trưng của hắn để tránh một chủ đề.

"Ngài không thể sao?" Em đáp lại, ép ngực mình vào ngực hắn. Tiêu cảm thấy da mình ngứa ran vì nó và hắn rít lên một chút.

"N-Ngươi..." Sự táo bạo của thiếu nữ này. Một lúc trước em đang cầu xin và lúc sau em đang khiêu khích một kẻ sát nhân bị thương.

"Hửm?" Em siết chặt hắn hơn và dạ xoa không thể phân biệt giữa đau đớn hay kích thích khi nhìn thấy cơ thể em áp vào hắn. Em cũng cảm nhận được điều đó, hắn nhận ra khi nhìn vào nụ cười rạng rỡ của em. Sự khó chịu của hắn không là gì cả. Dù sao thì nó cũng bị cháy nên tốt hơn là ít nhất hãy đánh lạc hướng bản thân.

Và, ồ, hắn đã làm như vậy. Một giây sau, tay hắn đã quá bận rộn với việc xé toạc quần áo của em. Hắn ta làm điều đó một cách tàn nhẫn, ném những mảnh vải xuống đất. Tiêu liếc nhìn em một lần nữa, và nán lại. Bộ ngực, vòng eo, cơ thể ẩm ướt của em, nụ cười nhếch mép của em ở một khuôn mặt đỏ bừng đáng yêu. Như thể mọi thứ đều đòi hỏi sự chú ý ngay lập tức của hắn, và trong một khoảnh khắc hắn cảm thấy lạc lõng. Tay anh tiếp tục lang thang xung quanh, bóp lấy làn da mềm mại của cặp mông xinh đẹp của em đến mức khiến em phải cọ sát vào hông của hắn.

"Oh." Em bị bất ngờ, dùng hai tay chống đỡ hai bên người hắn.

Cảm giác cự vật cứng rắn của hắn xuyên qua lớp quần áo tuyệt vời như thế nào, Vị tiên nhân đang cảm thấy đầy ham muốn. Hồ Đào rên rỉ một cách dễ dàng khi tay hắn chạm vào đùi em. Không chút tế nhị, hắn đưa hông em sát vào mặt mình như thể em là một con búp bê. Và hắn cảm nhận được hương vị của em.

Bề mặt ướt át không trong sạch em trở thành mối quan tâm của hắn. Hắn liếm và mút nó như một người đàn ông khô khan khi em phát ra những tiếng thút thít trên người hắn. Em nghiêng đầu sang một bên và cố gắng một cách vô vọng để tìm sự cân bằng giữa việc ép chân vào hắn và ưỡn người về phía sau trong những chuyển động lộn xộn. Lưỡi của hắn tiếp tục chú ý đến âm vật của em.

Tiếng rên rỉ của em thật dễ chịu, hắn kết luận khi nhận thấy cự vật đang phập phồng của mình phồng lên trong quần hắn. Hắn sẽ khiến em đưa hắn đi như thể và rất có thể sau này em sẽ hối hận về quyết định của mình, nhưng cho đến lúc đó Tiêu sẽ không cảm thấy thương xót cho lắm.

Ngược lại, một phần trong hắn tìm cách trả thù cho làn da nhạy cảm của mình. Khi hắn ngậm một chút chất lỏng của em vào trong miệng, hắn không thể ngừng nghĩ về việc sẽ thú vị thế nào khi nhìn thấy cự vật của mình chìm trong em. Hắn thậm chí còn không chắc nó sẽ vừa vặn dễ dàng như thế nào, vì lần trước miệng em hầu như không chiếm lấy hắn. Hy vọng, nơi này của em sẽ dễ dàng hơn.

Nhưng nó chắc chắn sẽ yêu cầu một chút giúp đỡ. Tiêu không tiếc công sức khi hắn từ từ đẩy ngón tay giữa của mình vào trong em trong khi ngón tay cái của hắn tiếp tục vuốt ve vùng nhạy cảm nhất của em.

Hồ Đào thở hổn hển khi em cố gắng làm quen với hắn ở trong. Em liên tục di chuyển chân một cách lộn xộn và ưỡn lưng để đáp lại, không thể tìm được tư thế thoải mái. Tiếng thút thít của em dần trở nên to hơn và tuyệt vọng hơn. Em sẽ sớm tìm thấy sự giải thoát của mình.

"Làm ơn..."

Sự thiếu kiên nhẫn chiếm lấy hắn ta và hắn đã gián đoạn công việc phục vụ của mình. Tiêu liếm đôi môi đầy nước của mình. Hắn nâng em lên bằng chân của em và mang em trở lại cự vật của mình. Em trông có vẻ mất phương hướng, liếc nhìn hắn bực bội vì bị từ chối.

Bất cứ lời nhận xét nào em phải đưa ra đều được giữ cho riêng mình khi hắn thả cự vật của mình ra khỏi giới hạn của quần áo. Hoàn cảnh của hắn lúc đó còn tồi tệ hơn em rất nhiều.

Đào nắm lấy hắn ta bằng một tay, khiến Tiêu giật mình khi bị chạm vào. Những ngón tay em mềm mại trên cự vật cương cứng đến đau đớn của hắn. Cảm giác gần như tuyệt vời, đặc biệt là khi cơ thể em cảm thấy như thế nào khi áp vào cơ thể hắn. Trọng lượng của em trên hắn không nặng, nhưng nó vẫn khá đáng chú ý.

Tuy nhiên, hắn đã hoàn thành màn dạo đầu.

Dạ xoa gỡ tay em ra khỏi hắn ta, thay vào đó kéo eo em lại gần nó. Khi hắn làm như vậy, hắn cảm thấy những nếp gấp của em cọ xát vào cự vật đang đập rộn ràng của hắn trong một âm thanh chói tai ngượng ngùng. Đào bật ra một tiếng rên nho nhỏ. Em cũng túng thiếu như hắn.

"Nâng eo lên." Hắn ta ra lệnh, và em tuân theo bằng cách dùng tay để hỗ trợ. Vài lọn tóc dài của em rơi xuống. Bản thân Tiêu đã định vị mình để vào đúng vị trí , giúp em có thời gian chuẩn bị.

Hắn chống khuỷu tay nhấc thân mình lên khi quan sát con người nhỏ bé. Nếu em quá khao khát cự vật của hắn thì tốt hơn hết là em nên tự mình làm việc đó. Tiêu thích thú khi nhìn thấy sự đấu tranh của em. Sợ cuối cùng cũng đưa được anh vào, em tiếp tục khựng lại trong khi đầu của chúng cọ xát vào nhau.

Hắn hài lòng đến mức nào khi được ngắm nhìn và cảm nhận cái ôm mềm mại của môi âm hộ của em, nhưng cự vật của hắn không thể nói như vậy.

"Tại sao ngươi mất nhiều thời gian như vậy?..." Hắn sốt ruột rên rỉ.

Em nhắm mắt lại và di chuyển chậm rãi để đáp lại. Đầu hắn vừa vào trong là em đã rít lên vì đau. Đào kiên trì chôn sâu hắn ta thêm vài inch nữa, nhưng em dừng lại giữa chừng trong một mớ hỗn độn run rẩy. Sau khi mất vài giây để hồi phục, em hít một hơi và di chuyển hông của mình xuống cho đến khi em chiếm lấy toàn bộ cự vật của hắn, kéo căng em một cách thô bạo. Tiêu bật ra một tiếng rên rỉ và cho phép tay hắn tìm kiếm sự an ủi trên những đường cong của em. Hắn dành thời gian vuốt ve thiếu nữ từ ngực đến đùi trong khi em cau mày tập trung vào việc đưa hắn vào.

"Tiêu..." em đã khóc. Hắn ta thích nó.

"Làm tốt lắm. Chỉ cần di chuyển thêm một chút." Hắn nói bằng một giọng khàn khàn nhưng cẩn trọng một cách đáng ngạc nhiên trong khi hắn hướng dẫn em cưỡi hắn với hai tay đặt trên eo em. Khuôn mặt em nghiêng về phía hắn với vẻ mặt đau khổ trong khi em thút thít vì đã không còn là trinh nữ. Hắn ta thậm chí còn nhìn thấy một vệt máu nhỏ rỉ ra từ nơi giao hợp của họ. Hắn ở sâu bên trong em đến mức khiến hắn phát điên. Mỗi khi em di chuyển xung quanh hắn lên xuống, hắn cảm thấy mình đang tiến gần đến điểm kết thúc. Hắn cố gắng không đâm vào em vì cân nhắc nhưng hắn không thể không di chuyển hông của mình. Và cứ mỗi lần như vậy, hắn lại tiến sâu hơn, chạm đến cuối cùng của em và lấy đi những tiếng kêu của em.

Chuyển động của em trở nên chậm hơn, mất nhịp điệu. Em đã tự làm mình mệt mỏi, hắn nghĩ. Khuôn mặt em đẫm mồ hôi và em đang thở hổn hển, đôi mắt hơi mất tập trung. Và thế là hắn di chuyển phần thân trên của em lại gần hắn hơn, cho phép tay em tìm điểm tựa trên vai hắn, hắn để Hồ Đào vùi mặt em vào xương quai xanh của hắn. Vị trí mới có một phần trọng lượng kìm hãm chuyển động của hông hắn, giúp hắn dẫn đầu. Hắn ôm lấy eo và cổ em trong vòng tay khi đẩy mạnh hơn vào bên trong em.

Mỗi cú đẩy gợi ra một tiếng khóc mới và tại thời điểm đó, hắn cũng đang rên rỉ tên em. Cả hai người họ hoàn toàn không để ý đến làn da bầm tím của hắn và cuối cùng Tiêu cảm thấy em cắm móng tay vào vai hắn khi em đến. Điều đó chắc chắn sẽ làm tổn thương hắn, nhưng nó không quan trọng vào lúc này. Hắn ta cảm thấy sự giải thoát của chính mình ngay sau đó. Tinh dịch của chính hắn tràn ra bụng em và lên người hắn khi họ tiếp tục thở hổn hển và ôm nhau. Hắn ôm lấy em như thể em có thể vỡ ra, và em nép mình vào hắn. Tuy nhiên, đó không phải là một khoảnh khắc lãng mạn.

Căn phòng ngủ tràn ngập ánh trăng đầy sự yên lặng dễ chịu. Như thể khoảnh khắc bên nhau của họ không đến từ một thỏa thuận đơn thuần, và như thể hắn ta không đánh cắp sự trong trắng của em và sự độc lập của chính hắn ta mãi mãi, người phụ nữ trẻ ngủ thiếp đi trong vòng tay của vị tiên nhân đơn độc. Dù tốt hay xấu, Tiêu vẫn không bao giờ quên cảm giác được ôm lấy Hồ Đào sau ngày hôm đó.

______________


Lần đầu dịch truyện kiểu này nên không có ổn cho lắm. Ai thấy lỗi thì nhắc mình nhé🥲🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro