1-2: Tuân mệnh là ý nghĩ duy nhất của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Obey is my only thought

"Ca ca đừng đi, chơi với a Dạ thêm một chút, một chút nữa có được không?"

Nhật Hướng Dạ ba tuổi, thường thường được Nhật Hướng Viêm xưng hô thân mật là a Dạ.

"Không được đâu, a Dạ, anh phải đi lên lớp rồi, nếu không thầy kinh  tế học kinh khủng sẽ tức giận, đến lúc đó anh sẽ thảm lắm đây." Nói đến  đây, Nhật Hướng Viêm không khỏi phải le lưỡi, không biết nói như vậy, có thể sau này đệ đệ cũng không dám học kinh tế thì sao?

Thấy ca ca không chịu ở lại, a Dạ cúi đầu xuống, cái miệng nhỏ nhắn  chu ra như mỏ vịt, lộ ra dáng vẻ vừa tủi thân vừa đáng thương.

Nhật Hướng Viêm đành phải cười gượng nói: "Được rồi! Được rồi! Chơi thêm mười phút vậy."

A Dạ thích thú ngẩng đầu lên, hưng phấn chạy đến hòm đồ chơi, nhặt  quả bóng da mà ca ca cho nó, sau đó thích thú la lên: "Chơi ném bóng!"

"Lại chơi bóng? Mặt anh đều bị em đánh bẹp rồi, tiểu a Dạ đáng ghét, em nhất định là muốn hủy nhan sắc của anh."

Nhật Hướng viêm vừa nói vừa giả các bộ mặt quỷ, chọc a Dạ cười khanh khách không ngừng, quả bóng da trên tay cũng tiện tay ném...

"A! Khuôn mặt của ta! A Dạ xấu xa đáng ghét~!"

"Hi hi."

Hai anh em chơi đùa vui vẻ tới khi cánh cửa ít người lui tới lại được  mở ra, đứng ngoài cửa là người a Dạ sợ hãi nhất, cha của nó.

Phía sau là khuôn mặt đang muốn hỏi tội của thầy giáo kinh tế học.  Nhìn thấy cha vẻ mặt lạnh như băng, Nhật Hướng Viêm cũng không sợ, lại  còn le lưỡi, cha luôn cưng chiều hắn, thậm chí còn không làm sao mắng  hắn.

"A, quên phải lên lớp rồi." Nhật Hướng Viêm vẫn còn dáng vẻ cười đùa, cưng chiều xoa xoa đầu em trai sau đó ra khỏi phòng trước.

Người cuối cùng ra khỏi phòng là cha hắn, ông trừng mắt vào a Dạ,  khiến nó sợ hãi, khi cha hắn đóng cửa phòng đồng thời cũng tắt luôn đèn,  a Dạ không có bất cứ phản ứng gì, nó sớm đã quen hành động này của cha,  cho nên nó cũng bò lên cái giường nhỏ của mình, chui vào trong tấm  chăn.

"Tối tối quá... A Dạ sợ."

A Dạ liều mình cuộn tròn cơ thể, trốn ở trong chăn, chỉ lộ ra khuôn  mặt tròn trĩnh, những thứ kinh khủng mà bảo mẫu thường kể cho nó tất cả  đều nổi lên trong đầu.

Mặc dù chỉ mới là đứa trẻ ba tuổi không biết ma quỷ là cái thứ gì,  nhưng là bảo mẫu hình như rất muốn hù dọa con nít, nên luôn kể chuyện  này thật đáng sợ, làm cho a dạ rất ghét ở trong bóng tối, nhưng người  lớn không biết là vô tình hay cố ý, trước lúc đi đều luôn tắt tất cả  công tắc đèn, bằng với chiều cao của a Dạ, hoàn toàn không thể với tới  công tắc đèn.

Bởi vậy sự xuất hiện của ca ca giống như là ánh sáng, hắn sẽ luôn  "cách" một tiếng đem đèn mở lên, sau đó tiểu a Dạ sẽ từ trên giường nhảy  lên, và như mong đợi nhìn thấy nụ cười sang sảng và âm thanh vui vẻ của  ca ca.

"A Dạ, qua đây chơi đi."

Cuộc sống như vậy đã trải qua bao lâu?

A Dạ đối với ngày tháng cũng không có bao nhiêu khái niệm, mặc dù ca  ca đã dạy nó một năm có mấy tháng, có bao nhiêu tuần, bao nhiêu ngày...

Nhưng đối với một đứa từ nhỏ đã sống ở trong tháp rất ít đi ra mà nói, khái niệm "thời gian" không có ý nghĩa gì mấy.

Trên thực tế, đối với a Dạ mà nói, ý nghĩa của mỗi ngày là chờ ca ca  tới chơi hay dạy vài thứ... Kỳ thật cái gì cũng được, chỉ cần ca ca tới  với nó, mặc kệ là chơi đùa hay dạy bảo, đối với a Dạ mà nói cũng không  có gì khác biệt, chỉ có thể nhìn thấy ca ca là tốt rồi.

Nó chỉ nhớ bốn món quà ca ca cho sau khi lên ba, mô hình gỗ, xe đồ  chơi, một hộp bút chì màu, cuối cùng là một bộ chuyện cổ tích trẻ em,  chuyện cổ tích... A Dạ cũng chưa có đọc hết, nhớ khi đó đang xem dở chừng  chuyện cô gái tóc dài, và tự hỏi cô gái tóc dài cuối cùng có rời khỏi  tháp hay không đây?

Lúc này, chiều cao của a Dạ đã có thể tự mình mở đèn rồi, không còn  phải sống trong bóng tối, nhưng đâu ai biết, bóng tối thật sự đang bắt  đầu đến...

"Phải đi tới đâu?"

A Dạ rất sợ hãi nhìn vị đang kéo tay nó không buông, mặc dù người đàn ông kéo tay nó đi là cha của nó...

"Đến nơi mày đáng phải đi." Cha nó lạnh lùng trả lời không thèm liếc mắt a Dạ một cái.

"Ca ca đâu? Ca ca có tới không?" A Dạ sợ hãi hỏi.

Nhưng cha không có trả lời nó.

◊◊◊◊

Đau! Đau quá!

A Dạ đau đớn khóc, nó bị trói vào một cái ghế kim loại, trên người xuyên đầy ống dây nối với các máy móc phức tạp xung quanh.

Người áo trắng bên cạnh dường như không nghe thấy, vẫn thảo luận với nhau: cường  độ cơ thể thế nào? Tuổi hình như còn nhỏ quá, chịu nổi phẫu thuật  không? Loại siêu hợp kim nào thích hợp? Độ cứng và độ dẻo phải cân bằng...

"Ca ca, ca ca... A Dạ đau quá, ca ca..."

Một bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt trán a Dạ, rất ấm áp, giống như ca ca.

"Hello, cháu là a Dạ à?"

Một đôi mắt dịu dàng màu lục sẫm xuất hiện trước mặt a Dạ, a Dạ dùng  đôi mắt đẫm nước nhìn, ngoài màu lục sẫm, còn có một mái tóc màu xanh  thật đẹp, giống như màu bầu trời bên ngoài mà từ nhỏ a Dạ ngắm qua cửa  sổ nhỏ trên đỉnh tháp.

"Ta là An Đặc Khiết, là bác sĩ của a Dạ đó." Người đàn ông mặc dù  cũng mặc áo trắng như những người bên cạnh, nhưng lại không giống với  người khác, trên mắt của hắn tràn đầy tươi cười.

Rất giống ca ca, a Dạ cảm thấy như thế, nhưng trên thực tế,  Nhật Hướng Viêm với An Đặc Khiết không giống nhau chỗ nào, nếu muốn nói  điểm chung... chính là cả hai đều cười với a Dạ.

"A Dạ có ca ca sao?" An Đặc Khiết dịu dàng hết sức có thể nói.

A Dạ gật đầu.

"A Dạ rất thích ca ca?"

A Dạ kiên định gật đầu: "Thích, a Dạ thích ca ca nhất."

An Đặc Khiết cười nói: "Như vậy thì phải ngoan đó, bởi vì a Dạ bị  bệnh rồi, nên không thể đi gặp ca ca, chỉ cần a dạ dũng cảm chữa bệnh  cho tốt, vậy có thể đi gặp ca ca rồi."

"Thật không?" A Dạ thút thít hỏi, trên khuôn mặt lại tràn đầy hy vọng.

An Đặc Khiết kiềm chế xúc động, run run nói: "Phải... là thật..."

"Được, a Dạ sẽ rất ngoan ngoãn, a Dạ không khóc." A Dạ thật sự cố gắng đè nén nước mắt, không còn kêu khóc.

"A Dạ... thật là ngoan..." An Đặc Khiết cuối cùng không chịu được quay  đi, tim đập thình thịch, ngón tay cầm điếu thuốc run rẩy không giống uy  quyền của một bác sĩ phẫu thuật nên có.

◊◊◊◊

"Không ngờ, rằng ta một bác sĩ vô đạo đức khám bệnh chỉ vì tiền... lại  là người có lương tâm nhất ở đây." An Đặc Khiết tự cười chế giễu, lời  này nếu để người nhà bệnh nhân mà hắn thấy chết không cứu nghe được,  chắc chắc chẳng có ai tin.

An Đặc Khiết rít mạnh một hơi thuốc, mắng chửi: "Mẹ nó, đó chỉ là  thằng nhóc bảy tuổi, ở đây rốt cuộc là cái nơi quỷ quái nào vậy chứ?"

◊◊◊◊

ARGH!

A Dạ cố sức nhịn xuống tiếng hét đau đớn, kiên cường chịu đựng không  phát tiếng kêu, chỉ là sau phẫu thuật, toàn thân lại đau muốn chết,  nhưng chỉ được cho một khoảng thời gian ngắn để phục hồi, cơn đau đớn  này cho dù là người lớn cũng không chịu nổi, huống chi là một đứa bé còn  chưa đến 10 tuổi?

Liên tiếp té nhào, liên tiếp lại đứng lên, a Dạ thậm chí còn không  cần người khác ép buộc, nó tự mình cố sức đứng lên, mặc dù chân tay cảm  thấy xa lạ như thể không phải là của mình, mỗi lần tiến hành một động  tác cũng làm cho nó hao tổn vô số tinh thần và khí lực, mấy lần sắp chịu  không được, ngã xuống liền không muốn đứng lên...

Mau đem bệnh chữa tốt, rồi đi gặp ca ca!

A dạ từng giây từng phút đều nghĩ như thế, trong tâm trí không còn bất kỳ thứ gì ngoài vẻ mặt tươi cười của ca ca.

Sau đó, nó liền đứng lên một lần nữa, rồi lại một lần té ngã.

◊◊◊◊

"Bác sĩ An Đặc khiết, còn phải bao nhiêu lần phẫu thuật nữa, bệnh của a Dạ mới chữa xong, mới có thể đi gặp ca ca?"

Đã bao lâu không thấy ca ca rồi?

Nhận thức thời gian của a dạ còn muốn mơ hồ hơn so với trước kia, ít  nhất khi xưa còn có ca ca mỗi ngày đến tìm nó một lần, hàng năm lại mang  cho nó quà sinh nhật, nhưng bây giờ, nó sớm đã không còn biết mình mấy  tuổi.

Tay của An Đặc Khiết run lên, cười gượng: "Lần cuối cùng rồi, thật sự."

"Thật không?"

Ngữ khí của a Dạ rất phấn khích, nhưng nó cũng không nói nữa, đó là  kết quả sau nhiều năm, nó cực kì ít lên tiếng, trừ khi những người mặc  áo trắng xung quanh yêu cầu kiểm tra, ngoại trừ bác sĩ An Đặc Khiết cũng  sẽ không ai nói chuyện phiếm với a Dạ.

Đây đúng là lần phẫu thuật cuối cùng, An Đặc Khiết rít một hơi  khói, cái phẫu thuật phần não cuối cùng, gắn chip vào trong não đứa bé  này, từ nay về sau, nó sẽ không còn là con người, chỉ là một cỗ máy, a  Dạ cũng vĩnh viễn biến mất, chỉ còn lại một thứ gọi là Huyền Nhật một vệ  sĩ siêu cấp.

"Bác sĩ An Đặc khiết." A Dạ quay đầu nhìn bác sĩ.

An Đặc Khiết có chút không yên lòng trả lời: "Hử?"

Dù sao sau vài phút nữa đứa trẻ này sẽ không còn tồn tại, không cần phải an ủi nó tiếp, không cần phải...

"Cám ơn ngài, bác sĩ." A Dạ có chút kỳ lạ nhìn An Đặc Khiết, không  biết vì sao hôm nay bác sĩ không cười, nhưng nó cũng không vì thế ghét  bác sĩ, dù sao những ngày qua, nếu như không phải bác sĩ An Đặc Khiết  thỉnh thoảng nói chuyện, cổ vũ nó, nó đã sớm sụp đổ cũng không chừng,  nghĩ đến đây, a Dạ chân thành nói: "Bác sĩ, chờ sau khi a Dạ đến chỗ ca  ca, ngài nhất định phải đến tìm a dạ đó, bác sĩ nhất định sẽ thích ca  ca."

Nghe vậy, đột nhiên hốc mắt An Đặc Khiết nóng lên, vôi vàng quay đi.

A Dạ rất kinh ngạc: "Bác sĩ, ngài đang khóc sao?"

"Đồ ngốc! Đó là bụi, bụi bay vào trong mắt, đau muốn chết, chết tiệt!  Hủy bỏ phẫu thuật!" An Đặc Khiết vội vàng chạy ra ngoài, bàn tay hoàn  toàn không bỏ khỏi mặt.

An Đặc Khiết đi xa rồi, xa xa còn truyền tới tiếng nói chuyện: "Chết  tiệt, đột nhiên có cái ý định, xem ra phải tìm mấy lý luận gia thương  lượng rồi, thật là phiền phức..."

◊◊◊◊

Xác nhận chủ nhân tối cao.

Đệ đệ... ta là anh trai em!

Em không phải là Huyền Nhật, là Nhật Hướng Dạ em trai ta.

Ý đồ làm hại chủ nhân tối cao, tử hình.

Đứa con của bóng tối hại mẹ giết cha.

Nước mắt tràn ra, kiểm tra hệ thống có xuất hiện lỗi không, hệ thống tuyến lệ, hệ thống biểu hiện cảm xúc...

Em còn là em trai anh... Anh đã nói sẽ bảo vệ em...

Tiếp nhận mệnh lệnh, mở ra tình cảm, mang ra tất cả ký ức tồn trữ... Hệ thống quá nóng... Nguy hiểm... Tắt hệ thống khẩn cấp...

【 Ca ca, cuối cùng anh đã tới. 】

Mở mắt, phán đoán hoàn cảnh, căn phòng 10m² bình thường, bản thân đang nằm trên giường, cạnh giường có sinh vật phản ứng.

Xác nhận sinh vật, tóc vàng mắt đỏ, diện mạo... là chủ nhân tối cao... chủ nhân tối cao, là ca ca!

Ca ca...  không đúng, là chủ nhân, nhưng chủ nhân chính là ca ca,  còn mình? Mình là ai, là Huyền Nhật, không đúng! Là Nhật Hướng Dạ, a Dạ... Nhật Hướng Dạ ôm lấy đầu, trong tâm trí đầy hỗn loạn.

Nhật Hướng Dạ chỉ rên một tiếng, không còn quan tâm tới nỗi đau đớn  như muốn nứt đầu ra nữa, nó chầm chậm vươn tay, lúc này mới phát hiện  tay mình lại đang phát run, chuyện gì xảy ra? Bắp thịt cánh tay hay bộ xương siêu hợp kim có vấn đề sao?

Nhật Hướng Dạ lại không muốn ngó ngàng tới cánh tay nữa, nó chầm chập  vươn cánh tay về phía ca ca bên cạnh giường, cánh tay run rẩy chạm vào  đầu của ca ca, cảm giác được mái tóc quen thuộc của ca ca.

"Ca ca____"

Nhật Hướng Dạ không nhịn được gọi lên, mặc dù hệ thống trong não cảnh  báo, không nên đánh thức chủ nhân tối cao, cũng không được xưng hô chủ  nhân như vậy.

Người con trai bên cạnh giường chấn động, mang âm thanh ngái ngủ lầm  bầm nói: "Được rồi, được rồi, a Dạ ngoan, để cho ca ca ngủ một chút... lát  nữa nữa cùng chơi với em sau."

Nhật Hướng Dạ lập tức an tĩnh, chủ nhân tối cao đã ra lệnh, ngài muốn đi ngủ, bảo Nhật Hướng Dạ đừng ồn ào.

Nhật Hướng Dạ liền cứ như thế không nhúc nhích, kể cả bàn tay đặt  trên đầu Nhật Hướng Viêm cũng không có di động, nó chỉ là lặng lẽ nhìn  Nhật Hướng Viêm, tuy chỉ là như vậy, cũng đủ rồi.

Mặc dù Nhật Hướng Dạ không có ồn ào, nhưng người con trai đang ghé  vào bên cạnh giường thân thể lại tự cứng đờ, sau đó đột ngột ngẩng đầu  lên, một đôi mắt màu đỏ trong suốt mỹ lệ như ngọc ruby, nhìn thấy người  trên giường đã thức dậy, hắn sững người, hầu như không biết phải nói gì.

"A, a Dạ..."

Nhật Hướng Viêm khó khăn mở miệng, ánh mắt trên khuôn mặt vừa sợ hãi  vừa chờ mong, nếu giờ phút này để cho kẻ địch hoặc là cấp dưới của Nhật  Hoàng nhìn thấy, chắc chắn sẽ đều nhất trí không tin đây chính là Nhật  Hoàng, dù sao đối với người đời mà nói, Nhật Hoàng cao quý như mặt trời,  luôn ngự trên bầu trời, mang vẻ mặt khẽ nhếch miệng cười kiêu ngạo mới  phải.

Giờ phút này Nhật Hướng Dạ lâm vào bế tắc, nó không biết nên xưng hô  với Nhật Hướng Viêm như thế nào, là chủ nhân? Là ca ca? Đồng thời nó  cũng không biết mình rốt cuộc là ai? Là Huyền Nhật? Hay là a Dạ...

"A Dạ, em sao rồi? Không có chuyện gì chứ?" Nhật Hướng Viêm hết sức căng thẳng hỏi, nhưng thực ra vấn đề hắn muốn hỏi là, em rốt cuộc có phục hồi như cũ không? Hiện tại đang ở trước mắt hắn, là người máy Huyền Nhật, hay là đệ đệ a Dạ hắn yêu thương nhất?

"Không có chuyện gì, chủ nhân..." Nhật Hướng Dạ nhíu mày.

Nghe hai chữ chủ nhân, con ngươi Nhật Hướng Viêm đột nhiên mở to, hai  chữ "chủ nhân" như lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn cứa vào trái tim hắn, nỗi  cay đắng từ trái tim tràn ra, tràn khắp toàn thân... Hắn vẫn mất đi đứa  em trai a Dạ sao? Nghĩ đến đây, Nhật Hướng Viêm nắm chặt tay, một cỗ lửa  giận không biết phát tiết với ai, hắn đột nhiên đứng lên, hiện tại  người duy nhất phóng lửa, chỉ còn lại An Đặc Khiết!

Hắn sẽ không thích trừng phạt của mình, khuôn mặt Nhật Hướng Viêm tất cả chỉ còn là tàn nhẫn với vô tình.

"...Ca, chủ nhân ca ca."

Nhật Hướng Viêm ngừng chân lại, tàn nhẫn với vô tình trên khuôn mặt  trong chớp mắt biến mất, thay vào đó là một ca ca tốt lo lắng cho đệ đệ,  lập tức xoay người ghé vào bên giường đệ đệ, tha thiết nhìn vào Nhật  Hướng Dạ.

"Em vừa gọi anh là cái gì? Gọi lại lần nữa." Nhật Hướng Viêm lộ ra khuôn mặt mang vẻ khát vọng.

"Chủ nhân ca ca." Nhật Hướng Dạ cuối cùng đã tìm ra trung gian, đã  vừa là chủ nhân vừa là ca ca, vậy gom lại gọi là xong, cũng không thèm  quan tâm cái tên này nghe lên thật quái đản.

Ca ca, a Dạ gọi ta là ca ca rồi, Nhật Hướng Viêm lộ ra nụ cười  ngờ nghệt mà một ca ca tốt hay dùng, đồng thời hắn cũng tự đem hai chữ  "chủ nhân" biến mất, coi như không có nghe.

"A Dạ, gọi anh thêm một lần nữa được không?"

"Chủ nhân ca ca."

"Thêm một lần nữa."

"Chủ nhân ca ca."

"Thêm..."

An Đặc Khiết tiến vào căn phòng, chứng kiến cái cảnh tượng này, trong  truyền thuyết, nhân vật có quyền lực lớn nhất địa cầu chính là người  đang dùng cái vẻ mặt đần độn nghe hai chữ "ca ca", rồi sau đó chìm vào  ảo tưởng của chính mình, qua mấy phút, lại bảo người gọi hắn ca ca lần  nữa, tiếp theo lại là vài phút say sưa...

Đây chính là Nhật Hoàng?

An Đặc Khiết cả mặt đen thui, nếu không phải là lo đám vệ sĩ đông đúc  bên ngoài cầm súng xông vào trong, hắn thật muốn đem cái bình hoa bên  cạnh chọi qua, la to lên "Ồn ào chết người rồi! Đừng bảo Huyền Nhật gọi  ca ca nữa. Chỉ có thằng điên như mi thích người khác gọi mình là ca ca!"

Nhưng rất tiếc, tên ca ca điên cuồng này là đương kim nhân vật có  quyền thế lớn nhất, mà mình thì chỉ là một bác sĩ nhỏ bé đáng thương, An  Đặc Khiết cười khổ, sau đó dùng sức hắng giọng, thử làm cho tên ca ca  điên khùng này chú ý.

Nhưng người đầu tiên chú ý tới hắn, lại là Nhật Hướng Dạ, nó giơ đầu lên nói: "Bác sĩ An Đặc Khiết."

An Đặc Khiết đi chậm tới cạnh giường, trên tay cầm bút với tư liệu ghi chú, thản nhiên nói: "Báo cáo tình trạng cơ thể và chip."

"Vâng." Nhật Hướng Dạ khôi phục trạng thái vô biểu tình, giọng nói  bằng phẳng trả lời: "Bắp thịt không khác thường, chip không khác  thường."

An Đặc Khiết gật gật đầu, ghi chép mấy chữ trên tài liệu, lại hỏi: "Gọi ra ký ức, với mở ra khóa tình cảm có vấn đề gì không?"

"Ký ức không có vấn đề, sau khi mở ra khóa tình cảm, có nảy sinh xung đột với với mệnh lệnh trước đó..."

Nhật Hướng Dạ dừng lại, nhìn chằm chằm phía sau An Đặc Khiết, An Đặc  Khiết hiển nhiên không phát hiện bất cứ dị trạng nào, chỉ là cầm bút gãi  gãi đầu, có chút khổ não không biết nên ghi chép lại như thế nào. An  Đặc Khiết ngẩng đầu lên, lại hỏi: "Xung đột dạng gì? Huyền Nhật, giải  thích hoặc cho ví dụ."

Nhật Hướng Dạ chớp mắt rồi nói: "Ví dụ, chủ nhân ca ca ở phía sau bác  sĩ An Đặc Khiết lộ ra ánh mắt có ý đồ mưu sát, mệnh lệnh cũ là Huyền  Nhật phải phục tùng chủ nhân ca ca tất cả mệnh lệnh, cho nên Huyền Nhật  phải hỏi chủ nhân ca ca, có muốn giết chết bác sĩ An Đặc Khiết không.  Nhưng trên tình cảm, a Dạ có chút muốn cảnh báo bác sĩ chú ý phía sau..."

An Đặc Khiết đột nhiên cứng đờ, cuối cùng cảm giác được sát khí ngùn ngụt ở phía sau, một giọt mồ hôi lạnh từ trán rơi xuống.

"Mi vừa mới làm cái gì?" Nhật Hướng Viêm mỉm cười.

"Điều tra tình trạng của Huyền Nhật."

An Đặc Khiết cứng ngắc nhấc tay lên đầu hàng, đồng thời cẩn thận trả  lời, bởi vì hắn đã cảm nhận được cái vật nho nhỏ phía sau, rất đáng yêu  nhưng lại giết chết toàn bộ nhân viên trong viện nghiên cứu, khẩu súng  lục màu bạc tinh xảo.

"Mi gọi em trai ta là cái gì?"

"Oh..." An Đặc Khiết cuối cùng đã phát hiện mình phạm phải cái sai lầm gì, vội vàng sửa chữa: "Oh..um..a Dạ!"

Nhật Hướng Viêm hừ một cái, hiển nhiên là không hài lòng lắm.

"Chủ nhân ca ca, muốn giết hắn không?"

Nhật Hướng Dạ vén chăn ra, móng tay trong suốt của tay phải đột nhiên  dài ra, còn mang theo tia lạnh lẽo, cái móng tay có thể gây chết người  này vô tư gác ở trên cổ An Đặc Khiết, An Đặc Khiết nuốt nước miếng cũng  không dám, dù sao mọi ca phẫu thuật của Huyền Nhật gần như đều là do hắn  làm, không ai có thể hiểu Huyền Nhật có bao nhiêu trí mạng bằng hắn, An  Đặc Khiết rất chắc chắn, chỉ cần Nhật Hướng Viêm nói câu "được" hoặc là  "giết", vậy thì hắn sợ rằng chỉ có nước xuống âm phủ mà chữa cho quỷ  rồi.

Nhìn thấy thần tình An Đặc Khiết, thần sắc Nhật Hướng Dạ mễm nhũn, có  chút khổ não nói: "Nhưng a Dạ không muốn giết bác sĩ An Đặc Khiết, mệnh  lệnh lại xung đột với tình cảm rồi."

"Đừng giết hắn, a Dạ." Nhật Hướng Viêm có chút căng thẳng la lên, hắn  rất sợ mình bất cẩn, lại khiến cho đệ đệ đau khổ vì giết người.

Nhận được tiếng la này, Nhật Hướng Dạ liền thu hồi móng tay, tay phải  cũng chầm chậm buông xuống bên hông, không hề lộ ra ý muốn công kích  nữa.

An Đặc Khiết buông lỏng một hơi, hắn thà bị Nhật Hướng Viêm nổ một  súng, cũng không muốn bị móng tay Huyền Nhật công kích, cái trước còn có  khả năng cứu sống, cái sau tuyệt đối là một nhát là hết đời.

"Đệ đệ!"

Mặc kệ An Đặc Khiết, Nhật Hướng Viêm lao về phía đệ đệ, nắm lấy bàn  tay đệ đệ, cố gắng lật xem, xem thế nào cũng giống tay người bình  thường, rốt cuộc là làm sao vươn dài móng tay?

"Sau này không thể tùy tiện vươn móng tay biết không?" Nhật Hướng  Viêm thì thì thầm thầm dặn dò, lộ ra khuôn mặt lo lắng: "Nếu như bị  người khác phát hiện, em không giống người bình thường thì làm sao?  Không được, ai mà phát hiện, ta giết hắn."

Nhật Hướng Dạ gật gật đầu, đem mệnh lệnh chủ nhân căn dặn "không thể tùy tiện vươn móng tay" nạp vào chip trong não.

"..." Nghe Nhật Hướng Viêm dặn dò Huyền Nhật, An Đặc Khiết trầm mặc,  không biết nên hay không nên nói với Nhật Hướng Viêm, móng tay chỉ sợ là  nơi em trai hắn giống với người bình thường nhất rồi...

Quên đi, không nên tự dưng muốn chết, An Đặc Khiết rất lý trí  lựa chọn không kích thích một gã đang nắm trong tay khẩu súng, hắn mỉm  cười nói: "Thoạt nhìn tình trạng Huyền... a Dạ tốt lắm, mặc dù nói tình  cảm với mệnh lệnh có xung đột, nhưng chỉ cần Nhật tiên sinh ngài hạ  lệnh, bảo a Dạ khi có tình huống như thế thì hãy chọn bên tình cảm, hẳn  là không còn vấn đề nữa."

Nhật Hướng Viêm lập tức lặp lại lời An Đặc Khiết đã nói, tiện thể  tăng thêm: "Sau này gọi anh ca ca là được rồi, đừng thêm hai chữ chủ  nhân."

"Vâng, ca ca." Nhật Hướng Dạ gật gật đầu hoàn toàn tuân thủ mệnh lệnh.

Ca ca... Nhật Hướng Viêm lại lộ ra thần sắc say sưa, sau đó  chìm vào trong thế giới "ca ca với đệ đệ" của mình, làm cho An Đặc Khiết  bên cạnh bất đắc dĩ đẩy cặp mắt kính nhỏ trên sống mũi, hình như mình lại bị coi là không khí rồi.

"Nhật tiên sinh, ngài tiếp đến định để cho Huyền..."

An Đặc Khiết bị hai tròng mắt đỏ máu của Nhật Hướng Viêm dữ tợn liếc  qua, sợ đến nỗi trên lưng đầy mồ hôi lạnh, hắn cố gắng đè nén trái tim  đang nhảy loạn xạ, khuôn mặt như thể không có chuyện gì phát sinh lên  tiếng: "Dự định để cho a Dạ làm chuyện gì? Dù sao tôi cùng là bác sĩ của  a Dạ, đối với tình trạng của a Dạ rất hiểu rõ, nếu ngài cho tôi biết,  tôi có thể cho ra nhận xét thích đáng."

Nhật Hướng Viêm có chút hứng thú với can đảm của An Đặc Khiết, nên  biết rằng, đôi mắt này cộng với uy thế sau nhiều năm tại đỉnh kinh tế  lăn lộn mà huấn luyện ra của hắn, người bình thường bị hắn dọa sợ đến  nỗi tại chỗ không khống chế được nước tiểu là bình thường.

"Ta muốn để đệ đệ đi học, nó cũng 15 tuổi, lại chưa có nửa ngày lên lớp, như vậy không được."

Nhật Hướng Viêm đã sớm quyết định rồi, muốn làm cho đệ đệ trở về với  cuộc sống bình thường, một thiếu miên 15 tuổi bình thường, đương nhiên  là phải đi học rồi.

An Đặc khiết mím môi, có chút cẩn thận nói: "Nhưng, trong chip của a  Dạ có lưu giữ một lượng lớn tri thức với năng lực, thật ra không cần  phải học."

"Năng lực này bao gồm cả quan hệ xã hội sao? Bao gồm bất cứ hành vi nào của một đứa bé trai bình thường sao?"

Giọng nói Nhật Hướng Viêm bất tri bất giác nâng cao, hắn có chút tức  tối, hắn cũng không phải là nhằm vào An Đặc Khiết, mà là oán hận với  người cha đã chết, hận ông kể cả một cuộc sống bình thường của thiếu  niên cũng không muốn cho đệ đệ.

An Đặc Khiết lặng xuống, căn cứ vào yêu cầu của chủ thuê cũ, năng lực  của Huyền Nhật đều là lấy năng lực của một vệ sĩ siêu cấp ra làm, hoàn  toàn chạy ngược lại với tiêu chuẩn "thiếu niên bình thường".

"Ta muốn để cho a Dạ trải qua cuộc sống thiếu niên bình thường, bác  sĩ An Đặc Khiết, chỉ cần mi có thể giúp ta, để cho a Dạ quay về làm một  thiếu niên bình thường, mặc kệ nguyện vọng của mi là gỉ, ta đều có cách  giúp mi đạt được."

Nhật Hướng Viêm thản nhiên lộ ra nụ cười tự tin, hắn vô cùng rõ ràng  mình có bao nhiêu năng lực, hắn có thể vận dụng 30% lực lượng toàn thế  giới để tìm một thiếu niên, muốn điều tra một bác sĩ bị mất giấy phép,  chỉ là chuyện đơn giản, cho nên hắn từ lâu đã biết nhược điểm của An Đặc  Khiết, trên cơ bản đây là người cuồng thí nghiệm, cho nên, hắn cần  tiền, rất rất nhiều tiền, dùng để hoàn thành thí nghiệm của hắn.

Đôi mắt giấu đằng sau cặp mắt kính của An Đặc Khiết sáng lên, hắn  không do dự trả lời: "Một phòng thí nghiệm hoàn thiện nhất, với kinh phí  nghiên cứu không giới hạn."

"Rất đơn giản, bây giờ liền cho mi." Nhật Hướng Viêm thản nhiên trả  lời: "Chỉ là, nếu ta phát hiện mi không có năng lực giải quyết vấn đề  của em trai ta, kinh phí nghiên cứu có lẽ sẽ bị giảm, thậm chí cắt luôn,  hiểu chứ?"

An Đặc Khiết khóe miệng run rẩy chuyển động, vẫn tiếp nhận điều kiện này: "Hiểu."

"Như vậy..." Nhật Hướng Viêm vừa xoay người lập tức biến thành một  người anh trai tốt với nụ cười trên mặt, "A Dạ, em muốn đi học trường  nào? Ca ca đều có thể giúp em sắp xếp."

Nhật Hướng Dạ mấp máy miệng, nhưng vừa lại không biết nên làm sao để  trả lời ca ca, suy nghĩ một hồi, để cho chip trong não vận hành rất  nhanh, lấy ra tất cả tư liệu về trường học, bắt đầu tiến hành phân tích,  học viện nào hỗ trợ chức trách của mình nhất.

Sau mấy phút, Nhật Hướng Dạ nói với ca ca: "Học viện Yelan, khoa chiến đấu."

Nụ cười trên mặt Nhật Hướng Viêm cứng lại, tâm trạng có chút nặng nề,  đệ đệ đã bị cải tạo thành người máy, chuyện đi vào khoa chiến đấu như  thế này, nếu không muốn bị vạch trần thì... Sợ rằng phải phí nhiều tâm  sức.

Nhưng Nhật Hướng Viêm không muốn cự tuyệt yêu cầu của em trai, lần  trước hắn cự tuyệt yêu cầu muốn ở lại bên cạnh hắn của em trai, đã khiến  cho em trai trải qua bảy năm thống khổ... Nhật Hướng Viêm sớm đã quyết  định, mặc kệ là yêu cầu gì, hắn sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu của đệ  đệ.

"Được!"

Nhật Hướng Viêm kiên định đáp ứng, điểm này làm cho An Đặc Khiết bên  cạnh rất kinh ngạc, hắn vội vàng nói: "Không được à, a dạ đã rất mạnh  rồi, thật sự rất mạnh, ngài không hiểu sự lợi hại của nó... Nó đi học khoa  như thế, tuyệt đối sẽ bị phát hiện, ngài chẳng phải bảo nó làm một  thiếu niên bình thường..."

Nói đến đây, An Đặc Khiết ngẩn người, hình như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói đến một nửa thì ngớ ra.

"Sao vậy?" Nhật Hướng Viêm nhíu mày, mang theo tức giận, rất hiếm có ai dám nói chuyện với hắn đã vậy lại còn dám lơ đãng.

An Đặc Khiết vẻ mặt rất quái gở, hắn ấp a ấp úng trả lời: "Ngài nói  cuộc sống của thiếu niên bình thường... tôi nghĩ hoàn toàn không có khả  năng, ngài là Nhật Hoàng, người có quyền thế nhất trên địa cầu, em trai  của ngài, không thể nào có một cuộc sống bình thường, thực ra mà nói,  không chừng thân phận người máy còn không khiến người khác chú ý bằng  thân phận em trai của ngài."

Nhật Hướng Viêm ngẩn người, hắn hoàn toàn quên vấn đề này, hắn đột  nhiên ngồi xuống, úp mặt vào hai lòng bàn tay, nếu như nói, bởi vì  nguyên nhân tại mình, khiến cho đệ đệ không thể làm người bình thường,  vậy đối với hắn mà nói đó chính là cú đả kích tàn nhẫn nhất.

"Không được nói..."

"Huh?" An Đặc Khiết không nghe rõ.

Nhật Hướng Viêm ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: "Ta nói, không được  tiết lộ chuyện ta có em trai, không ai biết chuyện này, trừ mi và ta."

Nói đến câu cuối cùng, ánh mắt Nhật Hướng Viêm mười phần uy hiếp nhìn An Đặc Khiết.

Này mình rốt cuộc đã bị mấy lần uy hiếp rồi? An Đặc Khiết cười  khổ, lắc lắc tay: "Tôi sẽ không nói cái gì, yên tâm đi, tôi không có  hứng mang mạng của mình ra nói đùa... Không chỉ là do quyền uy của Nhật  Hoàng mà thôi, quan trọng hơn, tôi hiểu rõ sức mạnh của a Dạ, là chuyện  hiện tại ngài còn chưa rõ, ngài không hiểu mình đang nắm giữ trong tay  vũ khí đáng sợ như thế nào đâu."

Ánh mắt Nhật Hướng Viêm càng nhíu lại, hắn bất mãn cách An Đặc Khiết  hình dung Nhật Hướng Dạ, nhưng cũng có thể từ vẻ mặt An Đặc Khiết nhìn  ra, hắn đang nói thật... Nhưng, Nhật Hướng Viêm sẽ không bao giờ đem đệ đệ  ra làm một thứ vũ khí để sử dụng, hắn cũng tin bằng vào quyền thế hiện  nay của mình, hoàn toàn không cần a Dạ ra tay.

Hắn tuyệt đối sẽ không để đệ đệ ra tay!

"A Dạ..."

Nhật Hướng Viêm chầm chậm lên tiếng, mà Nhật Hướng Dạ cũng quay đầu nhìn ca ca, chờ người sau lên tiếng nói.

"Anh cho em sửa tên, và sau đó em đừng cho người khác biết, em là em trai của anh, được không?"

Nhật Hướng Dạ gật gật đầu, thật ra, nó sẽ không từ chối bất cứ yêu  cầu gì của ca ca, bất luận là chip trong não, hay tình cảm trong lòng,  tất cả đều nghe lời ca ca.

Mặc dù diện mạo không giống nhau, nhưng cách hai anh em dối xử với nhau mà nói, thì hoàn toàn giống nhau.

"Tốt lắm, có rất nhiều chuyện phải làm, phải mua một gian trụ sở, sau  đó đào một đường hầm nối liền trụ sở với nhà của ta và a Dạ, như vậy ta  có thể vừa làm công việc với chuyện trong nhà mà không bị phát hiện...  Um, không biết có nên tìm cái danh nghĩa nào để mua lại học viện Yelan?"  Nhật Hướng Viêm xoa cằm suy tư.

Có điên không? Có cần phải khoa trương như thế không? Khóe môi An Đặc Khiết giựt giựt mấy cái, nghĩ thầm, người có tiền đều khoa trương như thế sao?

"Đúng, còn phải cấp thêm quần áo cho đệ đệ, vậy đi mua một nhà thiết kế là được." Nhật Hướng Viêm cứ thế mà nói.

Mua nhà thiết kế... An Đặc Khiết vô cùng kinh ngạc.

"Nói như thế, không biết có nên học bù không? Hay là tiện thể mua  luôn thầy giáo." Nhật Hướng Viêm nhíu mày, lộ ra ánh mắt lo lắng sợ bỏ  sót cái gì.

Không cần! An Đặc Khiết không nhịn được xúc động muốn duỗi ngón tay giữa. Học bù cái gì! Trong khoa chiến đấu, em trai của ngươi đi làm giáo sư cũng thừa sức!

Nhật Hướng Viêm cầm lấy điện thoại, ấn mã số, rồi bắt đầu nói: "Thư  kí hả? Ta muốn một nhà thiết kế chuyên thiết kế y phục quý tộc, còn muốn  một trụ sở mới, một ngôi nhà mới khoảng cách xa một chút, phải, phải,  muốn một ngôi nhà bình thường. Còn có, tìm một nhóm công tác bí mật giúp  ta đào một đường hầm nối hai cái này, phải, tiện thể hỏi học viện Yelan  có bán không, còn có, tiện thể mua một chứng thư vào học..."

"Này! A Dạ, gọi anh trai ngươi kiềm chế một tí, không nên mua bừa!"  An Đặc Khiết cuối cùng không nhịn nổi, thét lên với Nhật Hướng Dạ.

"Tôi không thể ra lệnh ca ca." Nhật Hướng Dạ lắc lắc đầu, rồi hỏi:  "Ca ca, em có thể muốn một phòng luyện tập không? Còn có thật nhiều thật  nhiều vũ khí."

Nhật Hướng Viêm đang nói ở điện thoại ngẩn người, sau đó nói tiếp:  "Này! Này! Tầng hầm của ngôi nhà bình thường phải thiết kế một cái hầm  ngầm hoàn toàn cách âm. Đúng, phải rất lớn, còn có một nhóm chuyên sáng  chế vũ khí, tùy lúc chế ra vũ khí mới nhất sẽ đưa đến cho ta, mọi loại  vũ khí đều cần."

"Các người đúng là anh em..." An Đặc Khiết úp mặt vào bàn tay, hoàn toàn bỏ cuộc việc thuyết phục anh em này.


source: https://aicomicus.wordpress.com/2011/05/01/huy%e1%bb%81n-nh%e1%ba%adt-thu-vol1c2/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro