1-5: Xin hãy gọi anh là anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Call me brother please

"Tao còn tưởng rằng chú mày chạy đi đâu, té ra là chạy đi mua đồ ăn!"

Ezart hung hăng tặng cho Nhật Hướng Dạ một cú đấm vào đầu, người sau đúng như Ezart nói, đang ôm theo một đống đồ ăn lớn, nhìn thoáng qua cả người như bị đồ ăn chôn vùi.

"ình ói ụng..." Nhật Hướng Dạ chớp mắt, cố gắng nói trong khi ăn.

"Không phải vừa mới ăn cơm sao?" Ezart lẩm bẩm, nhưng không khách khí túm lấy một gói đồ ăn vặt, xé một phát mở cái gói, tùy tiện ngồi xuống, nhét từng miếng từng miếng vào miệng, không câu nệ hỏi: "Này, mày vừa chạy đi đâu? Sao tao không thấy? Đừng nói là ăn từ nãy đến giờ nhá?"

"K-ông pải, m-ìh ừa ới vào!" Nhật Hướng Dạ miệng đầy đồ ăn kháng nghị.

Ezart quan sát Nhật Hướng Dạ, trung thực mà nói, hắn vừa mới hết sức hoài nghi, An Hướng Dạ có phải Huyền Nhật hay không? Dù sao hôm nay nó vừa mới chuyển đến, Huyền Nhật liền xuất hiện, cái này cũng quá trùng hợp rồi... Nhưng, vừa nhìn đến nó — tóc chẻ 3-7, một cặp mắt kính ngớ ngẩn, trên người mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, hơn nữa cả người phát ra ngốc khí, nhìn thế nào cũng thấy dở hơi.

Ezart vỗ đầu, không thể nào, An Hướng Dạ không thể nào là Huyền Nhật, khác xa nhau quá nhiều, khí chất cả người hoàn toàn không giống nhau, Huyền Nhật cả người phát tán khí chất lãnh khốc cùng với thằng ngốc An Hướng Dạ hoàn toàn trái ngược nhau.

"Haiz..." Ezart thở dài nằm xuống, hai tay gối đầu, "Huyền Nhật rốt cuộc là cái gã nào? Nếu như không phải là người trong học viện, không biết liệu sau này hắn còn có tham gia chiến đấu ảo nữa không, nếu hắn không tham gia thì làm sao đây?"

Nhật Hướng Dạ chớp mắt nói: "Không tham gia thì thôi, có gì liên quan chứ?"

Ezart đột nhiên thẳng người lên la: "Đương nhiên là có liên quan! Nếu hắn không tham gia, tao sẽ không thể cùng đánh với hắn? Uổng công tao đi theo sau hắn lâu như thế, kết quả là cho thằng Bạch Liên Tinh kia hưởng!"

Nhật Hướng Dạ cúi đầu xuống, tiếp tục nhồi nhét dồ ăn, đành vậy, bởi vì thể chất đặc biệt của nó, khiến sau mỗi trận đấu nó đều phải bổ sung lượng lớn năng lượng mới có thể tiếp tục hoạt động. Nhật Hướng Dạ vừa ăn vừa nghĩ, vốn đã thấy được Ezart cùng Bạch Liên Tinh chiến đấu, không cần phải chiến đấu tiếp mới phải, nhưng nếu không đánh với Ezart, có vẻ hắn sẽ rất thất vọng...

"Nhưng nói đi thì nói lại, không chừng hắn có khả năng là của ban đặc chiến, nhất thời nổi máu cho nên chạy đến máy chiến đấu ảo chơi." Ezart nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy cái này rất có khả năng.

"Ban đặc chiến?" Nhật Hướng Dạ lập tức ngẩng đầu lên hỏi.

"Oh phải, mày là người mới, còn chưa biết." Ezart lại nằm xuống, lười biếng giải thích: "Học viện Yelan là học viện chiến đấu, tùy thực lực chia làm mấy loại cấp ban, từ A tới D. Bạch Liên Tinh vừa rồi là ban A, chúng ta là ban D, cũng được biết như là ban thả trâu ăn cỏ¹, đều là những tên thi cử chỉ vừa đạt sát mép tiêu chuẩn, đừng nói điều này mày cũng không biết chứ?"

Thật sự không biết... Nhật Hướng Dạ yên lặng lại nhét một cái bánh bao vào miệng, có chút dở khóc dở cười, ca ca không lẽ là vì không muốn làm người khác chú ý, cho nên mới đặc biệt tống nó vào ban D chứ?

Ánh mắt của Ezart đột nhiên trở nên thâm trầm: "Ban đặc thù chiến đấu gọi tắt là ban đặc chiến, nghe nói số người trong ban không tới 20, mỗi người bên trong đều là quái vật."

"Quái vật?" Nhật Hướng Dạ rất kinh ngạc xoay đầu nhìn Ezart, la lên: "Quái vật cũng có thể học ở trường của con người sao?"

Ezart chầm chậm xoay đầu, nhìn Nhật Hướng Dạ như thể nhìn thằng khùng một hồi... Nhưng thằng nhóc này nhìn lại bằng vẻ mặt ngơ ngác cùng ánh mắt kinh ngạc đến nỗi khiến cho người khác muốn cho ăn đập, làm cho người khác cảm thấy bất đắc dĩ, hơn nữa bản thân nó ngay cả một chút năng lực phát giác sai lầm cũng không có.

Ezart vô cùng bất đắc dĩ nói: "Quái vật chỉ là ẩn dụ... là nói mỗi người bên trong mạnh đến nỗi như không còn là con người."

"Oh." Nhật Hướng dạ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, người mạnh... tính cách Huyền Nhật bắt đầu thức tỉnh, ánh mắt đằng sau cặp mắt kính dày ngốc nghếch bắt đầu trở nên sắc bén, Huyền Nhật hỏi: "Người của ban đặc chiến ở đâu?"

"Ai biết ở đâu chứ, nghe nói mỗi người bên trong mạnh đến nỗi không cần lên lớp... Họ thường giúp hiệu trưởng làm những nhiệm vụ có độ khó cao... Nhưng cái này chỉ là nghe nói! Không ai biết chuyện rốt cục là sao, ngay cả ban đặc chiến có thật sự tồn tại hay không, các học sinh khác cũng còn hoài nghi."

"Cậu với Bạch Liên Tinh cũng còn không thể tham gia ban đặc chiến sao?"

Ezart nhìn Nhật Hướng Dạ lườm một cái, thằng nhãi này nói chuyện chẳng nể mặt người khác chút nào...

"Bạch Liên Tinh tao không biết, nhưng học viện có hỏi qua tao, chỉ là tao từ chối mà thôi."

Nhật Hướng Dạ tò mò nhìn Ezart, nó tưởng rằng Ezart là người mặc kệ là chuyện gì cũng chỉ muốn đánh với người mạnh, làm sao lại có thể từ chối?

"Gia nhập ban đó lợi ích đúng là không ít, nhưng..." Ezart mấp máy môi: "Trước khi tốt nghiệp, phải hoàn thành xong 20 cái nhiệm vụ mà viện trưởng chỉ thị, điều này làm tao rất không thích, vậy đó."

"Oh." Nhật Hướng Dạ nghe xong, cũng bỏ đi ý nghĩ vào ban đặc chiến, nó chỉ nghe lời của ca ca mà thôi, nhiệm vụ của những người khác phân phó, nó không bận tâm.

"Tốt lắm, nhóc con, tao có việc phải đi trước, tao sẽ cùng mày tới cổng trường, nếu không đứa gàn dở như mày sẽ bị không ít tên anh chị đánh một trận cảnh cáo." Chính Ezart cũng không biết làm sao, tên luôn luôn đánh lộn như hắn đây là lần đầu có ý nghĩ muốn bảo vệ người khác.

"Mình không phải là nhóc con, mình là An Hướng Dạ." Nhật Hướng Dạ tròn lớn mắt kháng nghị.

"An Hướng Dạ... thật khó gọi."

"Gọi mình là a Dạ, ca ca mình đều gọi mình như thế."

"Được rồi, a Dạ, đi! Nếu không đi, tao sẽ không bảo kê mày nữa, để mày bị đánh một trận, để coi có thông minh ra chút nào không." Ezart nhíu mày, hình như cảm thấy cái này là ý kiến hay.

"Đừng, đừng như vậy!"

Nhật Hướng Dạ vội vàng đứng dậy, nếu có người muốn đánh nó, nó thật không biết sẽ nên tuân thủ mệnh lệnh của ca ca như thế nào, vừa không thể bộc lộ năng lực bản thân, vừa lại phải bảo vệ chính mình, thật khó khăn.

Thấy Nhật Hướng Dạ vội vàng thu dọn đồ ăn thừa trên mặt đất, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn hắn, dáng vẻ rất sợ hắn bỏ đi, Ezart cảm thấy thằng nhóc này thật khó chịu, không biết mắc gì tự mình kiếm chuyện làm, tự nhiên lại muốn bảo vệ cái thằng này, càng tệ hơn là mình vừa mới cho rằng nó chính là Huyền Nhật? Đúng là đầu có vấn đề rồi!

"Xong chưa hả?"

Ezart không kiên nhẫn thúc giục, Nhật Hướng Dạ vội vàng trả lời: "Xong rồi xong rồi, chúng ta đi thôi."

Ezart hai tay đút vào trong túi quần, tự mình đi trước, Nhật Hướng Dạ vội vã đi nhanh theo.

"Ezart, cậu vội vàng đi đâu vậy? Ăn cơm sao?"

Nhật Hướng Dạ vừa đi vừa hỏi Ezart, người sau nhíu mày, không có ý định lên tiếng giải thích, Nhật Hướng Dạ lại hỏi thêm vài chuyện, chỉ cần không liên quan đến Ezart, tất cả đều được trả lời, nhưng chỉ cần hỏi đến vấn đề của Ezart, hắn đều hoàn toàn không muốn trả lời Nhật Hướng Dạ.

"Đừng hỏi chuyện của tao nữa." Ezart cuối cùng lên tiếng nói.

"Oh." Nhật Hướng Dạ trả lời.

Hai người đi trong trầm mặc một hồi, mắt thấy cổng trường ngay trước mặt rồi, Ezart tin rằng nếu học sinh khác thấy a Dạ đi cùng với hắn, dựa vào tai tiếng của hắn, những người khác chắc hẳn cũng không dám đến gây phiền phức cho a Dạ, Ezart xoay đầu định nói tạm biệt với a Dạ...

Nhật Hướng Dạ ngây ngốc nhìn phía trước, Ezart gọi đi gọi lại vài tiếng cũng không có nhận được trả lời, Nhật Hướng Dạ ngơ ngác chỉ ngón tay, ý bảo hắn nhìn phía trước...

Ezart nhìn theo hướng ngón tay, dưới bóng cây bên cạnh cổng trường, Bạch Liên Tinh đang nhàn nhã ngồi trên ghế, bên cạnh là người đẹp băng giá đang cầm đồ uống, cùng với chàng trai cầm súng đôi với tên lùn xấu xí lần trước.

"Ezart." Bạch Liên Tinh Bạch Liên Tinh nhấp nháp đồ uống, nhàn nhã nhìn Ezart.

"Bạch Liên Tinh." Ezart nhướn mày, trên mặt mang chút khinh thường.

Phục sức của Bạch Liên Tinh so với giả lập càng khoa trương, vẫn là trang phục theo kiểu Trung Quốc như cũ, nhưng khác là, phía trên có thêu một cặp rồng bằng tơ kim tuyến vô cùng tinh tế, cùng với trang sức đá quý trang trí, theo thói quen hắn xoay cái nhẫn kim cương đen trên ngón tay phải, thuận miệng hỏi: "Nghe nói lớp bọn mi hôm nay có chuyển đến một học sinh mới?"

"Vậy thì sao?" Ezart rõ ràng cảm giác đối với Bạch Liên Tinh rất khó chịu, bên trong ảo thì không nói, ít nhất thực lực của Bạch Liên Tinh rất mạnh, điều này làm cho Ezart hài lòng một chút, nhưng trong hiện thực... Cùng lắm chỉ là một thằng công tử nhà giàu, cái này là loại hình Ezart ghét nhất.

"Một học sinh vừa mới chuyển đến hôm nay, Huyền Nhật liền xuất hiện, mi nói thế nào?" Đuôi mắt Bạch Liên Tinh hơi chút nhìn qua Nhật Hướng Dạ, có chút ngạc nhiên Ezart lại có thể đi cùng một tên mà thoạt nhìn như chỉ chờ người khác cho ăn đập.

Ezart nghe xong, lại cười ha ha ha, cười kéo dài một hồi, Bạch Liên Tinh cũng nguy hiểm nheo lại mắt.

"Đây! Học sinh mới chuyển tới hôm nay là cái tên bên cạnh ta đây." Ezart không nhịn được nói, muốn thấy cái mặt của Bạch Liên Tinh sẽ ra sao so với dự đoán của hắn.

Bạch Liên Tinh quả nhiên ngẩn người, ban đầu cho rằng Huyền Nhật nhất định là cái tên học sinh mới chuyển tới, chỉ là không biết vì sao bị nhét vào ban D... Mà này cũng không có gì, Ezart cũng ở ban D đó thôi, nhưng cái gã này...

Bạch Liên Tinh mím môi, hắn không thích cảm giác đoán sai, nhưng cũng không thích khăng khăng rằng cho Huyền Nhật là một tên ngờ nghệch như vậy, điều này là một nỗi ô nhục, nỗi ô nhục đối với người mạnh.

"Xem ra là nhầm rồi, cái gã như vầy... cho dù có chuyển kiếp cũng không thể là Huyền Nhật." Bạch Liên tinh đứng dậy, khuôn mặt lộ ra kiêu căng khinh thường, như thể Nhật Hướng Dạ là một sinh vật hạ cấp từ nhà bếp hay cống nước chui ra.

Nhật Hướng Dạ chớp mắt, vẫn không nói gì, mặc dù trong lòng có chút buồn cười, nó thế nhưng chính là Huyền Nhật đây.

Ezart cười lạnh một tiếng: "Mi nói cái gì? Cẩn thận đó, người ta cũng là con nhà có địa vị, cẩn thận đụng phải người không nên đụng tới!"

Bạch Liên Tinh ngừng bước, bị Ezart đâm thọt, trên khuôn mặt lại không phải giận dữ, nhưng là nụ cười quỷ dị: "Người không nên đụng tới? Ha, nói cho mi biết, từ hôm nay về sau, sẽ không có người mà ta không nên đụng tới!"

"Nực cười! Nhật Hoàng chính là người mi vĩnh viễn không thể trêu vào."

Ezart mặc dù đối với liên minh kinh tế không có mấy khái niệm, nhưng ngay cả người không biết gì cũng có thể từ báo chí, những câu chuyện của đám người bên đường mà biết, người có quyền thế nhất, người mệnh danh là đế vương không vương miện, chính là Nhật Hoàng của liên minh Thái Dương.

"Nhật Hoàng? Từ nay về sau... không biết còn có người này nữa không." Bạch Liên Tinh thản nhiên lộ ra nụ cười cao ngạo.

"Lời ngươi nói là có ý gì?" Nhật Hướng Dạ đột nhiên la lên.

Bạch Liên Tinh có chút bị chọc tức, không nghĩ rằng một đứa học sinh chuyển trường cũng dám la lên với hắn? Nếu không phải Ezart có thực lực hiếm thấy, Bạch Liên Tinh sẽ không cho phép nó nói như thế.

"Hừ!"

Bạch Liên Tinh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh băng lại, mà ba người đứng ở bên cạnh thấy Bạch Liên Tinh không hài lòng, sắc mặt cũng trở nên khó coi, vội vàng rút vũ khí ra, mười phần uy hiếp hướng về Nhật Hướng Dạ...

Cánh tay cơ bắp của Ezart cản Nhật Hướng dạ, nhíu mày lên, hình xăm rồng ở một bên mặt lộ ra càng thêm dữ tợn, mà ánh mắt lại càng hung ác nhìn ba người.

"Quên đi, hôm nay rất quan trọng, không có thời gian chơi với đám thấp kém này." Bạch Liên Tinh đột ngột đổi giọng, không quan tâm nữa.

Ba người mới đầu còn đang từng bước tiến lại gần lập tức ngừng bước, trở lại quanh người Bạch Liên Tinh, Bạch Liên Tinh cao ngạo cười, phất áo hiên ngang đi.

"Hắn là ai?" Nhật Hướng Dạ... không, Huyền Nhật hỏi như thế, ánh mắt sau cặp mắt kính dày lãnh khốc đến dị thường, nó nhanh chóng phán đoán, rốt cuộc Bạch Liên Tinh nói như thế thuần túy chỉ là vì mặt mũi? Hay là có căn cứ gì?

"Bạch Liên Tinh, con trai của Bạch Liên Nguyệt, nghe nói thực lực tổ chức kinh tế của cha hắn chỉ ngay sau liên minh Thái Dương của Nhật Hoàng."

Ezart thuận miệng nói, trên thực tế, hắn chỉ biết đại khái, cũng không hiểu rõ chân tướng, tóm lại, Bạch gia xác thực rất có tiền với quyền lực là được, ngay cả học viện Yelan là học viện đòi hỏi học sinh bình đẳng, cũng không khỏi phải cho phép Bạch Liên Tinh mang ba người đi theo vào học.

Bạch Liên Nguyệt? Huyền Nhật tìm ra thông tin người này, là lãnh đạo của liên minh Tử Nguyệt, liên minh Tử Nguyệt thế lực không nhỏ, so với các tổ chức khác cũng xếp thứ hai, mà đánh giá bản thân Bạch liên Nguyệt là một người đàn ông âm hiểm quỷ quyệt như rắn, đụng phải hắn, về sau không biết lúc nào sẽ bị răng nanh độc cắn trên cổ họng.

Nghĩ đến đây, Huyền Nhật sầm mặt xuống: "Ezart..."

"Cái gì?" Ezart kỳ quái nhìn thằng nhóc bên cạnh, bị sốc khi nghe gia thế của Bạch Liên Tinh rồi à? Tại sao cả người là lạ?

"Tôi có chuyện phải đi trước." Huyền Nhật nói xong, lập tức vọt ra ngoài cổng trường, như một cơn lốc rời đi.

"Woah, thằng nhóc này chạy thật nhanh! Chắc không phải là thường bị người khác đuổi đánh chứ?" Ezart nheo hai mắt nhìn bóng lưng Nhật Hướng Dạ.

Nhật Hướng Dạ vừa chạy vừa lấy điện thoại, nhấn số của Nhật Hướng Viêm, điện thoại reo một tiếng rồi một tiếng, nhưng không có ai trả lời... Không thể nào, Nhật Hướng Dạ rất rõ tính cách của anh trai mình, cho dù hắn có đang họp với tất cả lãnh đạo thế giới, cũng sẽ không bao giờ không tiếp điện thoại của em trai mình.

Nhật Hướng Dạ ấn xuống một số khác, khi vừa kết nối, lập tức nói: "Bác sĩ An Đặc Khiết, anh cháu đâu?"

An Đặc Khiết đầu bên kia điện thoại ngẩn người, hỏi ngược lại: "Không phải ở công ty sao... khoan đã! Huyền Nhật, có tin tức mới..."

"Trời ơi! Huyền Nhật, tòa nhà công ty của anh cháu bị khủng bố uy hiếp rồi, kẻ khủng bố đã đặt thuốc nổ đủ để đánh sập cả tòa nhà, uy hiếp mọi người không được rời khỏi tòa nhà, rồi yêu cầu thêm, trừ khi anh trai cháu tự mình đi ra khỏi phòng làm việc, để bọn chúng mang đi... Nếu không sẽ chôn vùi toàn bộ người trong tòa nhà!"

"Huyền Nhật, cháu định làm gì?" An Đặc Khiết có chút bất an, hắn biết Huyền Nhật không thể mặc kệ.

"Như vậy còn phải nói, đương nhiên phải đi cứu ca ca!" Nhật Hướng Dạ la lên.

"Như thế thân phận sẽ bị bại lộ, bằng không chờ đã, anh trai cháu dù sao cũng là Nhật Hoàng không thể ngồi không như vậy, có lẽ sẽ tự mình thoát..."

"Không được, không thể mạo hiểm!" Nhật Hướng Dạ cự tuyệt chờ đợi.

"A Dạ, nếu như anh trai cháu biết bởi vì hắn, khiến cho thân phận của cháu bị phơi bày, không thể có cuộc sống như người bình thường... Hắn nhất định sẽ rất cắn rứt và khổ sở." An Đặc Khiết khuyên nhủ hết lời, hắn vô cùng hiểu Nhật Hướng Viêm có bao nhiêu hy vọng em trai của mình có thể sống như thiếu niên bình thường.

Nhật Hướng Dạ trầm mặc một hồi, nó đương nhiên biết nỗi khổ của Nhật Hướng Viêm, nhưng nó nhận thức rằng sự an toàn của ca ca quan trọng gấp mấy trăm lần, nếu có biện pháp toàn vẹn, vừa có thể cứu ca ca lại vừa không bộc lộ thân phận... Không bộc lộ thân phận? Ở bên trong chiến đấu ảo chẳng phải cũng đâu có bộc lộ thân phận sao?

Nhật Hướng Dạ vội vàng nói với An Đặc Khiết: "Kính che mắt, quần áo..."

"Thì ra là vậy, cái này là biện pháp tốt, ta sẽ lập tức giúp cháu chuẩn bị, hãy nhanh chóng trở về!"

"Vâng!" Nhật Hướng Dạ cúp điện thoại, tăng nhanh tốc độ.

Ca ca! Mặc kệ là Huyền Nhật, hay Nhật Hướng Dạ, cũng không cho phép bất luận kẻ nào làm hại anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro