Chương 2: Sử Hộ Linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cổng, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest xám bước xuống, thong thả đi vào trong. Tầm này cũng sắp hết giờ hành chính, trong viện Sử học cũng chẳng còn mấy người, ai nấy vội vàng nhanh chóng cho xong công việc rồi ra về, riêng mình gã cứ thế bước chậm rãi nhìn ngắm xung quanh.

"Chào anh, cho tôi hỏi ....?" – Người đàn ông chần chừ trước một nhân viên photocopy trước văn phòng. Chưa kịp dứt câu, anh ta đã lật đật bỏ đi:

"Bây giờ đã hết giờ làm việc rồi thưa chú, ngày mai quay lại nha!"

Liên tục vài người như thế, hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu.

"Thật bất lịch sự!"- Gã nghĩ, nếu không phải là lần đầu tới đây thì chắc có lẽ một người cao quý như gã cũng chẳng cần phải hạ mình hỏi chuyện như thế. Khuôn viên nơi này cũng quá rộng lớn, hắn bắt đầu đi tìm, mãi trọn vẹn nửa tiếng sau bước chân mới dừng lại trước một căn phòng, phía trên cánh cửa có tấm bảng đề: phòng Viện trưởng.

"Cộp... cộp... cộp!"

Người đàn ông gõ cửa, đáp lại chỉ là sự im lặng. Hắn lại tiếp tục gõ, liên tục vài lần nhưng không ai trả lời, gã bèn nắm lấy tay vịn gạt xuống, cửa không khoá, cứ thế mở ra. Lập tức một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi làm tâm trạng đang khó chịu của gã dịu đi vài phần, có chút dịu nhẹ và ấm như mùi trầm, lại cay cay như mùi quế. Bên trong căn phòng trông thật bắt mắt, mềm mại với tông nền nâu đen, nội thất được bày trí tinh xảo, ngăn nắp. Đập vào mắt hắn là những kệ gỗ chất đầy sách áp sát mấy mặt tường, số lượng chắc lên tới cả ngàn quyển, cuốn nào cuốn nấy dày cộm.

Chính giữa bức tường trưng bày tấm phù điêu bằng chất liệu gì không rõ, trên đó là hình ảnh một chiến binh cả người mặc trọng giáp, tay trái cầm thanh tre dài giơ cao, tay còn lại nắm chặt dây cương cưỡi chiến mã đánh giặc, khí thế ngùn ngụt, tản phát ra uy áp khiến gã cũng giật mình hoảng sợ, quả thật là một kiệt tác tuyệt đỉnh, từng đường nét chạm trổ tinh tế, chân thực, sắc sảo, không phải thứ dễ dàng mà bình thường có thể thấy được.

"Tấm phù điêu này được tạo tác bởi một nghệ nhân họ Cao vào thế kỉ trước, đáng tiếc đã qua đời rồi! Đây cũng là tác phẩm cuối cùng ông ấy làm, ngài thấy đẹp chứ?"

Giọng nói ấm áp bỗng vang lên từ phía sau lưng làm người đàn ông đang thẫn thờ từ trong vô thức tỉnh táo lại. Gã lắc lắc đầu, chỉ mới một phút chốc thôi mà có cảm giác như bị cuốn vào trong tấm phù điêu đó, sức hút thật đáng sợ. Hắn vã mồ hôi hột, quay lại nhìn thì thấy một thanh niên tầm hai mươi hai lăm tuổi, dáng người nổi bật, đang khoanh tay nhoẻn miệng cười.

"Anh là...?" - Người đàn ông nghiêng đầu thắc mắc.

"Lần đầu gặp mặt, hân hạnh được biết ngài, chủ nhiệm Khoa! Hôm nay là ngài đến tìm tôi sao?"

Gã nheo nheo cặp kính trên mặt, quả thật hắn đến đây để gặp Viện trưởng bàn về vấn đề xảy ra đêm qua, mặc dù đã nghe đồn rằng vị Viện trưởng mới bổ nhiệm còn rất trẻ, thế nhưng gã không khỏi ngạc nhiên khi mà tận mắt trông thấy người thật việc thật ngay lúc này đây. Hai tháng nay là sự tranh cãi mâu thuẫn rất lớn đến từ phía Hội đồng và các bên liên quan khi mà có hơn nửa số phiếu bầu chống đối quyết định mới, một trong số đó chính là anh chàng đang đứng trước mặt hắn. Nói không ngoa thì đây là vị Viện trưởng trẻ nhất chưa từng có tiền lệ, chỉ bởi vì "sự kiện" mà ai cũng biết kia.

"Trăm nghe không bằng mắt thấy, thật sự là tuổi trẻ tài cao! Dù chưa gặp nhau bao giờ nhưng mà ngài cũng biết tôi, vinh dự, vinh dự!" - Chủ nhiệm Khoa cười cười, đưa cánh tay về phía anh thanh niên. Vị Viện trưởng bắt lấy, ánh mắt khẽ thay đổi rồi nhanh chóng buông ra:

"Ngài lại nói quá lời rồi, những bài luận văn, diễn thuyết, dự án của ngài tôi đều xem cả! Đặc biệt là dự án nghiên cứu về Huyền sử Việt Nam, thật sự rất tuyệt vời! Nào, mời ngài ngồi! Không biết hôm nay có chuyện gì mà để chủ nhiệm Khoa phải đến tận đây?"

Tách trà thơm lừng nhanh chóng được đưa đến trước mặt gã, hắn chầm chậm uống rồi nhìn vị Viện trưởng đang ngồi đối diện mình, dù còn trẻ nhưng quả thật rất có phong phạm, không phải đơn thuần chỉ là vẻ bề ngoài.

"Viện trưởng, chắc ngài cũng biết chuyện xảy ra đêm qua ở viện bảo tàng rồi chứ?"

"Vâng, tôi biết!"

Chủ nhiệm Khoa trầm ngâm:

"Camera giám sát có ghi hình lại, tất cả nhân viên an ninh của chúng tôi hôm đó bị cùng một hung thủ giết chết, chính là nó!" - Gã đưa điện thoại ra.

Vị Viện trưởng nhíu mày, xem thật kĩ những gì đang phát, khoảnh khắc kinh khủng đó lại một lần nữa được tái hiện. Chủ nhiệm Khoa tiếp tục:

"Ngài thấy, dường như nó đến vì thứ này!" - Gã phóng to thứ trong đoạn clip ra – "Vật đó đang trong tay Viện trưởng đây, sự việc nghiêm trọng mức nào chắc ngài cũng hiểu, phiền Viện trưởng bàn giao lại cổ vật cho Viện Bảo tàng, có như vậy khi Hội đồng tra hỏi, phận làm chủ nhiệm như tôi mới có cái để mà nói chuyện."

Chàng trai tắt đoạn clip sau khi xem lại vài lần, vẻ mặt bất đắc dĩ:

"Chủ nhiệm, đầu tiên tôi thành thật chia buồn về những gì đã xảy ra! Đây là chuyện không ai mong muốn, hơn nữa sự việc còn có điểm kì lạ, tôi nghĩ Hội đồng sẽ không nhanh chóng đưa ra quyết định như vậy đâu!"

"Ngài nói phải, nhưng để đề phòng cấp trên tra hỏi, vẫn là như tôi nói! Phía Viện Sử học cũng đã tiếp nhận và nghiên cứu hơn nửa tháng nay rồi, tôi mong Viện trưởng hiểu rõ tình hình lúc này! Tôi sẽ hoàn toàn đứng ra chịu trách nhiệm trước Hội đồng!" – Chủ nhiệm Khoa bắt đầu có chút khó chịu, ngữ điệu cũng trở nên khác.

"E là hiện tại không được...!" - Viện trưởng nói. – "Tôi biết thứ này quan trọng, thậm chí là vật chứng cho vụ án. Vậy nên nếu trao lại cho bên phía ngài, làm sao dám đảm bảo rằng sẽ không tiếp tục bị cướp!? Vẫn nên để tôi bàn giao lại cho cơ quan chức năng, khi nào điều tra xong thì họ sẽ gửi lại cho bên ngài, được chứ?"

"RẦM...M...!"

Âm thanh giòn giã vang lên, chủ nhiệm Khoa đập tay thật mạnh xuống mặt bàn. Vẻ mặt tức tối lộ rõ, đôi mắt trừng to:

"Viện trưởng, chung quy vẫn là ngài không giao trả lại Nam Quốc Sơn Hà Đồ cho tôi phải không? Vấn đề của cơ quan chức năng tôi sẽ tự giải quyết, đây vốn dĩ là vật của bộ phận khảo cổ chứ chẳng phải của các ngài. Bây giờ như thế này không khác nào Viện trưởng ngài có tâm tư riêng, muốn để cho riêng mình?"

Chàng trai vẫn bình thản, không mặn không nhạt đáp lời:

"Chủ nhiệm Khoa xin nói năng cẩn thận, thời hạn nghiên cứu cổ vật theo như Hội đồng quy định là một tháng, bây giờ chỉ mới có một nửa thời gian thôi, chúng tôi không vi phạm điều gì cả! Còn nếu như ngài đã không có hảo ý tiếp tục nói chuyện, mời về cho, đúng hạn bên tôi sẽ bàn giao lại, tuyệt không giấu giếm!"

"Được, được!" – Gã chủ nhiệm nghiến răng. – "Viện trưởng ngài cứng rắn lắm!"

Nói rồi hắn đứng dậy, phủi phủi bộ vest như thường lệ, hậm hực quay lưng. Chợt đi tới trước cửa bỗng dừng lại, mở miệng hỏi:

"À, có thật sự cổ vật đó ngài vẫn đang giữ nó chứ!? Hay là đã...?!"

"Đương nhiên! Tôi lấy danh dự ra hứa, nó vẫn còn ở đây, và tôi sẽ bảo quản nó cẩn thận!" – Viện trưởng nói với theo.

"Vậy là tốt rồi! Tốt...tốt...!"

Một nụ cười kì lạ xuất hiện trên môi gã, không khí xung quanh dường như thay đổi trong chốc lát. Ánh nắng chiều hắt qua cửa sổ rọi vào trong phòng chợt mang theo luồng khí lạnh toát, có chút gì đó không đúng. Mà thứ không đúng ấy chính xác là cái bóng dưới chân Viện trưởng, nó kéo dài ra, lan lên tường rồi bất thình lình hoá thành một thứ gì đó không rõ, từ từ tiến sát lại chàng trai đang không hay biết gì.

"Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt! Đợi tao xử lý mày rồi, xem có còn giấu giếm được nữa không!"

Lời nói khó hiểu buông ra từ miệng chủ nhiệm Khoa. Hắn ta quay lại, thoáng chốc nhiệt độ căn phòng giảm cấp tốc lần nữa, không gian bao trùm một tầng sương nhạt màu tím, còn gã thì đã biến mất chẳng thấy đâu. Khắp nơi vang vọng tiếng cười cợt quái dị của hắn, ẩn hiện hình bóng một con báo lớn tiến nhập theo làn khói, ập tới Viện trưởng.

Tình huống cấp bách...

Chàng trai vẫn ngồi yên ở đó, không nhúc nhích dù chỉ một ly, dường như có gì đó khoá chặt cơ thể của cậu. Phía sau lưng chủ nhiệm Khoa đã xuất hiện từ lúc nào, bộ dáng quỷ dị người không ra người, ma không ra ma, đang giơ đôi bàn tay gầy guộc toang chụp xuống đầu Viện trưởng.

[ Ám Dạ Thuật – Ảnh Đinh ]

[ Ám Dạ Thuật – Sưu Hồn ]

"Dám chống đối ta, chắc chắn phải chết!" - Hắn cười gằn.

"..."

"Không hợp lời liền dùng Yêu thuật ra tay diệt khẩu, chủ nhiệm Khoa cũng quá nóng vội rồi đó!"

Âm thanh ấm áp lại vang lên, từ trên cơ thể của vị Viện trưởng trẻ tuổi tản mát ra một loại khí chất đặc thù kì lạ, sáng bừng lên màu vàng kim, duệ khí sắc bén đánh bật hắn ra, làn sương vụ màu tím cũng tản bớt, chỉ thấy lúc này bên cạnh cậu nhiều hơn một cái bóng, cặp mắt đỏ lừ ngạo nghễ nhìn hắn. Chủ nhiệm Khoa lồm cồm bò dậy, miệng lắp bắp kinh hãi:

"Mày... sao mày có Sử Hộ Linh...?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro