Chương 1: Ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Băng Tộc có một vị hoàng tử mới chào đời, ngày vị hoàng tử ấy sinh ra cây anh đào duy nhất ở Nhẫn Tuyết Thành nở hoa và cũng từ đó hoa trên cây thụ đào lâu năm đó vẫn cứ khoe sắc hồng rực rỡ giữa màu trắng tinh khôi của băng tuyết, thứ luôn bao phủ Nhẫn Tuyết Thành. Có lẽ bởi vì sự ly kỳ đó nên Ca Sách đã mang  Anh Không Thích đến đây khi cậu vẫn còn nhỏ, Anh Không Thích đã dành cho cây anh đào ấy một tình cảm rất đặc biệt để rồi vào một ngày nọ, dưới tán hoa anh đào hai người đã gặp được Linh Lan - một linh hồn vừa thức tỉnh sau giấc ngủ rất dài tại gốc cây anh đào này.

Khi đó thời gian của vạn vật dường như ngừng lại, vẻ đẹp của người con gái trước mặt khiến cho Ca Sách và Anh Không Thích không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung.

Nhìn hai người lộ ra vẻ si ngốc, Linh Lan cảm thấy buồn cười  nói: " Tên tôi là Linh Lan."

Giọng nói trong vắt tựa như trân châu rơi trên mâm ngọc của người con gái trước mặt khiến cho Ca Sách một lần nữa say mê nhưng rất nhanh anh liền lấy lại sự bình thản: " Tên tôi là Ca Sách, còn đây là em trai tôi-Anh Không Thích. Cô là người tộc nào thế?"

" Tôi không biết nữa." Linh Lạc khẽ lắc đầu nhìn những cánh hoa anh đào màu hồng rơi nhẹ theo gió, nói tiếp: " Tôi chỉ biết, dốc Lạc Anh này là nơi tôi cư trú từ rất lâu rồi."

Ba mươi năm sau.

Một người so với ngươi ưu tú, cường đại hơn nhiều người cho nên khi người đó đến được so với ngươi nhiều hơn, ngươi sẽ cảm thấy đó lẽ thường. Nhưng nếu một cái không bằng ngươi lại trời sinh có được địa vị cao quý hơn ngươi, có lẽ ngươi cảm thấy đó là không công bằng

Đối với một số hài tử ở Nhận Tuyết Thành mà nói, cái không có bất luận cái gì huyễn thuật  thiên phú Thích vương tử, chính là đối tượng mà bọn họ muốn thảo phạt vì sự không công bằng đó.

"Giống ngươi như vậy liền phàm nhân đều không bằng gia hỏa, dựa vào cái gì có thể trở thành vương tử Nhận Tuyết thành!"

Vì thế khi vừa thành công ngưng tụ thân thể của bản thân, Linh Lan vừa vòng qua cuối cùng một thân cây trong rừng Vụ Tuyết thời điểm, cô liền nhìn thấy Anh Không Thích  bị đẩy ngã trên mặt đất.

Anh Không Thích nằm ở trên mặt đất giãy giụa muốn lên, Linh Lan nhìn không tới trên mặt hắn biểu tình, lại tưởng tượng đến sự quật cường trong xương cốt của người này.

Đầu ngón tay  khẽ chuyển,  vài cánh hoa đào lập tức xuất hiện cắt vỡ những quả cầu tuyết định lao về phía Anh Không Thích.

"Bởi vì linh lực so người khác cường đại nên tùy ý thương tổn người khác, đó là hành động chỉ có những kẻ không biết xấu hổ mới làm."  Linh Lan nghe thấy chính thanh âm của mình đột ngột ở trong khoảng không yên tĩnh  vang lên, mang theo sự khó chịu lẫn đau lòng.

Linh Lan nhìn Anh Không Thích rốt cuộc giãy giụa từ trên mặt đất bò lên, đứng ở bên trong đám hài tử đang  kinh hoảng, như thế an tĩnh càng khiến nàng thêm đau lòng. 

Không để tâm đến việc những đứa trẻ kia chạy mất, Linh Lan tiến đến gần Anh Không Thích dịu giọng nói: " Không bị thương chứ?"

Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Linh Lam chạm vào mình, Anh Không Thích bỏ qua sợ đau nhức trên cơ thể  kinh hỷ hô ôm lấy eo nàng  nói: " Linh Lan, chị có thể thân thể rồi nha."

Xoa nhẹ mái tóc màu trắng của Anh Không Thích, Linh Lan mỉm cười: " Ừm."

Anh không thích ở lúc còn rất nhỏ liền biết, hắn cùng mặt khác hài tử trong Băng Tộc là không giống nhau.

Hắn vô pháp tinh luyện linh lực, liền nhất cơ sở huyễn thuật đều không sử dụng được, có lẽ trừ bỏ Thần tộc dài dòng thọ mệnh, hắn thật sự liền phàm nhân đều không bằng.

Này ở huyễn Tuyết Đế quốc trong lịch sử tựa hồ cũng là xưa nay chưa từng có.

Đúng là loại này thật khác biệt lớn này, làm đứa nhỏ này thần kinh trở nên mẫn cảm lại tinh tế, hắn bắt đầu thật cẩn thận quan sát đến chung quanh, lại cực lực kháng cự tìm hiểu cái nhìn người khác đối với hắn .

Hắn từ nhỏ chính là một cái có chút mâu thuẫn hài tử.

Tỷ như hắn khát vọng phụ vương yêu quý lại thống hận hắn bất công, tỷ như hắn chán ghét những cái đó cái gọi là ca ca tỷ tỷ rồi lại nhịn không được đứng xa xa nhìn bọn họ.

"Ta chán ghét băng vương!" Sau đó, ở không khu rừng rậm không người, hắn hung hăng đá trên mặt đất tuyết đọng.

"Ta chán ghét băng hậu!"

"Ta chán ghét ca ca tỷ tỷ!"

Một lần lại một lần, những cái đó bông tuyết vẩy ra lên.

"Ta chán ghét bọn họ!"

Và theo thời gian, sự chán ghét này lan tràn ra cả Nhận Tuyết Thành bởi vì trừ bỏ mẫu thân Liên Cơ, nơi này không có người sẽ để ý hắn, ở hắn xem ra, Nhận Tuyết Thành tất cả mọi người khinh thường hắn.

Thẳng đến khi ca ca hắn, Ca Sách và Linh Lan xuất hiện.

 Ca Sách là người anh trai tốt nhất trên đời, hắn vĩnh viễn kiên nhẫn lại ôn nhu, thiệt tình thực lòng đối đãi chính mình duy nhất đệ đệ.

Linh Lan chẳng khác gì một chị gái tốt nhất trên đời, ở trên người Linh Lan dường như có một ma lực nào đó khiến cho những phiền muộn bủa lấy người cậu tan biến đi, cho nên dù ngốc người cả ngày ở cây anh đào Anh Không Thích hoàn toàn không cảm thấy buồn chán chút nào, điều duy nhất mà cậu tiếc nuối chính là không thể chạm vào Linh Lan nhưng giờ thì tốt rồi, Linh Lan có được thân thể của chính mình.

Thật ấm áp, hệt như những gì cậu ảo tưởng.

Nhìn trên người Anh Không Thích dính đầy bông tuyết trong hệt như tiểu người tuyết, Linh Lan dùng linh lực của bản thân xua đi tuyết trên người cậu, giọng nói mang theo một tia trêu đùa, trên khuôn mặt tuyệt mỹ khiến cho người khác không dám nhúng chàm lộ ra vẻ dịu dàng: " Bọn họ đã bị ta dọa chạy mất rồi, nhưng tiểu điện hạ nhà chúng ta vẫn không vui nhỉ?"

Nam hài đỏ mặt, vẫn cứ buồn đầu không chịu xem nàng.

"Ta chán ghét bọn họ."

Linh Lan biết bọn trẻ kia lại lấy chuyện Anh Không Thích không có linh lực mà kinh thường, khẽ cúi người ôm lấy cậu "Đừng tin tưởng bọn họ, ngươi là tốt nhất."

Nam hài mặt càng ngày càng hồng, chính là ngữ khí như cũ thực lãnh đạm. "Ngươi như thế nào biết?

"Ta đương nhiên biết." Linh Lan chớp chớp mắt.

" Thích của ta là đứa bé tốt nhất trong Thần giới." Linh Lan dùng ngữ khí vô cùng dịu dàng, ánh mắt trong tựa bầu trời xanh bao dung tất cả: " Lại ôn nhu tinh tế, so với bất kì ai khác đều thông minh, so với ai khác đều thiện lương."

"Nếu ta không thích bọn họ, ta chán ghét bọn họ, ngươi sẽ trách ta, cảm thấy ta không ngoan sao?"

" Đứa ngốc ~" Ngữ khí của Linh Lan vẫn mềm mại như cũ, ánh mắt như vậy như vậy ấm áp, vì thế nam hài nhi có thể như thế rõ ràng cảm nhận được sự ôn nhu sủng nịch của nàng dành cho hắn:" Thích có quyền lợi chán ghét hay yêu thích một người, đừng quá bận tâm đến cái nghĩ của người khác, chỉ cần làm chuyện mình muốn làm là được."

Linh Lan ôn nhu hôn nhẹ lên trán Anh Không Thích, theo tập quán của Băng Tộc thì nụ hôn như thế tượng trưng cho sự chúc phúc và hứa hẹn: " Sống ích kỷ một chút cũng không sao, vô luận tương lai xảy ra chuyện gì thì ngươi vẫn luôn là đứa em trai yêu quý nhất của ta." Cho nên đừng ngốc như trước đây, ta hy vọng lần này cả ngươi và Ca Sách có thể cùng tồn tại.

Anh Không Thích nhìn nàng đôi mắt, miệng khẽ mấp máy vài cái.

Nàng vẫn như vậy hảo, lại cùng tất cả mọi người không giống nhau.

Cùng mẫu thân cùng ca ca đều bất đồng.

Ôm hắn, hôn môi hắn, kiên nhẫn lôi kéo hắn tay, hướng hắn triển lãm trên thế giới này sở hữu tốt đẹp hết thảy. Nàng luôn là mỉm cười cùng hắn nói chuyện với nhau, luôn là lấy bình đẳng tư thái nhìn chăm chú hắn, khai đạo hắn, cùng hắn chia sẻ lẫn nhau trong mắt thế giới.

Bởi vì duy độc ở trước mặt người này, hắn có thể không hề ngụy trang ra vui vẻ bộ dáng, có thể khóc kêu, thậm chí có thể tùy hứng làm nũng, có thể làm bất luận cái gì hắn muốn làm.

Bởi vì vô luận làm cái gì đều sẽ bị tha thứ, vô luận nói cái gì có thể bị lý giải. Nàng vĩnh viễn nguyện ý bao dung hắn, nàng vĩnh viễn sẽ không ruồng bỏ hắn.

Linh Lan nắm lấy tay Anh Không Thích đi dạo trong rừng Vụ Tuyết, đi xem những con thú một sừng, sờ vào bộ lông mềm mại của bạch lộc. Cuối cùng, nàng từ một góc khuất bí ẩn trong khu rừng tìm thấy mấy trái băng quả lại dùng huyễn thuật thúc đẩy quả chín, cười tủm tỉnh phân cho Anh Không Thích cùng ăn.

"Nếm thử xem!" Nàng có chút đắc ý nói: "Đây nhất định là băng quả ngon nhất trên thế gian này."

Cúi đầu cắn trong tay băng quả, Anh Không Thích gật đầu, trong mắt cậu bé ánh lên ý cười, cả khuôn mặt trở nên tươi tắn, cậu bé cười rộ lên so với băng quả càng thêm điềm mỹ.

Linh Lan thích nụ cười của cậu bé, tựa hồ làm nàng nhìn thấy hoa anh đào đẹp đẽ, thanh thiết, mong manh làm dịu êm trái tim người thưởng lãm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro