Chương 4 : Mạnh mẽ chiếm hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Buông ta ra." Sức mạnh nàng không bằng Minh vương, Thính Vũ chợt quay người lại, nhìn về phía bên cạnh hung hăng kiềm chế tay Minh vương, lực đạo vừa vặn khiến cổ tay nàng đau nhức, từng chút từng chút đè ép , thậm chí có thể nghe thấy âm thanh xương cốt nứt ra

"Thế nào sợ đau đớn, hôm qua thế nào không sợ?" Từng câu từng chữ nói ra lại một chút thêm lực đạo, tựa hồ muốn đem cổ tay của nàng bẻ thành mảnh vỡ.

Sắc mặt xanh đen tái nhợt, Thính Vũ bỗng nhiên chân mày cau lại, liếc mắt một cái bị Minh vừa nắm vừa vặn ở tay, một cước rất nhanh giẫm xuống, lực đạo to lớn, làm cho thân thể nàng đơn bạc đứng không vững lung lay mấy cái, lúc này mới một lần nữa đứng yên, ngẩng cao ngẩng đầu lên lạnh lùng đáp lại vẻ mặt vẻ lo lắng minh vương liếc mắt một cái.

"Tiện nhân!"Tiếng chân đau xót, tròng mắt lạnh lẽo thoáng qua, Minh vương tay chợt ngã văng ra ngoài, lực đạo to lớn làm Thính Vũ làm Thính Vũ bị nghiền như rác rưởi lại bị hung hăng ngã  bên cạnh góc tường, thân thể bay lên không trung rồi lại ùm một tiếng rơi trên mặt đất.

Không có người bất kính với hắn như vậy, cũng dám phản kháng hắn

Chết tiệt! Ngực một trận đau đớn ập tới, hít thở không thông còn chưa kịp phản ứng, Thính Vũ chỉ cảm thấy trước mắt một bóng đen đè ép qua đây.

Minh vương hung hăng kiềm chế ở Thính Vũ phía dưới: "Nhớ kỹ, không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của bản tọa, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi đã đi tới minh vực, liền thu hồi tính tình của ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là công cụ làm ấm giường của ta, thậm chí làm công cụ ấm giường cũng không có tư cách." Tròng mắt thâm thúy xẹt qua tia khát máu làm trong lòng xẹt qua tia lo lắng nhưng nàng nhanh giấu đi

Thính Vũ ngước mắt, tròng mắt trong suốt không chịu thua nhìn Minh vương.

"Ngươi là đang bất mãn sao? Hay là ngươi đang trách bản tọa không thỏa mãn ngươi" Vừa nói vừa động thủ một bàn tay to xé tan y phục của nàng làm lộ ra da thịt trắng tuyết

Thân thể bị phơi bày trong không khí mang theo cảm giác lành lạnh vì Thính Vũ khiến nàng thực sợ hãi

Nhìn khuôn mặt luôn mang vẻ nhàn nhạt nhưng đôi mắt rốt cuộc có một tia sợ hãi, hắn liền bật cười, cười như một ác ma

Đôi môi bá đạo mạnh mẽ khiến nàng không thể phản kháng, hắn hung hắn che đi đôi môi nàng khiến môi mỏng nàng khẽ rung, khí tức bá đạo, trong nháy mắt tràn ngập ở cổ họng nàng, mùi của nam nhân trong khoang miệng khiến nàng cảm thấy cực kì khó chịu

Hai tay nàng để trước ngực hắn thân thể bị hắn ôm ép đến, cái lưỡi mềm mại bị lưỡi bá đạo của hắn quấn lấy, thoát đi, tránh né, bất đắc dĩ tất cả chỉ là phí công.

Một khắc kia nàng bất lực , trước nay chưa có sợ hãi, tất cả những đau khổ trước kia nàng đều dùng sự bình thản mà đối mặt nhưng bây giờ toàn thân run rẩy làm cho nàng biết, nam nhân này nàng không thể chống cự 

Cho dù võ công của nàng cao tới đâu cũng không phải đối thủ của hắn

Màu đen của cẩm bào theo da thịt chảy xuống dưới đến tận mặt đất, mà theo đó che ở trên thân thể nàng mang đến không khí khiến nàng run rẩy

Mộ Dung Thính Vũ nhanh như chớp xoay người một cái, tóc đen như mực cùng hắn dây dưa, trên không trung vẽ ra một đạo đường vòng cung, nàng nhẹ nhàng nhắm chặt con ngươi

Mà giữa bọn họ cũng không có bất kì khúc dạo đầu nào, hắn liền tiến vào thân thể nàng mang đến một cỗ đau đớn như xé rách thân thể nàng, Hiên Viên Minh Hàn hạ thân liên tục động tác xỏ xuyên nàng, mỗi một lần tiến vào tựa hồ phá tan thân thể nàng, đem nàng vào cảnh vạn kiếp bất phục

Một cảm giác thân thể như bị xé ra làm đôi sinh sôi khiến động tác giãy giụa của nàng dần dừng lại, hai tròng mắt càng thêm hàn ý, hô hấp cũng dần dần yếu ớt , ánh mắt như muốn nghiền nát Hiên Viên Minh Hàn

Không biết qua bao lâu, thẳng đến thân thể lạnh như băng của nàng bi ném trên mặt đất, máu tươi theo đùi trắng nõi rơi trên nền đất lạnh lẽo, đau tới tê dại, đau như rơi vào vực sâu vạn trượng không ai có thể cứu nàng

Minh vương không lưu tình chút nào rút phân thân ra khỏi cơ thể nàng, đứng lên, cao ngạo liếc người nằm trên mặt đất tuyệt vọng dường như tử thi, tròng mắt khinh miệt mà nhìn "Người đâu, đem nàng xử lý."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro