Chương 5 : Chọc tức Minh vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Chủ nhân." Trong chốc lát, Cẩm Lam đi vào gian phòng, cả căn phòng lộn xộn, còn có trên mặt đất thân thể nàng vô cùng chật vật thậm chí là vô cùng thê thảm, Cẩm Lam đem tròng mắt xoay qua chỗ khác, nhìn Minh vương, để che giấu đáy lòng thương tiếc.

"Đem nàng xử lý." Minh vương thanh âm lại lần nữa lạnh lùng mở miệng, tựa hồ có không kiên nhẫn.

Mộ Dung Thính Vũ đương nhiên biết xử lý là có ý gì, vừa nàng cũng không phải giúp hắn xử lý một nữ nhân sao?

Cẩm Lam do dự một chút, hắn không thể thấy nàng cứ như vậy chết đi, có lẽ sẽ có biện pháp tốt hơn, bỗng nhiên trong lòng một kế từ nhỏ, có lẽ như vậy là biện pháp tốt nhất.

"Cẩm Lam hôm nay ngươi làm sao vậy?" Minh vương Hiên Viên Minh Hàn tựa hồ cũng phát hiện Cẩm Lam hôm nay quái dị, thường ngày Cẩm Lam làm việc theo sẽ không xuất hiện một tia lầm lỗi .

"Thuộc hạ  liền đi." Cẩm Lam lập tức nói.

Trong bọn họ lúc nói chuyện, Y phục của Mộ Dung Thính Vũ đã rách tơi tả, đứng ở nơi đó, cười cười, sau đó liền theo Cẩm Lam rời đi, có thể bỏ mạng giữa trời âu cũng là một chuyện tốt mà nàng cũng không sợ hãi

Nhìn đôi mắt nàng, lúc này đã không có sợ hãi, có chỉ có thản nhiên, sự thản nhiên của nàng làm vẻ mặt của hắn hoảng hốt , mang theo một tia quật cường,khiến hắn khó có thể bỏ qua cho nàng

Nàng không sợ, dù hắn thị tẩm nữ nhân, sợ cũng không dám đối diện nhìn hắn càng không sợ chết ( không hiểu luôn nên để nguyên )

"Có gì buồn cười ." Hắn đứng ở nơi đó lạnh lùng mở miệng.

Mà Mộ Dung Thính Vũ vẫn không trả lời, chỉ là cùng Cẩm Lam ra khỏi phòng, Cẩm Lam sợ nàng lại lần nữa chọc tức Minh vương, cho nên không dám chậm chạp, muốn dẫn nàng rời khỏi nơi đây, một nữ tử kiên cười như nàng làm hắn bội phục nhưng cũng làm hắn đau lòng

"Nói" Minh vương đáy mắt thoáng qua lạnh lẽo, một tay rất nhanh đưa qua vừa vặn đặt ở cổ Mộ Dung Thính Vũ, không ai có thể lờ đi hắn như vậy như vậy là coi thường hắn

Bị Hiên Viên Minh Hàn tay đặt ở cổ nhưng nàng vẫn cao ngạo ngước mắt nhìn Minh vương, khóe miệng gợi lên một nụ cười mang ý chế nhạo "Minh vương là muốn ta nói cái gì?"

"Ngươi, ngươi cười cái gì?" Mộ Dung Thính Vũ lại lần nữa khơi dậy sự tức giận của hắn, tay hắn dùng một chút sức, tựa hồ chỉ cần ở cổ nàng nhẹ nhàng khẽ động, nàng sẽ trở thành một vong hồn dưới tay hắn

Khí lực yếu ớt nhưng Mộ Dung Thính Vũ tươi cười càng ngày càng lớn, cười vui sướng như vậy, trong sáng như vậy, âm thanh suy yếu vang lên "Ta thích cười liền cười... Không có bất kỳ lý do..." Đứt quãng nói ra mấy chữ nhưng lại cuồng vọng như vậy

Là người của Minh vực lại ngông cuồng như vậy, muốn tự do? Thích gì làm đó? Người như vậy chỉ một con đường chết

Hắn hẹp dài con ngươi nheo đôi mắt lại, gần như bắn ra những đạo âm hàn. Dung nhan tuấn mỹ của hắn tựa như bị mây đen che phủ âm trầm đến đáng sợ

Mỗi câu của nàng đều là nhắm vào hắn mà khiêu chiến mà hắn cao cao tại thượng người ngoài với hắn không phải nịnh nọt thì là a dua nịnh hót hoặc là sợ hãi, mà nàng, một nữ nhân lại không sợ chết mà đụng đến giới hạn của hắn

Ngực nàng đã bắt đầu khó chịu, hít thở không thông cùng đau đớn, Mộ Dung Thính Vũ sắc mặt cũng có chút dị thường biến hóa thành màu đỏ tía thế nhưng khóe miệng nàng tươi cười càng lớn, cười như một đứa trẻ

Nhìn hết thảy sự tình trước mắt, Cẩm Lam khuôn mặt không có cảm xúc nhưng nắm tay đã nắm chặt cùng một chỗ, chẳng lẽ hắn trơ mắt nhìn nữ tử đã cứu hắn một mạng chết ở đây sao? Hắn đã quen với sinh tử nhưng duy chỉ có với nàng hắn không muốn nàng chết có lẽ nàng là người đầu tiên người cứu hắn đi!

"Chủ nhân, mong người nghĩ lại, giữ lại nàng có lẽ còn có thể dùng." Cẩm Lam chắp tay lên tiếng nói. Thanh âm có hắn chưa bao giờ có quẫn bách

Một câu xuất hiện trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, con ngươi thâm trầm chứa đầy sát khí đần dần ẩn xuống. Minh vương cười chế nhạo nhìn lướt qua Mộ Dung Thính Vũ dường như đã tử vong

Thình lình cổ đang được thả ra khiến nàng hít thở được không khí mát mẻ ho khan vài tiếng, nhưng vẫn là vẻ mặt cao ngạo nhìn Minh Vương

Chưa bao giờ có nữ tử nào có gan nhìn thẳng hắn như thế, đa số khi vừa nhìn vào mắt hắn thì đã sớm hồ bay phách lạt

Minh vương cũng không có nghe hết Cẩm Lam là muốn nói gì chỉ là vung tay lên, lạnh giọng nói: "Mang nàng đến hậu sơn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro