C13 - Kinh sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn vừa làm gì cậu vậy?"

Khương Phúc Viện nhìn Yến Loan ngồi xổm trên mặt đất bất động đã lâu, nghĩ lại vừa rồi nàng vẫn còn sợ hãi, nàng vừa đến không đúng lúc, trùng hợp thấy Yến Cảnh đang đè Yến Loan, nàng nhất thời khẩn trương lên tiếng, Yến Cảnh lập tức liếc nhìn nàng rồi rời đi, nụ cười ôn hoà nhưng đầy sát khí, dọa nàng khiếp sợ đến giờ đôi chân vẫn còn mềm nhũn.

Yến Loan che khuôn mặt nhỏ trắng bệch của mình, ngồi xổm trên bãi cỏ phủ đầy cánh hoa anh đào, ồm ồm nói: "Hắn, hắn...... Sờ mông tớ! Ô ô ~"

Trên kiều mông bên trái, dù cách mấy tầng váy lụa, vẫn còn tàn lưu đạo lực nắn bóp của nam nhân, đây tuyệt đối không phải loại chuyện huynh trưởng có thể làm đối với muội muội của mình!

"Biến thái thật nha! Nhưng sống nhiều năm như vậy có thể gặp được mỹ nam như thế, cũng xem như không uổng cuộc đời này, chậc chậc!" Khương Phúc Viện cũng ngồi xổm xuống dưới, xoa xoa búi tóc xõa tung của Yến Loan, cảm thấy nàng thật đáng thương.

Nàng so với ai khác biết rất rõ, Yến Cảnh không phải nam nhân 'trì trung chi vật', sớm hay muộn hắn sẽ xưng bá thiên hạ, mà nữ nhân được hắn thích, thuận theo hắn thì không sao, ngược lại ương bướng quật cường giống như Yến Loan, đoán chừng phải chịu chút khổ sở.

[Trì trung chi vật: không có hoài bão
Trong đoạn viết 'Không phải trì trung chi vật' -> Yến Cảnh là người có chí lớn, có hoài bão']

"Được rồi, đừng khóc nữa, xem ra hắn đã thèm muốn muội muội của mình không phải chỉ mới ngày một ngày hai, cậu hãy cẩn thận chút."

"Tớ không khóc, chỉ là bị hắn làm cho sợ hãi, cảm giác hắn ta rất đáng sợ." Yến Loan nghĩ lại ánh mắt Yến Cảnh nhìn nàng lúc nãy, ánh mắt chứa đầy sự nóng bỏng cố chấp không chút che giấu, khiến nàng cảm thấy da đầu tê dại.

Hai người ca ca này, người này còn đáng sợ dọa người hơn cả người kia.

"Khi vừa đến đây tớ đã thoáng nhìn thấy hoàng đế, tuy không anh tuấn như đại ca cậu, nhưng cũng xem như một mỹ nam tử, chỉ là tuổi còn hơi nhỏ, tựa hồ bị bệnh, sắc mặt không được tốt lắm."

Khương Phúc Viên nhớ lại cái nhìn thoáng qua khi nãy, chàng thiếu niên mặc long bào đỏ dù thân thể yếu ớt nhưng lại vô cùng tuấn lãng thanh tú, đứng giữa đám con cháu các gia đình danh giá, phong thái hoàng gia hoàn toàn khiến người khác kinh sợ.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương hoa làm tan biến đám khí đục thoát ra từ miệng Yến Loan, nàng khẽ vỗ vào người Khương Phúc Viên đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp, đôi đồng tử tràn đầy tiếc nuối nói: "Cậu đừng nghĩ nữa, hắn ta nổi danh là vị vua bù nhìn đoản mệnh sống không quá mười tám tuổi."

"Cậu nói cái gì? Tớ không tin! Mặc kệ, dù sao tớ cũng phải làm Hoàng hậu."

Thấy thái độ nàng kiên quyết, Yến Loan cũng không nhiều lời, nàng hiểu rất rõ Khương Phúc Viện, cả thèm chóng chán, nàng đoán sau khi gặp một mỹ nam khác, lại không muốn gả cho hoàng đế nữa.

......

Quốc yến được cử hành trước Phụng Thiên Điện, nam nữ chẳng phân biệt cấp bậc chính thức, chỉ lấy tước vị quan lại mà phân chỗ ngồi, trên đài ngọc mười bậc là phượng toa của Thái hậu cùng long ỷ của hoàng đế, xuống hai bậc bên trái là chỗ ngồi của thừa tướng, phải lai Hoài Âm hầu phủ, phía dưới hai bậc là Công tước và Hầu tước, với hơn nghìn người tham dự quốc yến.

Yến Loan được Vĩnh Khang công chúa dẫn vào chỗ ngồi, lúc đó Hoài Âm hầu Yến Vinh đã ở đàng kia, xa xa liền thấy hắn quỳ đoan chính, không nói lời nào uống rượu mạnh, ngẫu nhiên có đại thần kính rượu, hắn cười đáp lại.

"Công chúa tới."

Dưới ngọn đèn dầu sáng rực, Yến Loan mới thấy rõ diện mạo phu thân, cũng khó trách Vĩnh Khang công chúa chọn hắn làm phò mã, tuy đã trung niên, vẫn không giảm đi vẻ tuấn dật phong hoa, Yến Cảnh liền có năm phần giống sự nho nhã của cha mình.

"Phò mã lần này vất vả rồi."

Yến Vinh đứng dậy đỡ Vĩnh Khang công chúa ngồi vào vị trí, giơ tay nhấc chân đều thật cẩn thận, bên môi ý cười không ngừng, cùng Vĩnh Khang công chúa nói chuyện, một hồi lâu mới nghiêng người nhìn Yến Loan đang nép mình bên người mẫu thân.

"Hơn nửa năm không thấy Loan nhi, nha đầu đã không nhận ra cha rồi sao? Mau tới đây, để vi phụ xem nào."

Yến Loan vừa mới quỳ xuống, ma ma chỉnh lại vạt áo cho nàng, nghe Yến Vinh gọi, nàng đành đứng dậy đi qua, từ lâu nàng đã nghe nói Yến Vinh rất sủng ái đích nữ này.

Có lẽ vì thường xuyên luyện võ nên lòng bàn tay Yến Vinh đặc biệt thô ráp, còn có vết chai sần, nắm lấy tay Yến Loan, sủng nịnh xoa xoa đầu nhi nữ, liền lấy ra từ trong lòng một chiếc hộp gấm nhỏ.

"Đây là thứ cha nhìn thấy khi hành quân đến Bình Vũ, con xem có thích không?"

Yến Loan vẫn còn chưa quen với tình thương nồng đậm của cha, nhìn chằm chằm vào ánh mắt mong đợi của Yến Vinh, từ từ mở hộp gấm ra, mới phát hiện ra bên trong đặt một chiếc trâm hoa đào ngọc bích thượng hạng được chạm khắc tinh xảo, những bông hoa đào nở rộ trên đầu trâm như thật, nhìn kỹ thì thấy nhụy hoa còn được nạm đá hồng ngọc quý giá, cực kỳ lóa mắt.

"Đẹp quá." Nàng tự đáy lòng tán thưởng một câu.

Khi đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy ý cười vừa nâng lên, mới phát hiện Vĩnh Khang công chúa cũng đang nhìn họ cha con, có lẽ vẻ đẹp kiều diễm vui mừng như hoa xuân của Yến Loan đã khiến Vĩnh Khang công chúa động lòng, nàng nghiêng đầu dịu dàng nhìn về phía Yến Vinh.

"Phò mã thật có lòng."

Hiếm khi Vĩnh Khang công chúa có vẻ mặt ôn hoà như vậy, Yến Vinh có chút thụ sủng nhược kinh nói: "Loan nhi vui vẻ là tốt rồi, công chúa cần gì lời này."

Yến Loan cầm lễ vật trở lại vị trí ngồi của mình, mới phát hiện Yến Đạo đã đến đây từ khi nào, hỏi thăm cha mẹ xong liền xuống dưới ngồi cùng Yến Loan, nhìn vào vị trí trống ở giữa, Yến Loan bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn.

Quả nhiên, là để cho Yến Cảnh!

Hắn đến muộn một chút, vì đi theo ngự giá, sau khi quần thần đứng dậy hành lễ, hắn đưa Tề Linh đế đến ngai vàng, mới quay người đi về phía chỗ ngồi của Hoài Âm Hầu phủ, trong muôn ngàn ngọn đuốc, cầm quạt xếp ngọc trong tay, áo choàng phấp phới, hắn lại đẹp lộng lẫy như thần tiên chín tầng trời, những nam nhân có mặt đều không khỏi thở dài vì không sánh bằng.

Yến Loan cũng bị vẻ tuấn mỹ của hắn ta mê hoặc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, so với lời chào hỏi bình thường trước đây của Yến Đạo, Yến Cảnh chỉ gọi một tiếng mẫu thân, công chúa Vĩnh Khang liền rơi nước mắt, may mắn thay được Yến Vinh bên cạnh an ủi vài câu, mới dặn dò trưởng tử trở về chỗ ngồi, nhìn qua có thể thấy sự đối đãi khác biệt giữa hai người nhi tử.

Chỗ ngồi của Yến Cảnh ở giữa Yến Loan và Yến Đạo, khi những bước chân nặng nề đi phía sau Yến Loan, nàng vô thức cứng người lại, để che giấu sự khẩn trương, nàng vội bưng chiếc ly ngọc trên bàn gỗ sơn mài, nhấp từng ngụm nhỏ.

"Mừng đại ca chiến thắng trở về, tiểu đệ xin cạn trước."

Mặt Yến Đạo không biểu cảm uống một hơi cạn sạch chén rượu mạnh trên tay, Yến Cảnh ưu nhã ngồi quỳ xuống, môi mỏng ôn hòa cười, cầm chén rượu cung kính, nhẹ nhàng nói: "Nhị đệ khách khí, lâu rồi không gặp, chân bị thương đã ổn chưa?"

"Đã không sao."

Chén rượu không thừa một giọt được đặt trở lại trên bàn, cung nữ hầu hạ bên cạnh nhanh chóng đổ đầy chén rượu, đôi mắt đẹp của Yến Loan theo vạt áo của cung nữ khi rời đi, đột nhiên thay đổi!

Trước mắt bao người, tay trái nàng đặt dưới chân bàn, thế nhưng bị Yến Cảnh nắm chặt, không hề phòng bị, khuôn mặt diễm lệ nháy mắt trắng bệch.

Lập tức trường bào tay dài, dưới lớp khăn bàn, hoàn toàn che khuất đôi tay của hai người. Nhưng chỉ có Yến Loan biết, lòng bàn tay của Yến Cảnh siết chặt khiến nàng sinh đau.

Bàn tay hắn quanh năm cầm kiếm so phụ thân thành thạo hơn nhiều, ngón tay thon dài ôn nhuận nóng rực, nắn bóp bàn tay mềm mại của Yến Loan, không cho nàng chút cơ hội tránh thoát, Yến Loan chỉ trừng to mắt, oán hận nhìn hắn.

Yến Cảnh mỉm cười nhẹ nhàng, quay sang nói chuyện với Yến Đạo, những ngón tay nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Yến Loan, đôi khi lại trêu đùa xoa bóp lòng bàn tay của nàng.

Khuôn mặt nhỏ Yến loan trắng hồng như tuyết, cố gắng tránh thoát nhiều lần nhưng không được, nàng tức giận đến mức hai má đỏ bừng, nhưng lại không dám dùng sức quá mạnh, sợ khiêu khích sự chú ý người của Vĩnh Khang công chúa ở bên cạnh, may mắn thay, trước điện đã vang lên tiếng nhạc và tiếng hát.

Người đầu tiên nhận ra sự khác thường chính là Yến Đạo. Khi kính Yến Cảnh ly rượu thứ hai, ánh mắt hắn liền đảo qua ống tay áo của hai người, nhìn thấy bộ dạng giận dữ đáng thương nhưng không dám nói của Yến Loan. Hắn cầm chén rượu hừ lạnh một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh#hvan