chương bảy: cánh bướm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

seoul, ngày buồn tháng mưa năm nhớ

chú bướm đêm dũng cảm, nó như thế nào lại có thể bay một mình trong đêm tối mà không phải lo toan về bất cứ điều gì. tôi ước mình giống như nó, dù chỉ một ít thôi cũng được, để tôi có thể tồn tại trên cuộc đời này và hơn hết là để yêu em...


bức thư này tôi viết trong một ngày hè nóng nực, ngồi dưới chiếc quạt trần trong phòng tập, nhìn thời gian trôi qua một cách vô vị. tôi mượn lời bài hát "navillera", bài hát mà tôi thường nghe gần đây để bày tỏ nỗi lòng mình với em. jimin, tôi yêu em.

đã hơn một năm rồi hai ta không gặp nhau, tôi thật sự rất nhớ em. kể từ cái hôm em đột nhiên ngất đi khi đang tập luyện, em không còn đến câu lạc bộ nữa. bên trong căn phòng rộng lớn đó, hiện tại chỉ còn một mình tôi, vô cùng cô đơn và lạc lõng. có lẽ em không biết, jimin. mọi người, cả thầy và nayoung, đều đã qua đời. chiếc xe chở họ về từ nhà trọ suối nước nóng đã gặp tai nạn. tôi may mắn sống sót nhưng đôi chân của tôi...

tôi không thể đi được nữa, không thể nhảy được nữa...

park jimin, tôi muốn chết.

đúng thật, không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy đến với mình, em nhỉ...


anh có thể kể cho em nghe về khoảnh khắc anh nhìn thấy em

em là một điều đặc biệt

anh có thể cảm nhận điều đó qua đôi mắt của em

hình như con tim anh đã rung động mất rồi

em có còn nhớ không, ngày đầu tiên hai ta gặp nhau. hôm đó, khi nhóm đang cùng nhau luyện tập bài "evanesce", đến đoạn của tôi cùng nayoung. chúng tôi sẽ cùng nhau khiêu vũ dưới nền nhạc. đúng lúc đó, thầy son đi vào, mang theo một cậu bé. em biết không, lúc đó tôi đã hoàn toàn bị em thu hút, tựa như mọi thứ xung quanh đều biến mất và chỉ còn mình em đứng đó. em tỏa sáng tựa như ánh mặt trời, lấp lánh như cánh bướm trong đêm khuya.

và rồi tôi nhận ra rằng ngay cái khoảnh khắc mà em cười với tôi, con tim tôi đã rung động...

tôi yêu em.


tựa như những cánh bướm đang tung bay

hãy để làn gió thổi đi

vút bay và bay cao hơn nữa

để anh có thể gần em với trọn trái tim này

trong suốt khoảng thời gian sau đó, tôi luôn tìm mọi cách để có thể gần gũi với em, bên cạnh em. mùa xuân đến rồi đi, tựa như cánh hoa anh đào rơi trong gió, em đã cùng chúng tôi luyện tập được hơn ba tháng. trong ba tháng đó, em luyện tập không ngừng, ngày một tiến bộ. cuối cùng, em được thầy xếp vào nhóm của tôi, tôi thật sự rất vui...

như thế mỗi ngày, tôi và em có thể cùng nhau nhảy múa.

khoảng cách giữa hai ta đang ngày càng được rút ngắn...


hãy bắt đầu một khởi đầu mới, anh và em

tình cảm của anh mong em đừng để nó thất vọng nhé

anh sẽ cho em thấy điều mà anh đã cảm nhận được

anh không thể chờ thêm một phút giây nào nữa

vào ngày nọ, em kể cho anh nghe về mối tình đầu tiên của mình, với một chàng trai có niềm đam mê mãnh liệt với âm nhạc. chính vì vậy nên em mới thích nhảy. ước mơ của em là được đứng trên sân khấu, cùng người đó biểu diễn cho các khán giả xem, đem niềm vui đến cho mọi người. tôi khi đó đã rất ghen tị với chàng trai mà em thương, vì anh ta có được trái tim của em. nhưng là cái tình yêu đó, sớm bung nở bao nhiêu thì cũng sớm lụi tàn bấy nhiêu, tựa như đóa hoa dại bên vệ đường...

tôi không nhớ rõ là ngày nào, chỉ biết hôm đó trời mưa rất lớn, em đột nhiên tìm đến nhà tôi. nhìn em lúc đó, rất đáng thương. em bảo với tôi rằng em vừa chia tay với người đó, không phải vì hiểu lầm hay cãi nhau. chỉ đơn giản là người đó không muốn em phải đau khổ...

tôi đã rất vui, tôi cảm thấy mình vẫn còn cơ hội, tôi sẽ bày tỏ lòng mình với em và hơn hết là tôi muốn đem mình giết đi khi đột ngột hôn em. tôi xin lỗi, rất xin lỗi...

chỉ là tôi không thể chờ thêm một phút, một giây nào nữa. tôi muốn cho em thấy điều mà tôi đang cảm nhận.


tôi yêu em, park jimin...

lời nói nhẹ tựa như gió nhưng khi nói ra lại cảm thấy thật nặng nề, em nhỉ...

quay trở lại điểm bắt đầu

hãy để mọi thứ trôi đi nhanh hơn một chút

hãy cho phép anh luôn bên cạnh em

và anh sẽ bước tới

anh đã chờ đợi thật lâu cho khoảnh khắc này

khoảnh khắc hai ta mãi bên nhau

anh sẽ biến nó thành hiện thực như anh đã luôn làm

em bảo tôi và em không thể đến được với nhau, vì tôi đang hẹn hò với nayoung. đúng thật, tôi từng nghĩ cả đời này sẽ chỉ yêu một mình cô ấy. nhưng khi gặp được em, mọi suy nghĩ đó đều tan biến...

tôi ước mình có khả năng quay ngược thời gian, trở lại cái hôm nayoung thổ lộ tình cảm với mình và rồi tôi sẽ từ chối cô ấy...

"anh đang chờ đợi một người, một người rất quan trọng. anh tồn tại trên cõi đời này chỉ đơn giản là để người đó luôn nở nụ cười"

nhất định, tôi sẽ nói như vậy.

và jimin này, tôi từng có một giấc mơ. trong mơ, tôi thấy hai ta tay trong tay đi dưới cơn mưa mùa hạ rồi dưới tán ô trong suốt đó, tôi trao cho em nụ hôn đầy yêu thương...

thủ thỉ vào tai em câu "I purple you"...


bừng tỉnh từ những giấc mơ

một ngày nào đó anh và em

anh hi vọng chúng ta có thể cùng nhau xây dựng một tương lai

anh chỉ cần mỗi em là đủ

hãy bắt đầu một khởi đầu mới, anh và em

tình cảm của anh mong em đừng làm nó thất vọng nhé

anh sẽ cho em thấy điều mà anh cảm nhận được

anh không thể chờ thêm một phút giây nào nữa.

jimin, tôi đến với em đây. tôi sẽ bảo vệ em, tôi sẽ là trái tim của em.

thế giới này cùng với tôi, yêu em...


hoseok, ngày 18 tháng 2 năm 2013

...

.leo.

tao của sau này liệu rằng có tốt hơn tao của hiện tại hay không hả mày? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro