chương năm: mèo hoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

để tôi cho người biết những thứ tôi đã che giấu

bởi chỉ có người mới có thể giữ bí mật


tôi được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, tôi đã từng nghĩ như vậy. sau này khi lớn lên, tôi mới nhận ra rằng, cha mẹ tôi đều là những diễn viên tài giỏi. họ trước mặt người khác đều đóng giả là một đôi vợ chồng hạnh phúc nhưng ở phía sau, cả hai hoàn toàn xem nhau như người xa lạ...

mẹ tôi mang thai ngoài ý muốn, với một người đàn ông nào đó mà bà gặp trên đường. điều duy nhất mà bà nhớ về ông, chỉ có cái họ kim. người chồng hiện tại của mẹ, hắn không thương bà, hắn lúc nào cũng đánh đập bà. sau khi uống rượu ở các quán ven đường, hắn trở về nhà rồi không nói không rằng, hắn lôi mẹ tôi ra, dùng chiếc thắt lưng quật tới tấp vào người bà.

miệng rủa:

"định mệnh, thứ súc vật, nếu không phải vì mày, tao đã không khổ như vậy! mày và thằng con mày, đều là nghiệt súc."

tên đó, hắn không phải một con người...


đêm về, trời mưa tầm tã, tôi rời khỏi nhà với chiếc balo, bỏ ngoài tai những lời mẹ tôi nói. đó là lần đầu tiên, tôi cãi lời bà.

"con không muốn sống trong ngôi nhà này nữa. nếu con ở đây, con sẽ làm khổ mẹ mất."

tôi thương mẹ tôi, nhưng bà lại vì tôi mà phải chịu nhiều đau đớn. tôi không thể đứng nhìn mẹ bị tên súc sinh đó hành hạ...

rời đi, chính là cách tốt nhất để giải thoát cho cả hai người.


lang thang khắp nơi trong thành phố, tôi như một con mèo hoang, cả người ướt sũng, nhìn trông thật thảm hại. tôi ngồi bệt xuống bên vệ đường, thu mình lại. mặc kệ mọi thứ, hiện tại tôi chỉ muốn ở một mình, tôi thật sự đã quá mệt mỏi. thế gian này, nó không chấp nhận tôi, nó ghét tôi, ai cũng ghét tôi hết. ngoại trừ mẹ, bà thương tôi nhất, nhưng tình yêu của bà dành cho người đàn ông đó nhiều hơn. cuối cùng, mẹ cũng không thể níu kéo tôi ở lại với thế gian này.

đột nhiên, tôi nghe bên tai có tiếng gọi:

"cậu gì ơi...cậu ổn chứ?"

tôi ngẩng đầu lên, đối diện là một cậu trai tóc đen mặc áo thun tay dài, tay cầm dù vừa che cho mình vừa che cho tôi.

"ồ, tôi cứ nghĩ là cậu "thăng" rồi chứ! thật may quá!"

"cậu..."

"trông cậu kìa, cả người làm gì mà ướt đẫm thế? có bị điên thì chừa cho tôi điên với, khi không dầm mưa. bộ muốn chết lắm hả?"

"ừ, muốn chết đấy! cậu ý kiến!?"

"ôi định mệnh. tôi vì quan tâm nên mới hỏi đấy, đừng có nghĩ là vì thương hại. mau, theo tôi về nhà."

"nhà ai?"

"nhà tôi."

kim seokjin, đó là người đầu tiên đối xử tốt với tôi ngoài mẹ. jin đưa tôi về nhà, còn hào phóng cho tôi ở lại, sống cùng với anh ấy. món cháo mà jin nấu cho tôi hôm đó, thật sự đến giờ tôi vẫn còn nhớ. gia vị mà anh ấy cho vào, không chỉ có những gia vị bình thường mà còn có cả tình yêu...

...

tôi bắt đầu sống cùng với anh jin và anh namjoon vào mùa xuân năm 15 tuổi. sau khi suy nghĩ, tôi quyết định thôi không đến trường nữa, cả đơn xin thôi học cũng không màng đến. nơi đó vốn dĩ không dành cho tôi. tôi là một con mèo hoang, mà mèo hoang thì không thích bị gò bó trong một khuôn khổ do những người xung quanh nó đặt ra. tôi là mèo hoang nhưng lại học theo con bồ câu trắng tập bay, chỉ để có thể chạm tay tới những miền đất hứa ở nơi chân trời xa kia.

một tháng sau, tôi bắt đầu đi kiếm việc làm thêm. hôm đó, không nhớ là ngày mấy tháng mấy, tôi đón xe ra thành phố, trước khi đi không quên để lại một tờ giấy nhắn cho anh jin. tuy nhiên với một đứa vẫn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở như tôi thì chỉ có thể xin vào làm phục vụ ở những quán coffee, tiệm ăn nhanh, quán ăn gia đình,... hay nhân viên bán hàng ở cửa hàng tạp hóa.tôi mất một buổi sáng để tìm nhưng vẫn không có kết quả, tôi có chút thất vọng. buổi trưa, tôi ghé vào một cửa hàng tạp hóa trên đường để mua chút gì đó để ăn; một chiếc bánh sandwich trứng và hộp sữa cam.

tôi đem chúng đến quầy tính tiền nhưng ở đó không có ai, tôi gọi lớn và một lúc lâu sau, bà chủ mới xuất hiện, khuôn lấm tấm mồ hôi. bà nhanh chóng đi đến tính tiền cho tôi, nói:"xin lỗi vì đã để quý khách đợi lâu..."

"không có gì. mà nhân viên tính tiền đâu rồi thưa bà?"

"trước đây có một cô gái nhưng cách đây không lâu, cô ấy đã xin nghỉ việc để tập trung vào việc học. hiện tại tôi vẫn chưa tìm được ngươi thay thế..."

"vậy tức là vẫn chưa có ai đến xin việc?"

"đúng vậy."

"thế bây giờ cháu có thể xin vào làm được không ạ? cháu đang tìm việc làm thêm..."

thế là tôi trở thành nhân viên của tiệm tạp hóa meo meo.

...

ba năm sau...

buổi sáng sau cái đêm tìm được jungkook, tôi như thường ngày đến meo meo làm việc. ngậm cây kẹo mút vị chanh mà mình vừa lấy trộm của anh namjoon, tôi đi xung quanh các kệ hàng để kiểm tra xem những món nào đã hết hạn trong khi chị naeun - một nhân viên của tiệm vào làm sau tôi ba ngày - thì đứng ở quầy tính tiền kiểm tra tổng thu tháng này. chị là sinh viên khoa kế toàn - tài chính.

bỗng tôi nghe thấy có tiếng sột soạt ở bên kia kệ hàng, khi đi sang thì thấy một cô gái tóc ngắn, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen sậm. cô đang lấy những gói bánh trên kệ cho vào trong balo của mình, bộ dạng có chút gấp gáp. thấy cô gái chuẩn bị rời đi, tôi nhanh chóng đưa tay nắm lấy cổ tay của cô, một lực kéo cô đến quầy tính tiền. khi đó, tôi luôn nghĩ cô sẽ tìm cách chạy trốn sau khi bị phát hiện ăn cắp vặt nhưng không, cô chỉ đứng đó và yên lặng.

để chiếc balo lên bàn, tôi bảo chị naeun tính tiền giúp. chị chính là có chút ngạc nhiên khi thấy cô ấy nhưng vẫn nghe theo tôi mà lấy những gói bánh trong balo ra, dùng máy quét quét qua một lượt.

"của nhóc 3.000 won."

"dạ đây."

tôi đưa tiền cho chị rồi cầm lấy chiếc balo, quay sang định đưa cho cô gái thì lại không thấy cô đâu. thì ra cô đã ra ngoài từ lúc nào, đứng ở trạm chờ xe buýt đưa mắt nhìn về đối diện, nơi có một gia đình nhỏ; người đàn ông để đứa con trai lớn đu trên cổ mình, người phụ nữ bên cạnh tay khẽ xoa chiếc bụng có phần hơi nhô lên của mình; sau đó thì nhìn xuống bụng mình...

trông cô thật lạc lõng giữa thế gian này, dáng người nhỏ nhắn đó như thế nào lại có thể tồn tại trong cuộc sống này mà không có bất kỳ sự bảo bộc nào?

tôi đi đến đưa cho cô chiếc balo, cô không nói gì, chỉ cầm lấy nó rồi rời đi mà không hề hay biết mình đã đánh rơi một thứ - chiếc thẻ sinh viên.

"họ và tên: kim se jeong

mssv: xxx

chuyên ngành: luật quốc tế

trường: đại học quốc tế seoul"


thật trùng hợp khi cô ấy lại cùng tên với mẹ của tôi...


taehyung, ngày 10 tháng 4 năm 2010

...

.leo.

tao của sau này liệu rằng có tốt hơn tao của hiện tại hay không hả mày? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro