Anh thích em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bỏ tấm hình " của cậu " vào một khe ở trong ví, thì Jaewon dựa lưng vào ghế mà ngắm nhìn Oh Hanbin, cậu tự hỏi nếu là cậu thích Oh Hanbin thật thì cậu thích anh ở điểm nào.

Cậu nghĩ mãi mà chẳng tìm ra được đáp án nào cả, bởi cậu chỉ biết anh như cục nam châm trái dấu hút lấy cậu mà thôi, với cậu anh khá kì lạ và đặc biệt, ngay từ lần đầu tiên gặp nhau ánh mắt của cậu đã không tự chủ mà nhìn anh rất nhiều lần, mặc cho trước đó cậu thầm ghét anh nhưng cơ thể thì chẳng thể nào chối từ cái ham muốn ở cạnh anh, gần anh càng lâu càng tốt.

Dường như anh đã ở bên cậu từ lâu rất lâu rồi vậy, cho nên cơ thể cậu mới cảm thấy thân thuộc với anh như vậy.

Không chỉ ánh mắt, ngay bây giờ toàn bộ cơ thể cậu đều hướng về phía anh.

Nếu như không phải là Oh Hanbin, nếu là một người hoàn toàn khác nhưng lại có những hành động tiếp xúc, gặp gỡ hệt như cậu và anh bây giờ liệu cậu có rung động không? Cậu tự hỏi vậy.

Cậu nhớ lúc nhỏ cậu cũng từng hỏi ba như vậy, rằng là tại sao ba yêu mẹ, nếu là người khác thì sao. Lúc đó ba bế cậu ngồi lên đùi, hôn lên má cậu rồi nói rằng chẳng ai có thể thay thế mẹ trong lòng ba, đã yêu rồi thì cả thế giới đều chỉ có người đó trong mắt mà thôi, hầu  hết những cặp đôi yêu nhau đều chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên, cái yêu đó không rõ ràng mà chỉ như một cơn gió thoáng qua thôi, những xúc cảm trong cơ thể người này bị thu hút bởi người kia, sau đó dưới sự tác động của diễn biến xung quanh bên ngoài đại não sẽ phán đoán cảm xúc đó là gì, có người ghét trước yêu sau, có người lúc đầu chẳng có cảm giác gì, rồi từ từ lại biến thành yêu. Họ cứ nghĩ là do thời gian làm thay đổi họ nhưng họ đâu biết rằng, cơ thể họ đã chấp nhận đối phương từ lâu, rất lâu rồi, chỉ là đại não tiếp nhận những tác động từ bên ngoài nên gây ra cảm xúc khác khiến ta chối bỏ đối phương. Nhưng mà đã le lói cảm xúc " yêu '' trong cơ thể thì càng tiếp xúc với nhau sẽ càng bị thu hút, cái cảm giác ghét hay thờ ơ trước đó sẽ lại càng làm cho cái yêu trở nên mãnh liệt hơn. Nên ba đã bị mẹ hút hồn thì chẳng có cô gái nào bước đến mà đem mớ cảm xúc ba dành cho mẹ chuyển sang cho họ được cả.

Mẹ  nghe được thì bảo ba dạy linh tinh cho cậu.

Lúc đó cậu nghe chẳng hiểu gì cả, nghĩ giống như mẹ, rằng là ba nói linh tinh, gì mà ghét rồi lại thành yêu, không thích lại thành thích. Nhưng có lẽ bây giờ cậu hiểu rồi. Cảm xúc của cậu với Hanbin chính là rung động rồi.

Nhưng con trai với con trai... có ổn không?

Đang trong dòng suy tư thì bỗng có tiếng trẻ khóc réo lên.

Jaewon và Hanbin cùng lúc quay sang đó, thấy có một đứa trẻ độ khoảng chừng bảy, tám tuổi đang đứng dưới gốc cây cao mà khóc, nhìn lên thì cả hai mới hiểu, bóng bay của cậu bé bị mắc trên cành cây cao.

Hanbin thấy vậy thì chạy lại, Jaewon cũng đi theo sau. Anh bảo cậu bé rằng là anh mua cho cậu quả bóng mới được không, nhưng cậu nhóc nhất quyết không chịu, bởi quả bóng này là mẹ mua cậu nhóc, mẹ bảo phải đứng ở đây, cầm bóng chờ mẹ.

Hanbin và Jaewon cũng cố giúp nhưng chẳng biết làm sao, công viên thì cấm trèo cây, ném dép hay cầm gậy chọc thì lớ xớ là quả bóng bay đi luôn.

" Anh leo lên vai tôi đi, cái cây cũng không cao lắm. Chắc có thế lấy đó "

Không kịp để Hanbin đáp Jaewon đã ngồi xuống rồi, Hanbin có chút ngượng nhưng rồi cũng leo lên, mông anh đặt trên vai cậu, hai chân thả ra trước ngực, cậu nắm lấy chân, lâu lâu lại đỡ ra sau lưng vì sợ anh té. Cố với thì cũng nắm lấy sợi chỉ của bóng, anh kéo xuống, cúi người đưa cho cậu bé. Mà Jaewon thì bị cú cúi người của anh làm cho mất thăng bằng, ngã người ra trước, rồi cố chống lại ngã người ra sau, hoảng quá hai tay cậu với lên phía trước để giữ thăng bằng mà quên mất anh, Hanbin chới với mà ngã ra khỏi người Jaewon, trong lúc anh nghĩ cú tiếp đất này hẳn là đáng nhớ thì Jaewon dùng tốc độ chóng mặt, dơ hai tay đỡ lấy anh nhưng nào có thành. Cả hai cùng té, Jaewon nằm sấp, Hanbin nằm ngửa lưng đè lên tay Jaewon.

Mẹ của cậu bé cũng tới và nhìn thấy cảnh hai cậu làm trò rồi, nhấn đầu con xuống, bản thân cũng cúi đầu cảm ơn rồi kéo con đi.

Cả hai ngồi dậy, Hanbin thì không bị sao nhưng khủy tay Jaewon trầy hết rồi, cùng nhau đi rửa rồi mua băng dán lại. Vừa đi vừa cười với nhau về chuyện lúc nãy.

" Mà, nhà anh có gần nhà tôi đâu, lại còn đi cái xe đó nữa, sao mà có 30p lại tới nơi rồi vậy? "

" Tài xế chở anh cùng cái xe mà, cách nhà em xíu thì anh mới xuống đạp thôi "

" Là chở bằng xe hơi á? "

" Cũng tính, mà không biết bỏ xe đạp ở đâu, nên anh bảo tài xế chở anh bằng xe bán tải ấy "

" Rồi sao không lấy xe bán tải hay xe hơi đi mà phải lấy xe đạp hả Oh Hanbin??? "

" Thì là vậy đó "

Là vậy đó là cái d gì vậy?? -  Jaewon nhíu mày với Hanbin

" Nhưng vui mà, anh muốn thử làm từng cái với em, không biết nữa nhưng mà chẳng hiểu sao anh muốn những thứ mà anh chưa từng thực hiện sẽ hoàn thành khi ở cạnh em "

Hanbin đi nhanh về phía trước để Jaewon không thấy được vẻ mặt xấu hổ khi nói ra câu đó của anh.

Tim Jaewon loạn nhịp, cậu thật sự không tin nổi những gì mình vừa nghe được. Cái câu anh vừa nói ra chính là anh muốn ở bên cậu phải không..

" anh.. "

" Ý là làm mấy trò trẻ con cùng anh ấy "

Hanbin cắt ngang lời cậu để bào chữa, mà cậu cũng có chút hụt hẫng, cậu gõ vào đầu bảo cậu không phải bảo mẫu.

" Mà nè Jaewon, con cáo này cùng tên với em đó "

Hanbin dừng lại khi đi qua chuồng cáo, cậu nắm song sắt, chỉ vào con cáo

" Thì là tôi đặt mà, hồi đó chẳng hiểu sao lại thích nó đến lạ nên mới đặt tên bản thân cho nó. Còn cãi nhau với một thằng nhóc làm nó khóc bỏ về nữa cơ. Trước đó tôi và nó cứ hễ gặp nhau là sáp vào chơi đủ thứ, mà sau vụ đó thì chẳng còn gặp lại nữa. Có lỗi ghê "

" Có lỗi thì xin lỗi đi "

'' Hả? "

" Thằng nhóc đó là anh mày nè, sau hôm đó anh phải chuyển nhà, chẳng đến đây được nữa. Cái hôm mà gặp em đầu tiên ấy, anh đã nhận ra em rồi, nhưng vẫn là muốn làm quen lại từ đầu "

" N..Nhưng mà.. thằng nhóc đó... aaaa là anh thật á? "

Jaewon dường như hiểu cái cảm giác thân thuộc đó là gì rồi, ra là cậu và anh đã quen nhau từ nhỏ. Chính vì thế mà cơ thể cậu chẳng bài trừ mà lại càng muốn tiếp xúc với anh.

" ừm, thằng nhóc đó, lúc trước và cả bây giờ đều thích em đấy Jaewon, thật sự gặp lại được em khi hai ta đã lớn thế này chính là may mắn của anh. Anh có thể trải lòng mình với em mà chẳng phải dằn vặt như trước nữa  "

Hanbin mỉm cười mà nhìn cậu, tay sờ lên bầu má, dùng ánh mắt chứa đầy yêu thương mà nhìn Jaewon.

Cậu bất giác rùng mình, hất tay Hanbin ra, lùi lại vài bước, cậu thấy khuôn mặt Hanbin đang dần trở nên đau lòng, nhưng anh vẫn mỉm cười, dùng nụ cười gượng gạo đó mà hướng về phía cậu.

Cậu chẳng biết tại sao bản thân lại làm như vậy, cậu cũng thích anh nhưng bây giờ cậu lại muốn chạy trốn, thoát khỏi ánh nhìn của anh, cậu chạy, cậu cứ chạy như thế, hơi thở hổn hển, cơn mưa chợt đổ mặc cho trời lúc nãy vẫn nắng đẹp, như đang trách hành động chối bỏ cảm xúc bản thân của cậu vậy.

Cậu về đến nhà, toàn thân ướt sũng, mẹ cậu gặng hỏi nhưng thấy hoe mắt đỏ nhòe của cậu lại thôi.

Cậu vào phòng, ngồi ở góc trong tư thế bó gối.

Cái cảm giác thích anh mà nói nó chỉ mới xuất hiện trong đầu cậu mà thôi, với cả nam với nữ theo lẽ thường chính là một đôi.

Nam với nam..

Trước nay cậu chẳng có thành kiến gì với tình yêu đồng giới, bạn bè xung quanh cậu cũng có người đồng tính nhưng đến lượt bản thân thì cậu không biết phải làm sao nữa.

Tại sao mày lại như thế này hả Song Jaewon.. anh ấy cũng thích mày đáng lẽ mày phải vui lên chứ.. tại sao.. tại sao.. tại sao cái cảm giác chán ghét này lại trỗi dậy..

Tiếng tin nhắn vang lên, trên màn hình là vài dòng chữ của Hanbin

/ Anh xin lỗi! Coi như anh chưa nói gì nhé và.. có lẽ sau này anh chẳng làm phiền em nữa đâu, chắc là em ghê tởm anh nhỉ? Phải ha, xin lỗi nhé! /

Jaewon đau lòng vô cùng, cậu tự hỏi người tổn thương đáng ra là Hanbin chứ, cậu đã làm hành động tổn thương anh, thế mà anh lại xin lỗi cậu.

Cậu muốn nói rằng là anh đừng  xin lỗi, người có lỗi là cậu, rằng cậu cũng thích anh nhưng bây giờ cậu muốn chấn chỉnh cảm xúc của bản thân.. nhưng phải làm sao đây, anh chặn cậu mất rồi..

Phải làm sao đây, cậu phải làm sao đây, điện thoại nát rồi, cậu đập nát nó rồi, nước mắt cậu trào ra không ngừng.

Phải làm sao đây. Hanbin à, em phải làm sao..

__________

Viết như này hăng ghê=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro