Chương 13: Phi vụ đầu tiên (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ dù luân hồi chuyển kiếp đến bao nhiêu lần, Makoi vẫn sẽ không tài nào tin nổi một sự thật: bản thân bị giết chết bởi lũ nhãi ranh chưa trưởng thành. Lăn lộn trong đống nhơ nhuốc gần hai chục năm từ lúc vừa tròn mười tuổi, thế mà hơi thở cô ta đang dần tắt lịm - chỉ vì khinh địch.

Hồi còn ấu thơ, ngay khi có thể nhận thức, Makoi đã biết khả năng của mình. Cô không có thiên phú trong bất cứ thứ gì, được mỗi là thể lực khá nổi trội. Để sinh tồn tại Địa Ngục mang tên Lưu Tinh Phố, Makoi luôn cố gắng luyện tập, ngày càng mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên, so với người cùng trang lứa thôi thì cô ta đã chẳng có gì đáng gờm. Nhưng sau đó, Makoi có Niệm. Dù là ở nơi đâu và hoàn cảnh nào, Niệm vẫn luôn rất quý giá, và nó dĩ nhiên trở thành bùa hộ mệnh của Makoi. Cô lọt vào mắt xanh Tyder Simser, rồi để vừa lòng chủ nhân, Makoi đã nỗ lực đến cực hạn. Nữ Niệm nhân trở thành con chó săn trung thành nhất của Tyder, đồng thời luôn là người tàn tạ nhất mỗi khi săn mồi.

Makoi nằm trên nền sàn, đáy mắt đục ngầu ánh rõ sắc thái không cam tâm. Không công bằng, không công bằng! Tại sao cô đã cố gắng tới thế, cuối cùng đến ba đứa lỏi cũng chẳng đánh lại? Cảm giác nhục nhã bao trùm lấy Makoi. Miệng tanh ngòm, cô ta run rẩy hộc ra một ngụm máu đỏ tươi, áp lực đè nén nơi lồng ngực cũng dần dịu đi...

Nhìn dáng vẻ cao ngạo của nhóm người trước mặt, Makoi chửi thề một tiếng. Đằng nào cũng chết, cô ta nghĩ bụng, tay bắt đầu lén lút ngưng tụ một quả cầu axit bé bằng đầu ngón tay, cơ mà nồng độ axit lại cao đến đáng sợ. Cô cần đệm lưng chứ, đâu thể chết vô nghĩa được?

Makoi búng quả cầu, thở hồng hộc. Mắt giăng đầy tơ máu, cô ta chằm chặp nhìn vào ba người phía trước. Nhanh thôi, nhanh thôi! Cả lũ chúng mày, tất thảy sẽ cùng tao xuống mồ!

Thế nhưng, ngoài dự đoán của Makoi, cậu bé tóc trắng xoay người lại. Cậu ấy lạnh lùng nhìn cô ta, cười nửa miệng. Makoi thấy quả cầu mình gắng gượng đắp nặn bỗng chợt nổ tung, nhưng axit không bắn ra để đả thương được ai. Những gì vừa diễn ra tựa hồ chỉ là một màn ảo giác, chỉ là do cô ta căm hận quá mà tưởng tượng nên. Đúng vậy, sự cố gắng cuối đời của cô... cuối cùng cũng bị cho đập tan tành.

Cảm nhận mạch thở bản thân dần yếu đi, sống mũi Makoi chợt cay cay. Người phụ nữ tóc nâu không muốn tỏ ra thảm hại trước những kẻ vừa thắng mình, tuy nhiên, một giọt lệ đắng chát vẫn chầm chậm rơi xuống. Bây giờ, Makoi mới vỡ lẽ chân lý mà cô vốn nên hiểu rõ từ khi mới sinh ra, phải chấp nhận sự thật tàn khốc nhất...

Thế giới vốn dĩ chưa từng có sự công bằng!

Rèm mi Makoi run rẩy, cuối cùng khép hờ. Nếu có kiếp sau thì thực sự, cô không muốn bị sinh ra ở thời đại tăm tối này nữa, hay đặc biệt là tại Lưu Tinh Phố nhơ nhuốc, khốc liệt. Cô ta... mệt mỏi lắm rồi.

"Oh, tắt thở rồi nha." Nhìn Makoi mềm oặt nằm trên mặt đất, Shalnark nhướn mày. Hắn cười hì hì, híp mắt với Machi, "Đỉnh ghê á Komacine! Cô cũng là Niệm nhân nhỉ, mà dùng Niệm có 'dui' hông ta?"

"Im miệng, đi tiếp thôi, chúng ta đã mất quá nhiều thời gian ở đây rồi." Machi không trả lời câu hỏi của Shalnark, giọng lạnh ngắt. Nàng hơi bẻ cổ, tiếng rắc vang lên khô rang giữa không gian tanh mùi máu.

Shalnark mất hứng, lủi thủi đi theo sau. Người đâu mà rõ khó tính, hoà đồng lên tý không phải sẽ vui hơn sao? Hắn rầu rĩ thở dài, thật muốn móc họng cô ấy ra mà. Nhưng nếu hắn làm thế thì trời đất ạ, Rubi sẽ cáu điên lên mất. Thật khó xử, thôi thì, cứ coi như là hắn đang nhường nhịn phái yếu vậy. Dù sao đi chăng nữa, đàn ông con trai vẫn nên hào phóng một chút!

Hai người nối đuôi đi phía trước, đằng sau là Aoi chầm chậm bước theo. Hotarubi đứng nấp gần đó hơi nhíu mày, thằng nhóc này lại làm trò rồi. Rõ ràng khi nãy chỉ cần giẫm nát đầu ả kia là được, với hình như cô còn đưa Aoi một trong bảy lá bùa kết giới cơ mà? Cứ để cầu nổ rồi chắn lại là xong, ấy vậy nhưng cu cậu vẫn thích làm màu cho đã, thừa hơi nhồi siêu năng nhằm áp chế Niệm lực trong quả cầu, cuối cùng nội mẹ nó thương.

Thú thật, Hotarubi thấy bực mình kinh khủng. Cô hít sâu một hơi, cố không để sát khí trên người ồ ạt ào ra. Cảm giác này khá lạ lẫm, nhưng không phải là sự điên tiết khi kế hoạch có lỗ hổng như cô tưởng. Thực chất, Hotarubi vốn chẳng ưa làm việc theo kế hoạch cho lắm. Nữ khủng bố từng cho rằng, gặp kẻ địch thì chỉ cần lao ra nổ banh não nó là xong, việc gì phải rén đến vậy? Aomoi Mori đã mất kha khá thời gian mới thông não tư tưởng được cho Hotarubi, cộng thêm một số trải nghiệm thực tế của chính cô nữa, từ đó cô mới bớt ngông cuồng lại sau thời gian dài tự tung tự tác. Và giờ đây, Hotarubi trở thành một người khôn ngoan hơn hẳn, mà chỉ cần kế hoạch có tý vết nứt là cô đã khùng lên được. Thế nên, việc bản thân không muốn bóp cổ Aoi vì liều lĩnh hành động khiến Rubi thấy khá ngỡ ngàng.

"Về phải mắng cho một trận mới được..." Cô lầm bầm, xoay lưng rời đi. Nhóm hai như này chắc sẽ ổn thôi, kỹ năng cả ba đều chẳng phải hạng xoàng mà. Bọn họ đã hơi nóng vội khi gọi Hotarubi đến ngay, nhưng không sao, đây sẽ là cơ hội để cô tra dầu bôi trơn cho kế hoạch.

"Chị Rubi đi rồi, chắc vì thấy ta khá ok." Aoi lên tiếng. Cậu thấy toàn thân chợt nóng rực, siêu năng lực điên cuồng vận chuyển trong người. Cách vá lỗ hổng nội thương của Hotarubi không được nhẹ nhàng cho lắm, nhưng chỉ trong chốc lát, Aoi đã thấy bản thân như được tiêm thuốc tăng lực, siêu năng trong người chỉ chực rò rỉ tựa van nước hỏng.

"Heh, thế mà chẳng thèm đến gặp tôi tý, quá đáng ghê!" Shalnark thở dài thườn thượt, bâng quơ một câu.

Mà Hotarubi trong lời nói của Shalnark, lúc này vừa vung dao cứa đứt cuống họng của vài gã đàn ông xong. Vì những biến cố từ thời ấu thơ, cô khá nhạy cảm với khí chất người khác. Cảm nhận được aura của sự thối nát toả ra quá nồng nặc từ lũ người đó, lại thêm cuộc hội thoại liên quan tới chủ đề 'ấu dâm' mà cô cực kỳ căm ghét, Hotarubi không kiềm được liền giết người tại trận. Đợi mấy giây cho hô hấp ổn định, Hotarubi rút mạnh dao, đồng thời hơi nghiêng đầu nhằm né đi đống máu vừa bắn ra. Cô vạch áo lấy mảnh giấy giấu bên eo, quyết định giúp nhóm hai giải quyết bốn nhóm người đi lẻ.

Cũng may, vị trí khoanh vùng của bọn chúng rất gần nhau, gần tiếng đồng hồ là Hotarubi đã giải quyết xong. Cô tung hứng thanh kunai, rồi lau nó vào vạt áo của một kẻ đã tắt thở dưới nền đất.

Hơi nhàm nha, chưa gặp được tên Niệm nhân nào hết.

Hotarubi chính là loại người sớm nắng chiều mưa, sẽ có một chốc cô rất ngán việc vướng phải rắc rối, thế nhưng bình yên quá thì lại ngứa tay ngứa chân. Aomoi Yukio bên quân phiến loạn cũng từng nhận xét, não Hotarubi nhiều lúc chẳng khác gì bị dính đất, khùng không tả nổi.

Đấy, và giờ ta đã thấy cô nàng đang bám đít một thanh niên nọ.

Thực ra, Hotarubi vốn định tìm Feitan cơ. Cô định nghía xem thằng lùn chết tiệt đó có thảm hại quá không, may mắn thì sẽ khịa được vài câu. Vậy nhưng, đột nhiên cô lại thấy một kẻ trông rất đáng ngờ - ít nhất là theo linh cảm của cô. Phải nói là Hotarubi cực kỳ tự tin vào trực giác bản thân, nên cô không chần chừ gì mà ném Feitan khỏi óc, lẳng lặng bước theo kẻ khả nghi kia.

Ừm, dù sao cũng giết được hơn hai chục người, hòm hòm rồi.

Chà, thế đó sẽ là bạn hay địch đây? Lưỡi Hotarubi đảo qua hai phiến môi khô khốc, hay cô giết quách hắn ta cho xong nhỉ. Vậy Merlin hỡi ôi, liệu người có tiếp tục bao dung mà tha thứ, dù là khi ta tước đi mạng sống của một tên hẳn tội?

Hì, đùa chút...

Tất nhiên là khi chưa xác định được gì, Hotarubi chả bao giờ mạt sát vô cớ. Đấy là vấn đề nguyên tắc, dẫu sao, cô cũng không muốn thành đứa mất nhân tính. Kẻ này chắc chẳng phải là người của Tyder Simser, hay thậm chí có thể cũng không thuộc về Lưu Tinh Phố luôn. Hotarubi chỉ cần liếc qua là biết, tóc tai hắn ta suôn mượt đến thế, quần áo tinh tươm tới vậy cơ mà. Rồi bộ dạng lò dò tìm đường kia nữa, uầy, thiên thần ngơ ngác đó sao?

Mười phút sau, kẻ-khả-nghi vẫn đi lòng vòng từng nơi, hình như bị lạc thật. Có lẽ là hắn đang kiếm ai hoặc thứ gì đó, nhưng không xác định được vị trí. Gân xanh nổi bên thái dương Hotarubi, cô bắt đầu thấy mất kiên nhẫn. Mẹ nó, sao nay cô khó ở quá! Làm gì cũng thấy bực cả mình, bụng thì đau nhói lên như bị đục cho vài nhát. Cô cắn chặt môi, bất ngờ thở mạnh thành tiếng...

Đúng như dự đoán của Hotarubi, kẻ-khả-nghi thoắt cái biến mất tựa một bóng ma. Đồng thời, hắn xuất hiện sau lưng Hotarubi, bàn tay trắng ởn lao vào phía trái tim cô, động tác ngoan độc mà tàn nhẫn.

Hotarubi nhếch môi. Cô hơi ưỡn thấp người xuống, vươn mình bắt lấy cánh tay đang gồng đến nổi gân ấy lên, hung ác quật mạnh xuống sàn. Thanh âm va chạm dội vào mãng nhĩ khá nặng nề - không phải vì kẻ-khả-nghi thừa cân, mà là do Hotarubi không thèm tiết chế lực đạo, cứ tuỳ tiện mà quăng người ta. Cô lấy mấy con dao găm trong bao vũ khí ra, ném một lô cố định hắn dưới mặt đất, ngồi xổm xuống quan sát hắn.

Thả tý mồi mà đã cắn câu, con cá này còn non xanh quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro