Chương 5: Working together - Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau, Kuroro đang ở trong văn phòng của một trong những Don, và cảm thấy khá thích thú trước nỗ lực đến đáng thương của lão già trong việc thể hiện quyền lực. Đầu Nhện không dễ bị đánh lừa chút nào, nhưng lại tự giải trí bằng cách giả vờ như không thấy những sai sót rõ ràng trong cách mà lão ta cố gắng thể hiện. Toàn bộ căn phòng là một màn trình diễn của những chủ đề đen tối, với đá cẩm thạch đen và đồ nội thất bằng gỗ gụ* ở khắp mọi nơi. Ngay cả chiếc bàn cũng trông như được lấy ra từ một bộ phim Mafia sáo rỗng, đến cả ly rượu whisky đặt trên đó cũng vậy.

*Từ gốc: Mahogany (gỗ gụ) là một loại gỗ có phẩm chất cao, được xếp vào nhóm gỗ quý hiếm và cần bảo tồn, nằm trong sách đỏ Việt Nam và thế giới do đứng trước nguy cơ bị tuyệt chủng cực cao.

• Gỗ gụ có màu vàng nhạt hoặc vàng trắng, sau một thời gian lưu trữ, màu sẽ chuyển sang nâu thẫm. Gỗ gụ có thớ thẳng, vân mịn và đẹp, đặc biệt vân gỗ gụ có hình dáng đa dạng và rất đẹp.

• Gỗ gụ lau có màu nâu thẫm, hiếm khi bị tác động của mối mọt hay bị mục và có những vân hoa nhẹ. Gỗ gụ thuộc loại gỗ quý, được xếp vào nhóm I trên thị trường. Hiện nay, gỗ gụ được sử dụng để đóng các sản phẩm mỹ nghệ cao cấp, trong xây dựng, đóng thuyền, và cũng được ưa chuộng trong việc làm đồ nội thất gia đình sang trọng như sập, tủ chè, bàn ghế,

“Để tôi làm rõ chuyện này.” – Người đàn ông khoảng 50 tuổi với mái tóc hoa râm và chòm râu dê nói. “Anh đến tận đây để thương lượng một thỏa thuận đình chiến với Mafia?”

Kuroro cố gắng kiềm chế không đảo mắt trước nỗ lực tệ hại của lão ta trong việc hướng cuộc trò chuyện về phía có lợi cho Mafia. Thay vì phản ứng, Đầu Nhện đút tay vào túi áo khoác, ngồi thoải mái hơn trên ghế và nhìn thẳng vào mắt Don mới được bổ nhiệm của gia tộc Ritz. Lão ta thậm chí không giữ được ánh mắt chưa đến 5 giây trước khi nó dao động và dừng lại ở một nơi khác trong phòng.

Một nụ cười hài lòng xuất hiện trên môi Kuroro. Ít nhất thì người đàn ông trước mặt hắn cũng nhận thức được sự khác biệt về sức mạnh giữa bọn họ.

“Thực ra, tôi không đến đây vì lý do đó.” – Đầu Nhện chậm rãi nói.

“Vậy thì anh đến đây để làm gì?” – Don Alberto trả lời, cố gắng tỏ ra khó chịu, nhưng nó chỉ cho thấy lão ta đang lo lắng đến mức nào.

“Tôi đến đây với một đề nghị.”

Một tia sáng toan tính lóe lên trong đôi mắt nâu của lão ta. “Nếu vậy thì, tôi sẵn sàng lắng nghe. Thủ lĩnh của Genei Ryodan khét tiếng có gì để đề nghị với Mafia?”

“Nếu Ngài chấp nhận một vài điều kiện, tôi sẵn sàng để cuộc Đấu giá ngầm năm nay diễn ra một cách suôn sẻ.” – Kuroro tuyên bố, thậm chí không thèm che giấu sự tự tin của mình về vấn đề này.

Dù sao thì, người đàn ông trước mặt hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận lời đề nghị này. Đặc biệt là sau sự thất bại thảm hại năm ngoái. Các Don mới cần khẳng định vị thế của mình trong sự tuyệt vọng, và Mafia đã mất quá nhiều nhân lực và ảnh hưởng để có thể chịu thêm một cú đánh lớn nữa. Nhìn biểu cảm trên gương mặt của lão già, có thể thấy lão cũng nhanh chóng nhận ra điều đó. Nụ cười tham lam của lão lập tức biến thành cái cau mày giận dữ chỉ trong vài giây.

“Tôi hiểu rồi.” – Lão nghiến răng trả lời. “Và những điều kiện đó là gì?”

Kuroro bắt đầu cảm thấy có chút tôn trọng đối với Don Alberto. Mặc dù không hài lòng, nhưng lão vẫn hiểu rõ mức độ quan trọng của tình hình. Hai tay của lão đan vào nhau quanh ly rượu màu hổ phách trên bàn làm việc, các khớp tay siết chặt trông không còn tự nhiên nữa, nhưng lão vẫn cố gắng kiểm soát bản thân đủ để tỏ ra lịch sự.

“Chẳng có gì phức tạp cả.” – Thủ lĩnh Ryodan trả lời một cách ngọt ngào, rút một tờ giấy gấp từ áo khoác của mình ra, rồi đẩy về phía người đàn ông hiện đang có ảnh hưởng nhất trong giới Mafia. Don Alberto nhướn một bên mày, nhưng lại mở tờ giấy ra và đọc các điều kiện mà Kuroro đưa ra. Lông mày của gã Mafia nhanh chóng nhíu lại vì không hài lòng, sau đó lão ta đặt tờ giấy lại trên bàn và nhìn vào người đối thoại trước mặt.

“Anh muốn được xem tất cả các món đồ của buổi đấu giá và lấy đến 13% trong số đó miễn phí sao!?” – Lão già hỏi một cách giận dữ, khiến chòm râu dê của lão chuyển động trông rất buồn cười.

“Tôi có thể nói gì đây?” – Kuroro trả lời một cách nhẹ nhàng, mặc dù ánh mắt của hắn vẫn giữ nguyên đe dọa. “Bạn bè tôi và tôi luôn tìm kiếm những đồ vật có thể thu hút sự chú ý của chúng tôi.”

Don Alberto nghiến chặt hàm, nhưng dường như vẫn giữ được bình tĩnh sau vài hơi thở sâu. “Anh còn muốn một cam kết bằng văn bản rằng không gia tộc Mafia nào sẽ thuê thành viên của gia tộc Zoldyck để giết một hoặc nhiều thành viên của Genei Ryodan.” – Lão đọc lớn tiếng, và ánh mắt lóe lên một ngọn lửa u ám.

Kuroro hiểu rõ suy nghĩ của người đàn ông trước khi giả thuyết này xuất hiện trong đầu của lão, và hắn lập tức làm sáng tỏ nó trước khi lão Mafia có thể hiểu sai ý. Sẽ rất phiền toái nếu phải giải quyết một sự hiểu lầm như vậy.

“Tôi chỉ đơn giản là muốn tránh lặp lại những gì đã xảy ra với những người tiền nhiệm của Ngài thôi. Sẽ không hay chút nào nếu Mafia mất đi các Don trong hai năm liên tiếp, Ngài không nghĩ vậy sao?” – Kuroro nói bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng lạnh như băng. Hắn cố tình để lộ sát khí, để người đàn ông này hiểu rõ tình thế nguy hiểm mà lão đang đối mặt. Mặc dù lý do chính của Đầu Nhện là không muốn tạo cơ hội cho Hisoka tìm cách tấn công đồng đội của mình trong tương lai, tiếp theo là tránh một cuộc đối đầu khác với Zeno và Silva, nhưng hắn không có ý định thừa nhận điều đó với người đàn ông này. Những lý do đó không liên quan đến Mafia.

Người đứng đầu gia tộc Ritz nuốt nước bọt trong sợ hãi, và nhanh chóng xuống nước. “Tôi nghĩ là không. Tuy nhiên, tôi sẽ phải thảo luận điều kiện của anh với các Don khác.” – Lão nói như thể thừa nhận sự thất bại của mình. “Nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi không hiểu yêu cầu cuối cùng của anh. Tại sao anh muốn mọi gia tộc Mafia phải sa thải người đứng đầu bộ phận an ninh của họ?”

Nghe vậy, Kuroro phải cố nén cười, và nhìn vào những cuốn sách được trưng bày trong tủ gần đó để che giấu sự hài lòng trong đôi mắt của hắn. Thật buồn cười khi Don lại xem nhẹ yêu cầu này, trong khi đó mới thực sự là lý do chính khiến hắn có mặt ở đây.

“Tôi chỉ nghĩ rằng các tổ chức của các Ngài cần thay đổi một làn gió mới.” – Kuroro ngây thơ nói. “Và tôi nhận thấy một số người đứng đầu của các gia tộc dựa dẫm quá nhiều vào cánh tay phải đắc lực của họ. Một lúc nào đó, mọi người sẽ bắt đầu tự hỏi rằng liệu ai mới là người lãnh đạo thực sự, Ngài hiểu chứ?”

Don Alberto lẩm bẩm điều gì đó trong miệng một lúc, tay vuốt chòm râu dê và lông mày nhíu lại vì khó chịu. Có lẽ lão ta đang xem xét các gia tộc khác nhau dưới sự lãnh đạo của mình và nhận ra rằng Kuroro nói đúng.

“Được thôi.” – Người đứng đầu gia tộc Ritz cuối cùng cũng đồng ý. “Tôi sẽ liên hệ với những người khác để thông báo về lời đề nghị của anh.”

Kuroro đứng dậy, dù thế nào thì hắn cũng đã biết trước kết quả của cuộc họp này. “Tôi mong sẽ có câu trả lời vào tối nay.” – Hắn nói, và không còn nghi ngờ gì nữa, ẩn sau lời nói lịch sự đó là một mệnh lệnh.

“Làm sao chúng tôi biết được anh sẽ giữ lời hứa của mình chứ?” – Don Alberto hỏi khi thủ lĩnh Ryodan đã đi đến cửa.

Nhưng Kuroro không buồn trả lời.

✾ ✾ ✾

Sau khi các Don đồng ý với đề xuất của hắn, tuần tiếp theo trôi qua rất nhanh. Bản cam kết được soạn thảo bởi Pakunoda và Shalnark, vì hai người tóc vàng này là những người giỏi nhất trong việc sử dụng ngôn từ và tìm ra các lỗ hổng. Mafia gửi lại hợp đồng với chữ ký của họ chưa đầy một giờ sau khi nhận được.

Việc xem xét và lựa chọn những món đồ họ muốn từ bộ sưu tập của buổi đấu giá mất nhiều thời gian hơn một chút, chủ yếu là vì có vài sự bất đồng ý kiến về một số món đồ mà nhiều người trong số họ đều quan tâm. Điều này không có gì lạ, và các thành viên Genei Ryodan giải quyết vấn đề như họ vẫn thường hay làm. May mắn cho các thủ lĩnh Mafia, họ không làm gì khi Genei Ryodan thực hiện việc mua sắm có hơi độc lạ của mình.

Vào sáng thứ bảy, họ nhận được xác nhận từ các Don rằng điều kiện thứ ba và cuối cùng đã được thực hiện. Shalnark, người hiện đang bị Machi giám sát và thường xuyên phàn nàn về việc cô độc tài đến mức nào, và cảnh báo Kuroro khi hắn đang kiểm tra mạng lưới Hunter. Dữ liệu của hệ thống đang trải qua một đợt cập nhật lớn, với hàng loạt hồ sơ của Mafia và Hunter bị thay đổi thành trạng thái thất nghiệp.

Kuroro mỉm cười hài lòng. Hiện tại chỉ có ba người bọn họ trong một căn phòng khách sạn khá sang trọng, và hắn không ngần ngại che giấu niềm vui sướng khi thấy kế hoạch của mình đang diễn ra một cách hoàn hảo. Machi đang nghỉ ngơi trên ghế với đôi mắt nhắm nghiền, Shalnark thì tận dụng chiếc ghế dài, vừa chơi game vừa kiểm tra trang web Hunter trên điện thoại, còn Kuroro thì ngồi trên chiếc ghế bành còn lại với cuốn sách mở trên đùi.

“Đây rồi!” – Shalnark cuối cùng cũng kêu lên. Kuroro chờ một chút để xem liệu Spider tóc vàng đang nói về kho báu ẩn giấu trong trò chơi của cậu ấy hay là tin tức mà Đầu Nhện đã chờ đợi.

“Người Dùng Chuỗi không còn làm việc cho gia tộc Nostrade nữa.” – Shalnark nói với nụ cười vui vẻ.

Kuroro rời mắt khỏi quyển sách để nhìn thiên tài công nghệ, và một nụ cười nhỏ hiện lên ở khóe môi hắn. “Tốt lắm. Gửi cho cậu ấy một địa điểm đi.”

“Từ số điện thoại nào?” – Spider tóc vàng hỏi.

Dù cho những gì đã xảy ra giữa tộc Kurta và Genei Ryodan, Kuroro không nghĩ Kurapika sẽ muốn gặp bất kỳ Spider nào. Do đó, hắn nhờ thiên tài công nghệ của Ryodan tìm số của bạn bè Kurapika, và gửi cho cậu một lời mời mà không lộ danh tính.

“Số của Killua Zoldyck.” – Đầu Nhện trả lời. Trong số ba người bạn trẻ nhất của Kurapika, cựu sát thủ là người cẩn trọng nhất trong việc sử dụng công nghệ hiện đại, và vì thế, cậu ta là người có khả năng cao sẽ chỉ gửi một vị trí để hẹn gặp mặt.

“Xong rồi!” – Shalnark vui vẻ đáp lại. Điện thoại màu đỏ của cậu kêu lên với một tin nhắn trả lời chưa đầy năm phút sau đó. “Cậu ấy nói là đang trên đường tới.” – Spider tóc vàng báo lại ngay sau khi đọc tin nhắn, rồi nhanh chóng gõ trên thiết bị để kiểm tra lộ trình của Kurta. “Với tình hình giao thông và các tuyến xe buýt… có lẽ cậu ấy sẽ đến công viên chưa đầy một giờ nữa.”

Kuroro gật đầu xác nhận, sau đó đóng cuốn sách lại và đứng lên. Machi vẫn nhắm mắt khi nói chuyện. “Nếu anh đi bây giờ, thì sẽ đến sớm ít nhất là 30 phút. Công viên cách đây 15 phút đi bộ.”

“Tôi biết.” – Kuroro đáp lại một cách dễ dàng, nhưng câu trả lời này hoàn toàn không phải là câu trả lời thật sự cho câu hỏi của Machi. Shalnark cắn môi để kiềm chế không đưa ra thêm bình luận nào có thể dẫn đến một cái lườm nguýt, và chờ đợi cho đến khi Kuroro đóng cửa phòng lại.

“Chúc anh vui vẻ trong buổi hẹn hò nhé, Danchou!” – Chàng trai tóc vàng cười khúc khích. Ngay sau đó là một tiếng động vang lên, kèm theo câu nói. “Machi! Sao cô làm vậy chứ?” – Một lời giải thích khá rõ ràng về chuyện vừa xảy ra để đáp trả câu nói của anh.

Kuroro không bận tâm đến điều đó. Shalnark đã có tâm trạng rất tốt kể từ khi Uvo và Paku trở về, và thật tuyệt khi thấy cậu ấy vui vẻ như vậy. Thực tế, hầu hết Spiders của hắn trong những tuần gần đây đều thể hiện một thái độ vui vẻ hơn, điều này khiến Kuroro tự nhiên cảm thấy hài lòng. Thật khó chịu khi phải thừa nhận rằng sự thay đổi này là nhờ vào Người Dùng Chuỗi, nhưng không thể phủ nhận sự thật này.

Trên đường đến công viên, nơi mà hắn đã chọn làm điểm hẹn, Đầu Nhện để tâm trí mình một lần nữa nghĩ về chàng trai tóc vàng xinh đẹp ấy. Không phải là dạo gần đây hắn không thường xuyên nghĩ về Kurapika, nhưng với sự hiện diện liên tục của các thành viên xung quanh, Kuroro luôn giữ những suy nghĩ đó cho riêng mình mà không bị phát hiện.

Đầu Nhện có quá nhiều điều chưa thể hiểu về chàng Hunter tóc vàng ấy. Quan niệm về công lý của cậu, từ việc sẵn sàng trả thù bằng mọi giá, giờ đã biến thành mong muốn cứu sống kẻ thù của mình. Biểu hiện đau đớn và tức giận hằn sâu trên gương mặt cậu, đôi khi bỗng chốc lại trở nên bình thản và kiên nhẫn mà không có lý do hợp lý nào. Kỹ năng chiến đấu tuyệt vời của cậu, hầu như chỉ được sử dụng để tự vệ và bảo vệ người khác, hiếm khi tấn công và chưa từng giết chóc. Trí tuệ sáng suốt và sự tò mò của cậu, luôn được che giấu một cách an toàn dưới sự quyết tâm mạnh mẽ.

Kuroro muốn hiểu rõ tất cả những điều đó.

Thủ lĩnh Genei Ryodan đi tới trung tâm công viên, đứng ngay trước một cái hồ nhỏ, nơi có vài con rùa đang tận hưởng ánh nắng giữa những khóm cây thủy sinh. Một vài cái cây lớn gần đó tạo ra bóng râm vừa đủ để Kuroro cảm thấy thoải mái.

Một ký ức bất ngờ hiện lên trong tâm trí hắn, và Đầu Nhện gần như bật cười khi nghĩ về nó. Có lẽ, nếu Kurapika hỏi lại hắn muốn gì một lần nữa, Kuroro sẽ có thể làm cậu bé bất ngờ thêm lần nữa. Lần trước, Kuroro đã phải suy nghĩ một chút trước khi trả lời. Nhưng giờ đây, hắn khá tự tin về về điều mà hắn sẽ nói ra.

Tên thủ lĩnh khét tiếng của nhóm tội phạm đáng sợ nhất thế giới muốn khám phá tất cả những bí mật ẩn sau đôi mắt của cậu bé Kurta cuối cùng. Không có lời giải thích hợp lý nào, không có âm mưu hay kế hoạch cụ thể nào đằng sau việc này. Chỉ đơn giản là Kuroro Lucifer, bị thu hút một cách khó hiểu bởi con người đầy mê hoặc nhất mà hắn từng gặp.

Nhận thức mới mẻ này khiến hắn cảm thấy hài lòng cho đến khi hắn cảm nhận được sự hiện diện của Kurapika. Không lâu sau, chàng trai tóc vàng xuất hiện, và vẻ ngạc nhiên trên gương mặt cậu nhanh chóng chuyển thành lo lắng và tức giận.

“Bạn của cậu vẫn ổn.” – Kuroro nói một cách bình tĩnh để xoa dịu tình huống có thể bùng nổ. “Tôi đã nhờ Shalnark hack số điện thoại của cậu ta để đảm bảo rằng cậu sẽ đến.”

Chàng trai tóc vàng có chút bớt căng thẳng, dù đôi mắt vẫn nheo lại. Cậu dường như không hoàn toàn tin hắn, nhưng việc cậu không tấn công Kuroro là dấu hiệu cho thấy cậu sẵn lòng nghe tiếp.

“Tôi muốn nói chuyện với cậu.” – Đầu Nhện thêm vào, và thay đổi tư thế thành thoải mái hơn để thể hiện rằng hắn không có ý định xấu. Tuy nhiên, với sự thách thức và cơn giận dữ còn đọng lại trong đôi mắt xanh của Kurapika, có lẽ cậu sẽ rời đi ngay khi biết bạn mình không có mặt ở đây.

“Tôi đang nghe.” – Kurta đáp, và vai cậu thả lỏng một chút. Trong thoáng chốc, Đầu Nhện hơi ngạc nhiên phản hồi tích cực này, và một nụ cười chân thành nở trên gương mặt hắn. Biểu cảm hài lòng của hắn dường như khiến Kurapika bối rối, và Kuroro nhanh chóng trở lại với biểu cảm điềm tĩnh, cẩn trọng của mình.

“Công viên này hình như không thích hợp cho cuộc thảo luận mà chúng ta sẽ đề cập đến, cậu có nghĩ vậy không?” – Kuroro đề nghị.

Kurapika hiểu ra ngay lập tức, và một tia mỉa mai hiện lên trong đôi mắt cậu. “Tôi đoán là anh biết một quán cà phê hay một tòa nhà bỏ hoang nào đó gần đây.”

“Thật ra là cả hai.” – Kuroro trả lời với một nụ cười thoáng qua trên môi. Sự châm biếm của Kurapika khá thú vị khi nó không đi kèm với sự thù địch. “Nhưng tôi muốn một chút caffeine.” – Đầu Nhện nói thêm.

Trước mặt hắn, Kurapika thở dài và đột nhiên trông mệt mỏi hơn nhiều so với trước đó. “Dẫn đường đi.” – Chàng Hunter tóc vàng nói và ra hiệu bằng tay.

Kuroro không nói gì, nhưng trong lòng âm thầm cau mày khi tự hỏi điều gì đã khiến cho “con người bí ẩn yêu thích” của hắn trở nên mệt mỏi về tinh thần đến vậy. Có lẽ việc đưa Uvogin và Pakunoda trở lại đã khiến cậu chịu tổn thương hơn những gì hắn nghĩ. Nhớ lại sự ám ảnh với thù hận của cậu lúc họ gặp nhau lần đầu, không khó để tưởng tượng rằng sự thay đổi trong suy nghĩ của cậu đã khiến cậu trở nên mong manh hơn trước.

Lần này, Kuroro dẫn Kurta đến một quán cà phê ấm cúng mà Feitan đã đề cập đến vài tháng trước. Nơi này nhỏ, gần gũi, với tường và nội thất có sự hài hòa tinh tế giữa màu xanh và đen, thêm vào chút màu tím để làm điểm nhấn. Kuroro khẽ ngân nga thể hiện sự hài lòng với không gian êm dịu này.

Cô phục vụ trẻ mỉm cười rạng rỡ chào đón hai vị khách mới, và theo cách nhìn của cô vào sự tương tác giữa hai người hơi lâu một chút, rõ ràng cô ấy đã nhầm tưởng họ là một cặp đôi đang hẹn hò. Kurapika hoặc là không để ý, hoặc có lẽ đúng hơn là không nhận ra, và Kuroro cảm thấy quá thích thú với sự nhầm lẫn này nên không đính chính lại.

Green Tea của Kurapika và Caramel Macchiato của Kuroro nhanh chóng được mang ra, và nụ cười nhẹ nhàng, hài hước của Kurta không thoát khỏi ánh mắt của Đầu Nhện. Rõ ràng, chàng trai tóc vàng vẫn còn khó khăn trong việc dung hòa giữa hình tượng tội phạm với sở thích đồ ngọt của hắn, nhưng cuối cùng cậu lại thấy điều này thú vị hơn là khó chịu.

Họ mới chỉ uống vài ngụm thì chàng Hunter tóc vàng bắt đầu cuộc đối thoại.

“Vậy, anh muốn nói với tôi chuyện gì?” – Cậu hỏi bằng giọng lịch sự nhưng mệt mỏi.

Kuroro ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của Kurapika trong câu hỏi này, mặc dù ngồi ngay trước mặt cậu là kẻ mà cậu đã thề sẽ giết, là kẻ chịu trách nhiệm cho vụ thảm sát cả bộ tộc Kurta. Thủ lĩnh Ryodan nhận ra mình đang chăm chú nhìn Kurapika, nhưng hắn không quan tâm. Trong chàng trai trẻ trước mặt hắn vẫn còn đâu đó là sự giận dữ, vẫn còn nỗi đau, mất mát, buồn bã, quyết tâm và hàng ngàn cảm xúc khác, nhưng cậu vẫn trò chuyện với Kuroro với phong thái điềm tĩnh và thanh lịch hơn hẳn nhiều quý ông và quý bà mà Kuroro từng gặp trong đời.

“Tôi không thể hiểu được cậu.” – Ai đó lên tiếng, và Đầu Nhện chợt nhận ra đó là chính hắn. Có lẽ câu nói đó hơi quá thật thà và bất ngờ, vì nét mặt của Kurapika nhanh chóng trở nên lạnh lùng, cậu bắt đầu đứng lên chuẩn bị rời đi.

“Nếu chỉ có vậy thôi.” – Chàng trai tóc vàng nói, và câu nói này nghe quá giống như một lời tạm biệt khiến Kuroro không thể chấp nhận.

“Không phải vậy.” – Đầu Nhện đáp lại. Dù sao thì hắn đến đây là để nói một vài điều với “bí ẩn yêu thích” của mình. “Có một số điều mà cậu nên biết.”

“Chẳng hạn như?” – Kurapika hỏi, ánh mắt cậu vừa tò mò vừa nghi ngờ. Ít nhất thì cậu đã ngồi lại xuống ghế, và hai tay cầm lấy ly trà.

Kuroro bắt đầu với thông tin mà chàng trai tóc vàng có thể dễ dàng chấp nhận nhất. “Tôi cho rằng điều kiện mà cậu đưa ra để mang Uvo trở về là hoàn toàn chấp nhận được. Bốn người bạn mà cậu nhắc đến đều an toàn trước Genei Ryodan, miễn là họ không tấn công chúng tôi.” – Đây quả là một cách nói giảm nói tránh, nhưng Kurapika không cần phải biết điều đó. Thực ra, Kurta có thể yêu cầu bất cứ điều gì để đổi lấy việc hồi sinh Uvo, và chỉ riêng Nobunaga cũng đã đảm bảo rằng cậu sẽ nhận được điều đó. “Bốn người bạn mà cậu nhắc đến đều an toàn trước Genei Ryodan, miễn là họ không tấn công chúng tôi.”

Nhìn cách mà vai của Kurapika thả lỏng khỏi sự căng thẳng vô hình mà cậu đã gồng lên từ trước đến giờ, có thể thấy rằng sự nhẹ nhõm mà cậu cảm nhận được sau khi nghe tin này là rất lớn. Những người bạn của cậu thực sự là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của cậu. Những cá nhân đó là những người quý giá nhất đối với cậu, thậm chí còn quý giá hơn cả nhiệm vụ tìm lại Scarlet Eyes.

Nghĩ đến Scarlet Eyes, sự hứng thú của Kuroro ngay lập tức trỗi dậy, và một cảm giác không thể cưỡng lại thôi thúc hắn phải kích hoạt chúng bằng cách nào đó.

“Cậu cũng đặt tôi vào tình thế khó khăn.” – Đầu Nhện tiếp tục với giọng nhẹ nhàng hơn, và hài lòng khi Kurapika lại chú ý đến hắn. “Thông thường, nếu giết một thành viên hiện tại trong nhóm, cậu có thể trở thành một trong số chúng tôi, và cậu đã đánh bại Uvogin và Pakunoda.”

Đúng như dự đoán, sự thay đổi xảy ra ngay khi Kuroro gợi lên khả năng Kurapika trở thành một Spider. Màu xanh tĩnh lặng của đôi mắt cậu nhanh chóng được thay thế bởi một màu đỏ tươi giận dữ, và thủ lĩnh Ryodan như bị đắm chìm trong ngọn lửa đỏ rực và cơn bão sắc ngọc. Đây chắc chắn là một cảnh tượng mà hắn không bao giờ cảm thấy chán.

“Sao anh dám---”

“Nhưng…” – Kuroro cắt ngang trước khi cuộc gặp gỡ thú vị của họ trở nên tồi tệ hơn. “Theo như tôi biết thì cậu không có hứng thú với vị trí này. Hơn nữa, Paku và Uvo đã trở lại nên không còn chỗ trống nào trong Genei Ryodan.”

Chàng Hunter trẻ tuổi dịu lại đủ để đôi mắt cậu trở về sắc xanh sapphire, và cậu nghiêng đầu khi nghe phần cuối trong lời nói của Kuroro. “Tôi nghe nói anh đã tìm được người thay thế Hisoka.” – Cậu nói, và trong lời nói có ẩn chứa một câu hỏi.

Tuy nhiên, đây không phải là điều mà Kuroro muốn trả lời, và hắn chỉ đơn giản là gật đầu xác nhận. Hắn không biết Kurapika sẽ phản ứng thế nào nếu biết em trai của bạn mình đã gia nhập Ryodan, và hắn thích giữ quân bài này cho riêng mình vào lúc này. Sau vài giây im lặng, Kuroro nhấp một ngụm Macchiato, và ra hiệu cho chàng trai tóc vàng cũng làm điều tương tự với ly trà của mình.

Kurapika lặng lẽ làm theo, và không tiếp tục hỏi thêm câu hỏi nào nữa.

“Cậu vừa tấn công vừa bảo vệ Spiders của tôi.” –  Kuroro cuối cùng tuyên bố, và nhấn mạnh sự mâu thuẫn trong hành động đó. “Và hơn thế nữa, cậu đã chứng minh rằng cậu là một chiến binh và là một chiến lược gia xuất sắc. Tuy nhiên, tôi không thể chiêu mộ cậu.” – Hắn thừa nhận với một chút tiếc nuối. Kurapika lẽ ra đã trở thành một đồng đội tuyệt vời, ngay cả khi cậu không sẵn lòng giết người. Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu thủ lĩnh Ryodan, và một nụ cười thích thú nở trên môi hắn. “Khi tôi thành lập Genei Ryodan, tôi không nghĩ trường hợp này sẽ xảy ra.”

“Khi tôi rời khỏi làng…” – Kurapika lạnh lùng đáp lại. “Tôi không nghĩ mình sẽ trở về với tư cách là người sống sót cuối cùng.”

Tất nhiên, đó là một sự kiện định mệnh mà Kurta sẽ không bao giờ để hắn quên, và nó có thể sẽ trở thành một bức tường vô hình ngăn cách giữa họ, bất kể chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, đối với Kuroro, cuộc thảm sát này chỉ là một thực tế. Có thể là một thực tế không mấy dễ chịu, nhưng nó đã góp phần tạo nên một chàng trai trẻ đầy sức hút đang đứng trước mặt hắn hôm nay.

“Cuộc sống vốn không biết trước điều gì.” – Đầu Nhện chỉ đơn giản thừa nhận, sau đó trở nên nghiêm túc hơn. “Tuy nhiên, điều mà tôi muốn nói đến, đó là tôi đưa ra quyết định có liên quan đến cậu.”

Trước mặt hắn, Kurapika lại trở nên căng thẳng, tập trung nhìn Kuroro như thể sẵn sàng bước vào một cuộc chiến. Tuy nhiên, ánh mắt của cậu không hề dao động. Dù thủ lĩnh Ryodan có quyết định thế nào, Kurta cũng đã quyết tâm sẽ đối mặt với nó, và điều này khiến nhịp tim của Kuroro đập nhanh hơn.

“Vậy anh đã quyết định điều gì?” – Kurapika chậm rãi hỏi.

Có một sự căng thẳng đang hình thành giữa hai người, và Kuroro phải kiềm chế bản thân khỏi việc hất tung chiếc bàn đi và túm lấy chàng trai tóc vàng. Hắn không chắc mình muốn bắt đầu một cuộc chiến hay làm điều gì khác… Thay vào đó, Kuroro chống hai khuỷu tay lên bàn và tựa cằm lên hai bàn tay đan vào nhau.

“Cậu có cân nhắc đến việc hợp tác với Genei Ryodan để lấy lại tất cả Scarlet Eyes không?”

Cứ như thế, sự căng thẳng liền tan biến. Kurapika chớp mắt một cách chậm rãi, một lần, hai lần, và nhìn chằm chằm vào Đầu Nhện với ánh mắt không có gì khác ngoài sự kinh ngạc tột độ. Kuroro giấu nụ cười nhếch mép sau đôi bàn tay của mình. Đây rõ ràng là một lời đề nghị mà Kurta hoàn toàn không ngờ đến.

Cũng phải công nhận rằng, ngay cả chính bản thân Kuroro cũng chưa từng cân nhắc đến lời đề nghị này một cách nghiêm túc cho đến tận ba ngày trước.

-o-oOo-o-

Phòng đấu giá vẫn y hệt như trong trí nhớ của Kuroro. Điểm khác biệt duy nhất là nằm ở các món cổ vật được trưng bày bên trong. Mỗi thành viên trong Ryodan đều đang tìm kiếm món đồ yêu thích của mình. Nobunaga và Feitan đang cãi nhau xem ai sẽ được sở hữu thanh kiếm huyền thoại, Franklin đang tìm thêm súng để bổ sung vào bộ sưu tập của mình, Machi và Kortopi thì đi lang thang không mục đích với hy vọng sẽ tìm được thứ gì đó thu hút sự chú ý của họ, trong khi Bonolenov thì đứng sẵn ở khu vực trưng bày các cổ vật kỳ lạ từ những bộ lạc đã thất truyền, v.v.

Kuroro nhặt lên vài cuốn sách cổ mà Mafia đã vô tình tìm thấy trước hắn, rồi tiếp tục đi dạo quanh. Hắn không nhận ra mình đang tìm kiếm một món đồ cụ thể cho đến khi Pakunoda gọi hắn, và ôm một tập hồ sơ dưới cánh tay.

“Xin lỗi Danchou, tôi vừa kiểm tra danh sách xong. Năm nay không có Scarlet Eyes nào được đưa ra đấu giá.”

Thông tin này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả những ai nghe thấy nó.

“Ồ, lẽ ra anh nên nói với chúng tôi rằng anh đang tìm thứ đó, Danchou!” – Shalnark nói với giọng tiếc nuối. “Chúng tôi có thể giúp anh mà.”

“Cậu nghe Paku nói rồi đấy.” – Phinks nhún vai. “Không có cặp mắt nào cả. Tìm cũng vô ích thôi.”

“Ồ, tôi hiểu rồi!” – Uvo cười toe toét. “Danchou muốn tặng quà cho Người Dùng Chuỗi!”

Ngay sau đó, một chiếc đĩa vàng đập thẳng vào đầu gã, trong khi Kuroro nhướn mày đầy nghi hoặc.

“Machi!” – Uvo kêu lên, nhưng ngay khi bị người phụ nữ tóc hồng lườm một cái, gã khổng lồ nhanh chóng biến lời phàn nàn thành tiếng lẩm bẩm. Đứng cạnh Feitan, Nobunaga chỉ biết gãi đầu.

“Heh, có thể cách đó sẽ hiệu quả đấy.” – Gã kiếm sĩ thừa nhận

“Hiệu quả cái gì cơ?” – Kalluto hỏi khi quay trở lại từ một góc xa của phòng đấu giá, dưới cánh tay trái của cậu là một chiếc hộp gỗ mun nhỏ được trang trí đẹp mắt bằng xà cừ.

“Tặng Người Dùng Chuỗi vài Scarlet Eyes như một món quà để thuyết phục cậu ta không tấn công chúng ta nữa.” – Shizuku nói một cách thản nhiên, một tay cầm hộp kim loại và tay kia cầm viên kim cương.

Đôi mắt của Kalluto mở to một chút, rồi cậu cau mày quay về phía Kuroro với ánh mắt như muốn xin phép được phát biểu vài lời. Thủ lĩnh Spider gật đầu, cảm thấy thích thú trước thái độ nghiêm túc của cậu bé.

“Dựa trên những gì mọi người nói về anh ta.” – Kalluto đưa ra nhận xét. “Anh ta là một người kiêu hãnh. Có thể anh ta sẽ không chấp nhận Scarlet Eyes nếu chúng đến từ Genei Ryodan. Anh ta có thể coi đó như là một sự thương hại, hoặc là một cách để mua chuộc sự tha thứ của anh ta.”

Có một khoảnh khắc im lặng lướt qua, trong đó tất cả mọi người đều nhận ra tính đúng đắn trong lời phân tích này. Feitan là người đầu tiên lên tiếng.

“Kalluto nói đúng.” – Feitan nhún vai.

“Tôi đồng ý.” – Pakunoda tán thành, sau đó gõ ngón trỏ lên cằm, lặng lẽ tìm kiếm những lựa chọn khác.

“Vậy thì sao, chúng ta đợi cậu ta gom hết cặp mắt lại rồi hỏi xem chúng ta có ổn không à?” – Nobunaga hỏi với vẻ hờ hững, nhưng sự hoài nghi trong giọng nói của gã thì rất rõ ràng.

“Sao chúng ta không giúp hắn trộm chúng luôn?” – Uvo đề xuất với nụ cười toe toét, và dường như ý tưởng này làm hắn cực kỳ phấn khích.

“Đừng có ngốc thế.” – Phinks đáp lại, mắt đảo một vòng. “Ngươi nghĩ cậu ta sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta sau khi chúng ta đã tàn sát cả bộ tộc và bắt cóc bạn bè của cậu ta à?”

“Nếu là vì đôi mắt của bộ tộc Kurta, có thể cậu ấy sẽ đồng ý.” – Kuroro thì thầm đầy suy tư, nhớ lại lần đầu tiên hắn nói chuyện hòa bình với chàng trai tóc vàng. Kurapika chỉ đồng ý nói chuyện khi những viên hồng ngọc sống được đưa ra làm điều kiện thương lượng.

“Tôi nghĩ không có gì mà Người Dùng Chuỗi sẽ không làm để lấy lại Scarlet Eyes.” – Machi xen vào, khiến Kuroro quay đầu nhìn cô gái tóc hồng với ánh mắt đầy thắc mắc. “Chỉ là một linh cảm thôi.” – Cô nói thêm, hoàn toàn thuyết phục hắn.

“Danchou, anh có thể đưa ra lời đề nghị.” – Kortopi nhẹ nhàng đề xuất. “Người Dùng Chuỗi tôn trọng anh, tôi chắc chắn ít nhất thì cậu ta sẽ nghe anh nói.”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Đầu Nhện, chờ đợi quyết định của hắn. Kuroro suy ngẫm về ý tưởng này một lúc. Hợp tác với Kurapika, lôi kéo cậu tham gia vào các vụ cướp, từ từ khiến cậu quan tâm đến các thành viên của Genei Ryodan đến mức không thể nghĩ đến việc tấn công họ nữa…

“Đáng để thử đấy.” – Kuroro cuối cùng tuyên bố, và thử thách sắp tới làm đôi mắt xám của hắn lóe lên một tia sáng.

-o-oOo-o-

“Cậu có cân nhắc đến việc hợp tác với Genei Ryodan để lấy lại tất cả Scarlet Eyes không?”

Kuroro kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Kurapika suy nghĩ về điều này rất lâu, sau nhiều lần thể hiện sự khó chịu, cuối cùng cậu cũng ngước mắt lên nhìn Kuroro và trả lời với giọng điệu hết sức cẩn trọng.

“Tôi… có thể.”

Trong thoáng chốc, Kuroro nghi ngờ mình nghe nhầm khi Kurapika không thẳng thừng từ chối lời đề nghị này. Mất thêm một giây nữa để hắn nhận ra rằng chàng trai tóc vàng dường như đang thực sự cân nhắc việc chấp nhận. Đầu Nhện nhanh chóng kìm nén nụ cười chân thật đang lan tỏa trên gương mặt mình, và thay vào đó là một chiếc mặt nạ lịch sự.

“Tôi đã triệu tập một cuộc họp trong hai tuần nữa ở York New.” – Hắn thông báo với chàng trai tóc vàng. “Tôi tin rằng cậu sẽ có đủ thời gian để đưa ra quyết định về lời đề nghị của tôi.”

Thông thường, Kuroro không bao giờ cho đối phương nhiều thời gian khi đưa ra một lời đề nghị. Nhưng Kurapika không giống những tên tội phạm nhàm chán hay những chính trị gia tự mãn mà Đầu Nhện thường đối phó. Người Dùng Chuỗi đã chứng minh mình xứng đáng nhận được sự tôn trọng của Genei Ryodan nhiều lần chạm trán. Hơn nữa, Kuroro có thể thấy rằng Kurapika đang bị bối rối và hoang mang trước lời đề nghị đột ngột này. Cậu ấy sẽ cần thời gian để hiểu rõ và suy xét kỹ về ý tưởng này.

Kurapika lặng lẽ gật đầu, đôi mắt xanh của cậu không hề dao động. Kuroro không nghi ngờ gì về việc “bí ẩn yêu thích” của hắn sẽ suy nghĩ nghiêm túc về lời đề nghị. Dù chàng trai tóc vàng sẽ chấp nhận và xuất hiện sau hai tuần, hay từ chối, thì câu trả lời của cậu chắc chắn đã được cân nhắc kỹ lưỡng.

Những giây phút tiếp theo trôi qua trong sự im lặng dễ chịu. Kurapika vẫn đang suy nghĩ về lời đề nghị bất ngờ mà cậu nhận được, còn Kuroro thì tự giải trí bằng cách quan sát từng thay đổi nhỏ trên gương mặt cậu. Tuy nhiên, chỉ sau vài phút, Đầu Nhện có cảm giác kỳ lạ rằng có điều gì đó thiếu vắng. Đó không phải là một câu hỏi mà hắn cần hỏi hay điều gì đó hắn cần nói ra, vì hắn luôn cẩn thận theo dõi những điều này. Cảm giác ấy giống như một mong muốn không rõ ràng và thoáng qua về việc chia sẻ điều gì đó hơn là những cuộc nói chuyện về công việc với chàng trai tóc vàng. Kuroro âm thầm cau mày trước việc không thể xác định được cảm giác này, nhưng cuối cùng, hắn vẫn quyết định làm theo ý muốn nhất thời của mình.

“Cậu đã đọc xong những cuốn sách mà cậu đã mua lần trước chưa?” – Thủ lĩnh Ryodan hỏi một cách lịch sự.

Kurapika có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi, nhưng vẫn trả lời. “Tôi đã đọc xong rồi. Chúng rất thú vị. Phân tích của Bakeneko về các biểu tượng của người Mirayan đặc biệt rất ấn tượng, nếu xét đến những hạn chế về mặt kỹ thuật mà cô ấy gặp phải vào thời điểm đó.”

“Tôi cũng có ấn tượng giống vậy.” – Kuroro đồng tình, hài lòng khi thấy Kurapika có cùng suy luận giống mình. Trong mắt của Đầu Nhện lóe lên tia hứng thú, và hắn đột nhiên muốn kiểm tra xem kiến thức của chàng trai tóc vàng rộng đến đâu. Hắn biết dù Kurapika là một học giả xuất sắc, nhưng không gì có thể đánh giá chính xác kiến thức tổng quát của một người bằng một cuộc thảo luận thực tế. “Cậu có biết cô ấy cũng viết về nền văn minh Sianttal không?”

Đây là một câu hỏi khá hóc búa khi nói về chủ đề lịch sử. Nền văn minh Sianttal thậm chí không được công nhận là có thật bởi phần lớn các nhà sử học, họ coi đó chỉ là câu chuyện của một lão già, hoặc là một huyền thoại. Cuốn sách mà Kuroro nhắc đến gần như không thể tìm thấy, vì chỉ còn lại rất ít bản sao sau cơn bão chế giễu và sỉ nhục mà tác giả đã phải chịu đựng trong nhiều năm sau khi nó được công bố. Ngay cả một người am hiểu về lịch sử cũng sẽ gặp khó khăn khi trả lời câu hỏi này mà không để lộ nhiều quan điểm cá nhân của mình.

Kurapika chỉ cau mày bối rối. “Tôi tưởng Sianttal chỉ được xem là một huyền thoại thôi chứ? Có vài lần tôi đã đọc về chúng, người ta nói rằng ngay cả tọa độ của hòn đảo được cho là của chúng cũng không thấy gì ngoài đại dương.”

Lông mày của Kuroro nhướn lên vì ngạc nhiên, và hắn có thể cảm nhận được sự tò mò trong đôi mắt mình bùng lên thành ngọn lửa. Chàng Hunter trẻ tuổi lại một lần nữa chứng minh anh đã sai, và sự tò mò cởi mở của cậu không mang chút khinh miệt hay thành kiến đối với kiến thức tiềm năng này, đây là điều khiến Kuroro không thể không cảm thấy cuốn hút.

Có lẽ Shalnark không sai khi gọi cuộc gặp mặt này là một buổi hẹn hò, Kuroro nhận ra với chút hài hước. Có lẽ hắn có thể tự cho phép mình hành động như thể nó thực sự là một buổi hẹn hò. Điều đó sẽ vừa vô hại vừa mang lại nhiều niềm vui khi thấy Kurapika phản ứng như thế nào trước khi nhận ra sự thay đổi của bầu không khí.

“Đó là quan niệm phổ biến.”– Kuroro gật đầu đồng ý. “Nhưng giả thuyết của Bakeneko lại hướng đến một khả năng khác. Đáng tiếc, kết quả nghiên cứu của bà ấy bị chế nhạo bởi các nhà khảo cổ học khác, và hiện nay chỉ còn khoảng chục bản sao cuốn sách của bà ấy được lưu hành.”

Sự tò mò ánh lên trong đôi mắt của Kurapika, và cậu không che giấu sự quan tâm thật sự của mình đối với chủ đề này. “Tôi không biết có ai đó đã từng cân nhắc nghiêm túc đến việc nghiên cứu về sự tồn tại tiềm tàng của nền văn minh Sianttal. Nếu cuốn sách đó giống với tác phẩm trước của bà ấy, chắc chắn nó rất lôi cuốn và hấp dẫn.” – Cậu thừa nhận với một chút ghen tị trong giọng nói của mình.

Thủ lĩnh Ryodan giấu một nụ cười sau tay trái của mình, và đặt tay còn lại lên bàn. Chàng Hunter tóc vàng dường như đã quên mình đang nói chuyện với ai kể từ khi chủ đề thay đổi, và khía cạnh mới này của cậu thật sự rất đáng yêu.

“Cậu có muốn đọc nó không?” – Kuroro đề nghị một cách tùy tiện, và phải kìm nén tiếng cười khi thấy biểu cảm nghi ngờ của Kurapika.

“Không phải anh vừa nói là chỉ có khoảng chục bản được lưu hành sao?”

“Tôi có thể cho cậu mượn của tôi.”  – Kuroro nhún vai. “Tôi tin là cậu sẽ giữ gìn nó cẩn thận.”

Việc cho mượn sách, đặc biệt là những cuốn sách hiếm, là điều mà Kuroro chưa bao giờ làm. Thủ lĩnh Ryodan quá chiếm hữu và kén chọn về cách bảo quản sách để cho phép bất kỳ ai đến gần thư viện của hắn. Nhưng khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của Kurapika, sự tò mò cởi mở ánh lên trong đôi mắt, và sự quan tâm chân thành của cậu với khả năng khám phá một điều gì đó mới mẻ về một chủ đề hấp dẫn… bằng cách nào đó, Kuroro thấy mình không ngại chia sẻ một phần trong bộ sưu tập của mình với cậu.

“Tôi… rất cảm kích vì điều đó.” – Kurapika cuối cùng cũng lên tiếng.

Thủ lĩnh Ryodan không chần chừ mà triệu hồi Skill Hunter và lấy tập sách ra khỏi Fun Fun Cloth. Mặc dù hắn không ngờ sẽ cần đến nó hôm nay, người đàn ông tóc đen gần đây đã bắt đầu đọc thêm nhiều các tác phẩm của nhà khảo cổ học nổi tiếng.

“Đây.” – Kuroro nói, tay đặt lên bìa sách màu đỏ sẫm cũ. “Cậu có thể trả lại cho tôi khi cậu đọc xong, nếu…”

“Một điều kiện?” – Chàng trai tóc vàng hỏi, và khuôn mặt của cậu lại trở nên lạnh lùng. Đáng tiếc cho cậu, Kuroro không có ý định cho mượn sách mà không nhận lại gì đó.

“Ồ, không có gì đâu, thật đấy.” – Thủ lĩnh Ryodan trấn an cậu bằng một nụ cười quyến rũ. “Tôi chỉ muốn thảo luận về nội dung của cuốn sách với ai đó thôi. Đặc biệt là với người trân trọng kiến thức giống như tôi.” – Anh ta ngọt ngào nói thêm.

Kurapika liếc nhìn hắn một lúc, rồi ánh mắt cậu lại chuyển về phía cuốn sách, rõ ràng đang phân vân giữa các lựa chọn mà Đầu Nhện đưa ra. Kuroro tự hỏi liệu chàng trai tóc vàng có nhận ra mình đang bị tán tỉnh không, hay là cậu tự lừa dối bản thân rằng đây chỉ là một chiêu trò để thuyết phục cậu chấp nhận đề nghị trước đó.

“Được thôi.” – Kurta thì thầm, sự tò mò của cậu đã lấn át lý trí. Kuroro nở một nụ cười chiến thắng và buông tay ra khỏi tập sách. Hắn cho Kurapika vài giây để nhìn kỹ nó, rồi đứng lên và chỉnh lại áo khoác của mình.

Ánh mắt Kurapika thoáng liếc qua phần ngực của hắn khiến Thủ lĩnh Ryodan phải che giấu nụ cười hiểu ý. Chàng trai tóc vàng không hoàn toàn vô cảm trước sự hiện diện của hắn như cách mà cậu cố giả vờ, và Kuroro quyết định thử vận may của mình thêm một chút nữa.

“Tôi biết cậu không muốn tôi gọi tên cậu.” – Thủ lĩnh Ryodan nói bằng giọng tông giọng trầm rồi bước đi.

Trên đường ra quán, Kuroro dừng lại để trả tiền cho cả hai ly nước bằng một trong những thẻ tín dụng bị đánh cắp mà hắn luôn mang theo bên mình. Cô phục vụ nháy mắt với hắn và nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Đừng quay lại, trông người yêu của anh có vẻ rất ngơ ngác.” – Cô khẽ cười. “Dù anh đã nói gì với cậu ấy, thì có vẻ cậu ấy vẫn đang cố tiêu hóa hết.”

“Vậy à?” – Kuroro cười ngây thơ, và cô gái trẻ lắc đầu đùa cợt khi đưa hóa đơn cho hắn.

“Thôi nào.” – Cô khịt mũi chế giễu. “Hai người cứ như là quấn lấy nhau ấy. À, đừng hiểu lầm nhé.” – Cô xin lỗi với một nụ cười khúc khích. “Tôi không có vấn đề gì đâu, chỉ là tôi đã nghĩ rằng hai người sẽ hôn nhau trước mặt các khách hàng khác cơ. Đây là buổi hẹn hò đầu tiên à?” – Cô hỏi một cách nhẹ nhàng, dù có chút ngượng ngùng.

“Thực ra là lần thứ hai.” – Kuroro trả lời, khá thích thú với thái độ ngượng ngùng của cô. Dù sao thì, nếu hôm nay được tính, hắn cũng có thể xem cuộc gặp mặt trước đó là một buổi hẹn hò.

“Chà, chúc anh may mắn cho buổi hẹn hò tiếp theo nhé. Tôi… à, nếu anh không phiền khi tôi nói điều này, tôi nghĩ hai người thực sự là một cặp đẹp đôi đấy.” – Cô gái trẻ nói với vệt hồng trên má.

“Cảm ơn.” – Đầu Nhện đáp lại, rồi rời khỏi quán cà phê với một nụ cười nhẹ trên môi.

✾ ✾ ✾

Kuroro gửi cho Kurapika một tin nhắn chi về địa điểm và thời gian cụ thể là ba ngày trước cuộc họp mặt của họ. Kurta không trả lời, cũng không cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào về việc liệu cậu có đến hay không. Kuroro hoàn toàn không ngạc nhiên khi biết về vụ cá cược giữa các Spider liên quan đến quyết định của Người Dùng Chuỗi. Hắn không tham gia vào vụ cá cược đó, nhưng đánh giá khả năng Kurapika đồng ý với lời đề nghị của hắn là khá cao.

Toàn bộ thành viên Genei Ryodan tập hợp tại một nơi bỏ hoang lúc ba giờ, trước thời gian mà Kuroro đã đưa cho Kurapika. Tòa nhà này chính là nơi mà họ đã sử dụng gần một năm trước trong cuộc đột kích tại phiên đấu giá, nơi Pakunoda hy sinh tính mạng vì Genei Ryodan. Đây cũng là nơi Kurta đã đưa cô trở về. Cả hai sự kiện đều là lý do khiến Kuroro cảm thấy nơi này rất thích hợp cho cuộc họp.

Chỉ còn mười phút nữa, tất cả mọi người đều dừng lại, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Đến giờ, gần một nửa thành viên Genei Ryodan nhận ra khí của Kurapika, và nửa còn lại nhanh chóng đoán được người dùng Niệm đang đến là ai.

Kurta đứng sau cánh cửa một lúc, và Kuroro tự hỏi liệu người tóc vàng có đang thay đổi quyết định vào phút chót hay không.

Sau đó, cánh cửa mở ra và Kurapika bước vào, sớm hơn năm phút. Kuroro không cần phải nhìn xung quanh cũng biết ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào chàng Hunter tóc vàng. Kurapika trông có vẻ hơi lo lắng, nhưng trong đôi mắt xanh của cậu vẫn loé lên tia sáng của sự quyết tâm mà Kuroro đã biết trước.

“Vậy là cậu đã đến.” – Kuroro nói.

“Tôi có điều kiện.” – Kurta nói thẳng, không vòng vo.

Kuroro giơ tay ra hiệu cho các thành viên im lặng để đảm bảo cuộc trò chuyện sẽ không bị gián đoạn, mặc dù điều đó khó có thể xảy ra. “Ví dụ như?” – Hắn hỏi với giọng đều đều.

“Tôi chỉ hợp tác trong các hoạt động liên quan đến đôi mắt của đồng bào tôi, và tôi từ chối giết người. Ngoài ra, tôi không tin tưởng bất kỳ ai trong các người, vì thế đừng gọi tên tôi hoặc tiếp xúc cơ thể trừ khi thật sự cần thiết.” – Kurapika khẳng định, và với cái nhìn gần như hung hăng trong đôi mắt, rõ ràng cậu sẽ không từ bỏ bất kỳ điều kiện nào.

Tên tội phạm tóc đen không cần phải suy nghĩ lâu. Hai điều kiện đầu khá rõ ràng và hầu như không được xem là điều kiện thực sự. Những điều kiện còn lại có vẻ là cách gián tiếp để Kurapika bảo vệ cảm xúc của chính mình, một điều mà Kuroro đột nhiên cảm thấy rất thú vị. Nếu chàng trai tóc vàng cảm thấy cần giữ khoảng cách giữa cậu với Genei Ryodan, điều đó có nghĩa là lòng thù hận của cậu đã yếu đi so với trước đây.

“Đồng ý.” – Đầu Nhện gật đầu. “Đổi lại, cậu sẽ không tấn công bất kỳ ai trong số chúng tôi miễn là chúng ta có sự thỏa thuận này, và không ngăn cản chúng tôi lấy bất kỳ thứ gì mà chúng tôi cho là có giá trị trong các vụ trộm của mình.”

Dù không nghĩ chàng Hunter tóc vàng sẽ cố giết họ nữa, nhưng Kuroro vẫn không muốn bước vào thỏa thuận này mà không có một sự đảm bảo an toàn.

Kurapika im lặng khoảng mười giây, sau đó ngẩng cao đầu và nhìn thẳng vào mắt Kuroro. “Thỏa thuận.”

Không có chút do dự nào trong giọng nói của cậu. Kuroro mỉm cười và âm thầm thích thú khi thấy Kurapika giật mình trước những phản ứng bắt đầu xuất hiện.

“HA!” – Uvo hét lên đầy chiến thắng. “Tôi đã bảo là cậu ta sẽ đồng ý mà!”

Nobunaga và Phinks tỏ vẻ khó chịu trước sự khoe khoang của Uvo, nhưng đối với những ai biết họ, rõ ràng là họ thực sự hài lòng với cách mà thỏa thuận đã kết thúc. Kuroro vẫn tập trung vào Kurapika và nhận thấy Franklin đảm nhiệm việc giới thiệu các thành viên. Chàng trai tóc vàng nhìn mọi người và chỉ khẽ gật đầu với họ, nhưng đó là một khởi đầu tốt.

Thái độ kỳ lạ của Shizuku dường như khiến Kurapika bối rối, điều này không quá bất ngờ nhưng khá thú vị. Kurapika dường như phản ứng khá tích cực với sự hiện diện của Kortopi. Trước khi Shalnark kịp tiến lại gần, Kalluto đã nhanh chóng bước đến chào hỏi đồng minh tạm thời của họ.

“Tôi là Kalluto. Rất vui được gặp anh.”

Gương mặt của Kurapika sáng lên ngay lập tức khi cậu nhận ra đứa trẻ, và điều đó đã thu hút sự chú ý của mọi người.

“Cậu là em trai của Killua.” – Chàng trai tóc vàng nói với giọng ấm áp.

“Anh trai đã nói với anh về tôi à?” – Kalluto hỏi, phần lớn là ngạc nhiên, nhưng trong giọng nói có chút hy vọng và ngại ngùng.

Nét mặt của Kurapika trở nên dịu dàng với một nụ cười ấm áp, và trái tim Kuroro lỡ nhịp một chút. Đây là lần đầu tiên hắn thấy chàng trai tóc vàng có biểu cảm dịu dàng đến như vậy. Nếu Kurapika trước đây khiến hắn nhớ đến một vị thần hủy diệt khi cậu tức giận với ngọn lửa bùng cháy và sự uy nghi, thì thái độ hiện tại của cậu lại khiến Kuroro liên tưởng đến một nàng tiên của rừng xanh, cùng với sự duyên dáng thanh thoát và tình cảm nhẹ nhàng. Cậu thật sự đẹp đến ngỡ ngàng.

“Cả Killua và Alluka đều nói về cậu.” – Kurapika xác nhận, không nhận ra ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía mình. “Killua kể với chúng tôi rằng cậu đã từng làm những món đồ chơi bằng giấy rất đẹp khi còn nhỏ, và Alluka kiên quyết cho rằng những Origami của cậu là đẹp nhất thế giới.”

Từ vị trí của mình, Kuroro có thể nhìn thấy nụ cười e dè của thành viên trẻ tuổi nhất trong nhóm, và ánh sáng hy vọng lấp lánh trong mắt của cậu bé. Kurapika không biết điều này, nhưng đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất mà mọi người trong phòng từng thấy từ cậu bé sát thủ trẻ tuổi.

Và khi Người Dùng Chuỗi cuối cùng cũng nhận ra sự im lặng bao trùm xung quanh, cậu dường như không để ý đến sự thay đổi trong cách mà hầu hết các thành viên Ryodan nhìn cậu. Khi Shizuku cố giành quyền chọn thành viên cho đội mình, Kuroro đã lợi dụng sự hỗn loạn đang diễn ra để giấu tiếng cười khúc khích. Nếu đây mới chỉ là khởi đầu cho sự hợp tác của họ, thì mọi thứ có thể sẽ còn phát triển tốt hơn nhiều so với những gì thủ lĩnh Ryodan từng hy vọng.

Phinks đã nguôi giận và đề nghị một trận đấu với Kurapika, Machi nhìn chàng trai tóc vàng với chút nghi ngờ nhẹ thay vì ánh mắt lạnh lùng muốn giết người trước đó. Shalnark cười rạng rỡ và Pakunoda có một nụ cười nhỏ thoáng hiện trên khóe môi. Thật ra, Spiders của hắn đều đã thể hiện những dấu hiệu nhỏ của sự chấp nhận này.

Kuroro để họ tranh luận một cách vui vẻ về việc ai sẽ ghép cặp với ai một lúc. Đôi mắt xám của hắn quay trở lại nhìn chàng Hunter tóc vàng, người đang bị cuốn vào mớ hỗn độn thường thấy trong các cuộc họp của Genei Ryodan. Kurapika cố che giấu sự bối rối của mình, nhưng ánh mắt cậu lại phản bội cậu, cho thấy cậu ngạc nhiên đến mức nào trước tính nhân văn được thể hiện bởi những con quái vật mà cậu đã tưởng tượng suốt bao năm qua.

Ở một thời điểm nào đó, đôi mắt xanh sapphire của chàng Hunter bắt gặp ánh mắt của Kuroko, và hắn nở một nụ cười nhếch trên môi, cho thấy hắn hoàn toàn nhận thức được suy nghĩ của Kurta. Tuy nhiên, vì đôi khi hắn có thể nhân từ, hắn đứng dậy để kết thúc sự giày vò của chàng trai trẻ.

“Tôi sẽ nhắn tin cho mọi người biết ai sẽ làm việc cùng ai, và nhiệm vụ của từng người.” – Kuroro nói mà không cần phải nâng tông giọng.

Spiders đều ngừng cãi vã và tranh luận ngay khi Đầu Nhện cất lời. Sau đó, Kurapika nhanh chóng rời đi, và Kuroro theo dõi cậu bước qua cửa với vẻ mặt trầm ngâm.

Uvo là người đầu tiên lên tiếng, nở một nụ cười toe toét và đặt hai tay sau gáy. “Mọi chuyện diễn ra tốt đấy chứ!” – Gã khổng lồ nói với sự phấn khích.

Kuroro chỉ ậm ừ đồng ý, và để cho các thành viên trong nhóm tự thảo luận với nhau cho đến khi tất cả mọi người rời đi. Người cuối cùng rời khỏi tòa nhà là Pakunoda, vì cô còn một vài báo cáo phải giao cho hắn.

“Danchou, anh muốn tôi kiểm tra Người Sử Dụng Xích trước khi cậu ta thực hiện nhiệm vụ đầu tiên không?” – Cô hỏi trước khi rời đi.

“Không. Chúng ta sẽ tôn trọng các điều kiện của cậu ấy vào lúc này.” – Kuroro trả lời sau vài giây. Người phụ nữ tóc vàng gật đầu hiểu ý, nhưng có một ánh nhìn thấu hiểu trong đôi mắt nâu của cô. Paku không nói thêm gì, và chào tạm biệt hắn. Kuroro nhíu mày bối rối, rồi nhún vai bỏ qua. Nếu điều đó quan trọng, cô đã nói ra suy nghĩ của mình rồi.

Chỉ đến khi Kuroro trở về phòng khách sạn và đang thư giãn dưới vòi sen, thì hắn mới nhận ra Kurapika quên trả lại cuốn sách của mình.

Thôi thì, điều này mang lại cho hắn một cái cớ hoàn hảo để sớm gặp lại “bí ẩn yêu thích” của mình, nên có lẽ đây cũng không phải là vấn đề lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro