chap12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh nắng chiều đang nhẹ xuyên qua từng tán lá, cái ánh sáng vàng đậm như pha trộn cùng với một vẻ u buồn. Trong cách nhận thức của mỗi người thì hoàng hôn mang lại từng nét đẹp riêng, nhưng hoàng hôn cũng mang lại cho ta một cảng giác mất mát, mất đi ánh nắng ấm áp, mất đi sự nhộn nhịp của một ngày năng động, và trong đó có cả thứ quý giá nhất cũng không thẻ giữ lại được.

Hai cái bóng đang bị thứ ánh sáng cuối cùng kéo dài trên mặt đất, Hyomin cùng Jiyeon nắm tay nhau tung tang bước những bước chân cùng nhau trên con đường phủ kín những sắc vàng. Có lẽ cũng giống như thứ ánh sáng cuối cùng kia, rồi nó sẽ vụt tắt để nhường cho những ánh đèn màu lung linh rực rỡ, cũng như chính Hyomin rồi sẽ rời đi để một người con gái tốt hơn bên cạnh Jiyeon. Hyomin thấy trong lòng mình dâng lên sự nuối tiếc, sao thời gian lại trôi nhanh đến như vậy, một ngày là không đủ để Hyomin yêu Jiyeon. Nhưng có tiếc nuối thì sao, thời gian không thể quay ngược lại hay cũng không thể dừng lại tại một thời điểm mà người ta muốn, đó đã là quy luật của tự nhiên, chấp nhận chẳng phải là đã định trước rồi sao. Hyomin nắm chặt bàn tay của Jiyeon hơn, cô nghĩ cho dù là sẽ phải rời đi nhưng hãy cứ nắm lấy bàn tay đó đến phút cuối, hãy cứ cho mình được ấm áp trong những giờ phút cuối này.

- Jiyeon à, ví như ngày mai unnie không còn bên em nữa em sẽ vẫn vui vẻ chứ.

Jiyeon vẫn bước những bước chân thật chậm chãi, cảm giác như mình chỉ nghe qua một lời nói đùa mà Hyomin tự nhiên nói ra.

- Sẽ không có chuyện đó đúng không unnie, em biết unnie yêu em sẽ không có chuyện unnie để em sống một mình đâu.

- Ngộ nhỡ có chuyện gì đó ngoài ý muốn thì sao, chúng ta không thể liệu trước được tương lai mà đúng không.

- Em nói rồi hạnh phúc của em, nụ cười của em đều là vì unnie, nếu thật sự có ngày như vậy, em cũng sẽ không còn là Park Jiyeon như ngày hôm nay nữa.

- Vậy em sẽ như thế nào, em thật trẻ con, không có unnie thì sẽ có người khác yêu thương em, sẽ có người mang lại hạnh phúc và ...

- Nhưng em lại chỉ có mình unnie.

Không thể để Hyomin nói hết ý nghĩ của cô ấy, Jiyeon liền tiếp câu như muốn nói rõ tình cảm của mình, Jiyeon không thể nào hạnh phúc cũng không thể vui vẻ khi người đó không phải là Hyomin.

- Em đúng là cố chấp.

Hai người vẫn bước đi trên con đường dài, ánh sáng thiên nhiên đã mờ dần, những ánh đèn phố cũng lác đác được bật lên, họ đi bên nhau nói cười vui vẻ, nhưng một trong hai người đâu biết là người kia đang suy nghĩ điều gì. Hyomin đang lo lắng về Jiyeon, cô cứ đặt ra cho mình những hình ảnh mà JIyeon sẽ làm khi biết được cô đã rời xa, Jiyeon sẽ sống như thế nào khi không còn sự chăm sóc của cô.

- Unnie em đói bụng rồi, về nhà unnie làm cơm trộn nhé.

Hyomin còn loay hoay suy nghĩ thì bị Jiyeon đánh thức, đứa trẻ này sao mãi không thể lớn lên được vậy, có phải là giám đốc công ty lớn không đây, sao suốt ngày nó đòi ăn những món ăn cũ rích vậy.

- Em không thấy ngán sao.

- Oh cơm của yeobo làm thì sao mà ngán được, unnie không biết đó thôi, những món unnie làm em đều thích, ăn vào miệng cảm thấy rất ngon.

- Nhưng ăn nhiều sẽ chán, hay hôm nay chúng ta đổi khẩu vị đi, ăn ngoài một hôm.

- Không em không muốn ăn ngoài, ở ngoài không đảm bảo vệ sinh đâu, umma nói mai này có gia đình thì cơm vợ nấu vẫn là ngon nhất.

Thật là hết cách với cái đứa trẻ to xác mang tên Park Jiyeon, Hyomin chỉ còn biết lẳng lặng bước theo nó về nhà. Một bữa tối lãng mạn sẽ chẳng thể nào có khi cái người cứng đầu kia một mực đòi ăn cơm nhà, nhưng cũng sẽ không mất thú vị khi người đó vẫn ngon miệng khi ăn những thứ mình làm sao, Hyomin sẽ chuẩn bị một bữa tối thật hấp dẫn, xem đây là bữa tối cuối cùng của hai người.

Trở lại ngôi nhà mà hai người đã sống cùng nhau, nhanh thật đấy chỉ thoáng chốc mà đã một tuần ở nơi này. Cuộc sống tưởng chừng như rất trọn vẹn, có những niềm vui luôn suất hiện khi hai người ở bên nhau, có những hạnh phúc thầm lặng khi Hyomin nghĩ mình đã là một người vợ. Nhìn một lượt nơi mình đã sống, như để nhớ về một miền kí ức đẹp nhất, nơi có dấu vết của Jiyeon, Hyomin sẽ nhớ kĩ những hình ảnh này, nhớ kĩ con người mà cô yêu bằng cả mạng sống của mình.

- Unnie làm gì mà đứng ngẩn ra vậy, em đói chết đi được.

- Àh.... Không... không có gì để unnie đi làm bữa tối, em ra bàn chờ unnie.

Hyomin lúng túng khi Jiyeon gọi mình, cô nhanh bước đi thay lại quần áo đang mặc rồi bắt đầu công việc của mình. Nghĩ Jiyeon sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà chờ ở ngoài, nhưng vòng tay ấm áp đặt nhẹ lên vùng eo, Hyomin mới hay mình đang ở trong vòng tay người đó. Lặng yên, hãy để cho mình một lần tham lam, tham lam thuộc về người này dù chỉ là trong chốc lát, Hyomin tay chân vẫn bận bịu cho những món ăn, đôi khi xoay người lấy mấy thứ đồ gia vị thì mặt vô tình sát mặt cùng người đằng sau. Cảm giác gì đây, Hyomin không biết mình đang muốn gì, cũng không biết mình đang lưu lạc ở trốn nào trong miền cảm xúc vừa rồi, không phải việc Jiyeon ôm cô như vậy cũng đã quá thường xuyên rồi hay sao, nhưng lúc này vòng tay kia đối với Hyomin là không đủ.

- Unnie xong chưa, em thử được không.

Hyomin tắt bếp, cũng vừa vặn gắp lên một miếng đưa về hướng Jiyeon.

- Nóng vậy sao ăn được, unnie thử trước đi.

- Em đó thật là rắc rối.

Hyomin thổi qua miếng thịt bò còn đang bốc khói, vừa đưa được vào miệng còn chưa kịp nhai liền bị cướp mất. Jiyeon để Hyomin đem miếng thịt vào miệng thì nhanh chóng áp môi mình lên môi cô ấy, dùng kĩ xảo rất chuyên nghiệp để tách môi của Hyomin ra, chiếc lưỡi nghich ngợm của Jiyeon trượt vào trong quấn lấy đầu lưỡi của Hyomin, vui đùa với cô ấy, chờ đến khi sự cảnh giác mất đi Jiyeon láo cá mà lừa miếng thịt về phía mình.

- Mùi vị rất ngon, nhiệt độ không quá nóng.

Không ngờ đến đứa trẻ này còn có thể giở trò như vậy, Hyomin đỏ mặt nhìn Jiyeon nhai ngon lành miếng thịt của mình. Mất cắp một cách trắng trợn nhưng Hyomin không quan trọng điều đó, điều ẩn chứa trong Hyomin giờ này có lẽ còn mãnh liệt hơn cái hôn kia.

Tuồng kịch cũng đến lúc hạ màn, không bằng trước khi tấm màn kia khép lại, hãy cứ giả dối mà hưởng thụ giây phút hạnh phúc nhất, xem như là một lần cuối. Hyomin bỏ qua sự xấu hổ, hai tay ghì chặt lấy cổ Jiyeon, môi cô áp sát lên môi cô ấy, quồng nhiệt hôn lên cánh môi mỏng của Jiyeon. Xem ra Hyomin là một thợ diễn quá nhập vai, cánh tay nhanh chóng rời cổ Jiyeon mà lướt xuống vùng lưng mềm mại, bàn tay hư hỏng của Hyomin còn cố tình luồn vào bên trong lớp áo sơ mi mà vuốt ve tấm lưng ấy. Jiyeon có phần ngây dại trước hành động táo bạo của Hyomin, nhưng với cô Hyomin là vật báu không thể tổn thương, Jiyeon yêu Hyomin không phải vì thể xác.

- Unnie!...

- Jiyeon!.... un...nie...unnie muốn Jiyeon.

Buông vội cánh môi của Jiyeon ra, Hyomin chỉ vội nói ra được mấy câu rồi lại tiếp tục đắm chìm vào nụ hôn mới, câu dần Jiyeon về phía mình, Hyomin áp sát cơ thể hai người vào nhau như không còn chỗ hở. Những lời mời mọc, những hành động kích thích kia khiến Jiyeon không thể chịu đựng nổi, Jiyeon cúi xuống nhấc bổng Hyomin lên và tiến về phòng ngủ. Đặt Hyomin xuống giường, nụ hôn cò chư dứt Jiyeon bất ngờ khi bị Hyomin lật người và nằm đè lên mình, nụ hôn của Hyomin phân tán kháp nơi trên khuôn mặt Jiyeon, đôi tay Hyomin từ lúc nào đã yên vị trước ngực của Jiyeon, những chiếc cúc áo cũng đã bị bật tung ra. Hô hấp của Jiyeon càng trở nên nặng nề hơn khi Hyomin đã rời tay xuống phía khoá quần của mình, nhưng đợi thêm lúc nữa vẫn không thấy động tĩnh từ Hyomin, Jiyeon ngẩng đầu lên thì bắt gặp Hyomin đang đỏ bừng hết cả mặt. Là lần đầu tiên không có kinh nghiệm chăng, chẳng phải lúc đầu quồng nhiệt đến thế nào sao giờ lại dừng lại, Jiyeon không thể đợi lâu thêm được nữa, cô đã bị Hyomin bức đến chết đi được. Lật người lại đem Hyomin đặt dưới thân mình, Jiyeon khê mặt sát đến vành tai cô ấy, thổi một luồng khí nóng.

- Unnie muốn hành hạ em chết sao.

Là do Hyomin đã dở trò nên giờ thì không thể dừng lại được, Jiyeon hôn lên chán, mắt. mũi rồi lại trở về nơi cánh môi mềm mại đang đợi chờ kia. Lần này thì đến lượt Jiyeon đem những thứ trên người Hyomin trút xuống, có phần khác là Jiyeon làm việc nghiêm túc hơn. Khi mọi thứ trên người Hyomin đã yên vị dưới đất, Hyomin cùng kịp nhận ra thân thể nửa trần trụi của Jiyeon đang ở phía trên mình, Hyomin cũng nhận ra hai người đang có hành động gì, nhưng cô không hối hận. Nếu tình yêu đã chót gửi về người này thì một lần là của nhau cũng không phải thiệt thòi, Hyomin nguyện làm người của Jiyeon dù chỉ là đêm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro