chap16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này au tặng cho bạn có nick face là Pạc's No Eunyeon. Quà sinh nhật muộn gửi cho bạn nhé, au phải viết lại đó, nhưng cảm xúc lần hai không dài bằng lần đầu.

Quan sát một lượt không gian trong ngôi nhà, mọi thứ thật đơn giản, Jiyeon không nghĩ đến hai người họ lại sống ở môi trường bình dị đến vậy. Họ đã sống ở đây sao, so với cuộc sống đầy đủ của cô thì nơi đây thiếu thốn rất nhiều thứ, nhưng cứ nhìn người mẹ đơn thân kia, Jiyeon nghĩ như mình và cô ấy đã từng gặp qua nhau ở đâu đó rồi. Những nghi ngờ, những suy đoán cũng chỉ đủ kết luận là giữa ba người họ không quen nhau, không phải người mẹ trẻ đó đã nói rõ rồi sao. Jiyeon còn muốn tìn kiếm hy vọng gì ở nơi đây, còn muốn giữa họ và mình có điều gì nữa, trong khi đây là lần đầu gặp mặt. Phải chăng chỉ vì đứa bé kia quá dễ thương, phải chăng tiếng gọi Yeonnie của người mẹ nghe quá ấm áp nên Jiyeon không nỡ cứ thế gặp mặt, cứ thế lìa xa.
- cô Hyomin, tôi muốn mua lại bản quyền thiết kế của cô, cô thấy thế nào.
Mỗi người đều chạy theo một suy nghĩ riêng của mình, Hyomin cũng không thể cứ cho qua đi miền ký ức, cô chỉ là đang nhớ lại những điều xưa cũ của thời gian qua. Nhưng giọng nói đó vang lên đưa Hyomin về thực tại, nơi đây những gì còn lại chỉ là riêng mình Hyomin nghĩ về, người đứng đó giờ đối với chuyện cũ chỉ là không nhớ đến, hai người giờ chỉ là người lạ gặp nhau.
- bản quyền thiết kê.
- đúng vậy tôi muốn mua lại nó, việc này đồng nghĩa cô không được bán sản phẩm dưới mẫu thiết kế mà tôi đã mua.
Bản quyền thiết kế, nói vậy nếu bán lại cho Queen's cũng đồng nghĩa giữ Hyomin và Jiyeon vẫn phải qua lại với nhau, với danh nghĩa là làm ăn. Nói như vậy quan hệ của hai người càng trở nên rối thêm mà thôi, cuộc sông hiện tại đối với Hyomin như vậy là quá đủ, có thu nhập ổn định bằng chính sức lao động của mình, một gia đình dù chỉ là hai thành viên nhưng cũng đủ ấm áp. Hyomin sẽ không muốn Jiyeon lại một lần nữa bước vào cuộc sống của cô, làm như thế tương lai của người đấy sẽ mãi bị cô hủy hoại và người con gái kia mới là người thực sự cho Jiyeon hạnh phúc.
- tôi không thể.
Câu trả lời dập tắt đi hy vọng của Jiyeon, cô cũng không hiểu mình đang muốn gì, níu kéo thêm mối quan hệ của bọn họ hay chỉ đơn thuần là muốn mẫu thiết kế.
- tại sao, tôi sẽ trả cô giá cao, cộng thêm cô không cần tốn thêm sức để làm ra sản phẩm.
- tôi nói không thể.
- cô.
Jiyeon tỏ ra mình là một người không có sức nhẫn nại, cũng không biết trong lòng mình đang tức tối vì lý do gì, nhưng cô biết rõ mình nhất định phải thuyết phục con người trước mặt này bằng được.
- tôi nói rồi sẽ không bán, cô về đi.
- umma cô không có ô, trời vẫn mưa.
Jiyeon nhận ra bên mình có một đồng minh rất nhiệt tình, đứa trẻ này với cô xem ra là khá thân thiết, biết đâu nhờ nó mà ý đồ sẽ thành công. Cúi xuống để tiện nói chuyện hơn, Jiyeon quyết định sẽ lấy lòng đứa bé này.
- bạn nhỏ này cô vẫn chưa biết tên con đó.
- a! Con tên Park Minyeon.
- Minyeon, cô là Park...
- Jiyeon, vậy con có thể gọi cô là Yeonnie được không.
Minyeon cướp lấy lời nói của người khác rồi nhanh chóng đưa ra ý kiến của mình, điều này khiến Jiyeon và Hyomin đều bất ngờ.
- Yeonnie!!! Con.
- tất nhiên là được nếu như con thích gọi cô như vậy.
Nhìn người mẹ trẻ, Jiyeon như muốn khiêu khích người đó, dùng ánh mắt để nói lên một điều mà mình muốn nói, "con của cô là một cộng sự rất đắc lực đấy".
- hôm nay yeonnie ở lại đây ăn cơm cùng con đi, ngoài trời vẫn mưa đó.
- Park Minyeon!!!
Tiếng Hyomin thét lên, cô không ngờ đứa trẻ lại nhanh miệng đến vậy.
- umma chỉ là một bữa cơm thôi mà, không phải umma bảo con phải biết giúp đỡ người khác sao, trời đang mưa mà Yeonnie không có ô lỡ ốm thì sao.
Thật sự Hyomin đang nghi ngờ đứa trẻ này có phải là con cô sinh ra không, sao nó lại có thể bênh vực một người mới lần đầu gặp. Nhìn ra ngoài, trời cũng đã tối thêm do bị cơn mưa che phủ, Hyomin cũng không nỡ để Jiyeon đi về lúc này, nhưng cái chính là cô muốn trốn tránh, trốn tránh như sáu năm qua đã làm.
- Minyeon, không phải cô là người của công ty lớn sao, con lo gì cô không có ô, để cô về sớm không người nhà của cô đang mong đấy.
Lời nói của Hyomin mới vừa rồi cũng làm Jiyeon nhớ ra một việc, lúc xuống xe đã không mang theo điện thoại. Xem ra người mẹ trẻ kia cũng không mấy thiện cảm khi để Jiyeon ở lại, xem ra hôm nay cô sẽ đội mưa ra về với một thất bại rồi.
- Minyeon à cô cảm ơn ý tốt của con, nhưng con không muốn umma mình buồn đúng không, umma của con không muốn cô ở lại nên con cũng đừng ép cô ấy.
- nhưng Yeonnie về sẽ bị ướt.
- không sao Yeonnie lớn rồi sẽ không bị ốm đâu con đừng lo.
Jiyeon đứng lên xoa đầu đứa bé, bước  chân cũng đã rời đi khỏi vị trí lúc ban đầu, nhưng thật sự trong lòng Jiyeon lại là một cảm giác luyến tiếc. Những bước chân thật chậm rãi, như có thể một hy vọng nào đó sẽ đột nhiên xuất hiện, Jiyeon chỉ mong là vậy.
- ở lại đây đi,
Hyomin không biết mình vừa mới nói gì nữa, sau sáu năm để trốn chạy, sáu năm để thay đổi chính mình, nhưng giờ thì sao, những cố gắng đấy chỉ đổi lại một phút sao lòng khi đứng trước người đó. Dù có cố gắng ép mình thì khi đối diện với Jiyeon, Hyomin cũng chỉ là Hyomin luôn bị khuất phục mà thôi. Nhìn bên ngoài trời vẫn không có dấu hiệu muốn tạnh, Jiyeon dù có xe đến đón cũng phải đội mưa đi ra khỏi con hẻm dài kia, Hyomin thật tâm là không nỡ.

Một câu nói, chỉ là một câu nói cho dù là ép buộc, nhưng Hyomin đâu biết điều đó với Jiyeon là rất đặc biệt hay không. Jiyeon nghĩ mình cũng thật lạ, sao lại muốn ở lại đây, sao chỉ vì một quyết định của người kia mà lòng mình thấy ấm áp. Phải hay không chỉ vì mục đích ban đầu mà đến, hay chỉ đơn giả hơn là cái cậu bé kia quá dễ thương nên không muốn phụ lòng, hay còn vì điều gì nữa???.
- yeh Yeonnie lại ngồi đây đi.
Minyeon kéo tay jiyeon đến ngồi vào chiếc bàn nhỏ, Hyomin cũng nhanh chân bước vào dọn món ăn lên, bữa tối nay có lẽ là một bữa ăn đặc biệt với mẹ con Hyomin. Ngồi trước chiếc bàn nhỏ, bên trên chỉ có mấy món ăn rất bình thường, nhưng cảm giác mang đến cho Jiyeon rất lạ, cô chưa ăn qua những món này, cũng không nghĩ đến mình lại có một bữa tối với tình huống như vậy.
- yeonnie không ăn sao, umma nấu ăn ngon lắm đó.
Nụ cười của Minyeon hiện ngay trên khóe môi, cậu đang rất tự hào khi nhắc về umma của mình, trong tuổi thơ của Minyeon, umma là nhất nhất.
- Không giống cuộc sống của cô đúng không.
Gắp một ít đồ ăn đặt vào bát của Jiyeon, Hyomin buông một câu nói mang ý châm chọc, nhưng đâu ai biết được câu nói ấy là Hyomin nói về mình, nói cô cũng chỉ giống bữa ăn đơn giản này thôi, mai sẽ không để lại cho Jiyeon vị giác. Không nhanh không chậm, Jiyeon cũng bắt đầu dùng bữa, quả nhiên đứa bé mang cái tên Minyeon không nói sai. Một mùi vị rất lạ nhưng lại rất quen, Jiyeon không nghĩ mình lại thích mùi vị đó. Một bữa tối có thể nói là ngon nhất trong sáu năm qua, cho dù đã dùng qua những món đắt tiền của nhà hàng thì cảm giác cũng không chân thật bằng bữa tối nay, một cảm giác như một gia đình thật sự.
- yeonnie có ngon không.
- uhm rất là ngon đó.
- vậy Yeonnie ăn nhiều vào, umma nói ăn nhiều mới nhanh lớn, Minyeon sẽ nhanh lớn để bảo vệ Minnie.
" em sẽ ôm lấy unnie bảo vệ unnie" Minnie, Minnie, Minnie câu nói mờ ảo, tiếng gọi của Minyeon cứ quanh quẩn trong trí não của Jiyeon, một hình ảnh mờ nhạt vừa xuất hiện trong đầu, nhưng Jiyeon không rõ đó là gì. Cố đuổi theo những thứ đang xa mờ, đầu óc Jiyeon cảm thấy đau buốt rồi lại trở về với thất bại, tất cả đã xa thật rồi không thể nắm bắt được gì.
- Ah....
- Jiyeon.
Hyomin hốt hoảng khi tiếng kêu của Jiyeon cất lên, hướng mắt nơi âm thanh vang lên, cảnh tượng khổ sở của Jiyeon đang ôm lấy đầu của mình. Lo lắng, sợ hãi là cảm giác trong lòng Hyomin lúc này, cô rời đi vị trí của mình, nhanh chóng đến bên cạnh Jiyeon.
- Không khỏe sao, vào trong nghỉ ngơi đi.
Đỡ Jiyeon nằm xuống chiếc giường nhỏ, Hyomin kéo chăn đáp lên cho người ấy rồi trở ra ngoài, thở một hơi thở dài, Hyomin thấy lòng mình đau thắt lại. Đã sáu năm, sáu năm để quên đi tất cả, nhưng đâu ai ngờ hai người lại gặp nhau trong tình trạng này. Đã học cách để quên nhưng sao Hyomin vẫn thấy tim mình nhói buốt, vẫn không thể quên được.
- umma nói dối.
Hyomin hơi bất ngời khi bị chính con trai mình tố cáo, cô không biết phải trả lời với con trai mình sao nữa.
- umma không có, Minyeon ngoan con ăn thêm cơm rồi umma dọn.
- umma có biết Yeonnie sao lại nói là không quen.
- Minyeon con còn bé chưa hiểu hết chuyện, sau này lớn umma sẽ kể con nghe được không.
- vậy umma cưới Yeonnie đi.
Ôm Minyeon vào lòng, Hyomin nghe trái tim mình vỡ vụn, khóc, giọt nước mắt cố đè nén bấy lâu nay giờ cũng đua nhau rơi xuống. Hyomin đã che đậy đủ rồi, tạo cho mình là cứng rắn đủ rồi, giờ thấy bản thân mình mệt mỏi, cô khóc, khóc trên vai đứa con yêu quý nhất của mình.
- không phải Yeonnie đã có vị hôn thê sao, Minyeon phải để Yeonnie lấy người mà cô ấy yêu.
- nhưng Minyeon cũng yêu Yeonnie, yêu hơn vị hôn thê của Yeonnie.
Nước mắt vì câu nói của trẻ thơ lại được dịp trào ra, Hyomin cũng yêu Jiyeon, yêu bằng cả mạng sống, nhưng rồi sao, không phải bây giờ hai người cũng không ở bên nhau sao.
- ngoan, Minyeon yêu yeonnie thì phải để Yeonnie được hạnh phúc, chúng ta không thể cho Yeonnie hạnh phúc, vậy hãy để người khác thay chúng ta làm có được không.
- umma, Minyeon cũng muốn umma được hạnh phúc mà.
cậu bé hôn lên môi umma của mình rồi bàn tay bé nhỏ nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn đang trên má, đừng nói cậu là đứa trẻ không biết chuyện, cậu biết mỗi đêm umma khóc vì điều gì mà.
- umma có Minyeon là hạnh phúc nhất rồi không cần gì nữa.
Hyomin lại ôm Minyeon vào lòng chặt hơn, cô muốn lắm chứ, muốn ở bên người kia lắm chứ, nhưng không thể, Hyomin là không thể ở bên Jiyeon. Hyomin biết đứa trẻ này rất hiểu chuyện, nhưng những hiểu biết của Minyeon lại làm Hyomin thấy mình rất ích kỷ,  nhưng điều ích kỷ của Hyomin sẽ đổi lấy hạnh phúc của Jiyeon, về phía Minyeon, Hyomin sẽ dùng cả đời này để bù đắp chó đứa trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro