Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 蟹老板不吃道鱼饼

Nguồn: sweetonyyyyy.lofter.com

Edit: Ayujun

———

* Hiện đại

* Cẩu huyết

* OOC

* Đông kém Chún 8 tuổi

* TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU

———

[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ] [VUI LÒNG KHÔNG CHUYỂN VER, KHÔNG ĐEM RA KHỎI WATTPAD]

———

"Dậy rồi? May là tủ lạnh nhà anh còn chút thịt và rau xanh. Nếu không thì em cũng không biết nấu bữa sáng cho anh như thế nào nữa."

Lý Đông Hách dùng khăn nâng bát mì nóng hổi lên.

"Anh còn sững sờ ở đó làm gì vậy. Mau ngồi xuống ăn sáng đi."

Hoàng Nhân Tuấn không có đi về phía quầy rượu như lần trước mà chắp tay sau lưng đi đến bàn ăn. Trong bát nhìn qua thật sự rất đầy đủ. Không ngờ cậu nhóc đẹp trai có thể dùng chút đồ ít ỏi trong tủ lạnh để nấu bữa sáng này. Thật sự là làm khó đối phương rồi.

"Anh ăn được trứng lòng đào không?"

Lý Đông Hách quay đầu lại nhìn Hoàng Nhân Tuấn.

"Tôi thích trứng lòng đào."

"Được."

Lý Đông Hách bắt đầu chuyên tâm chiên trứng tình yêu, trong lòng thì cực kì vui vẻ khi biết thêm được một chút về đối phương.

———

"Mì rất ngon."

Hoàng Nhân Tuấn nhấp miệng gật đầu tỏ vẻ tán dương. Lý Đông Hách hơi hơi kéo khóe môi lên.

"Lần sau lại nấu cho anh."

Cậu không muốn mất liên lạc với Nhân Tuấn, cho nên nói ra một câu này, chủ yếu là để thử đối phương.

"Ừm."

Hoàng Nhân Tuấn rút lấy một tờ giấy để lau miệng.

"Về sau chúng ta có thể thường xuyên liên hệ."

Lý Đông Hách kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoàng Nhân Tuấn cười với mình.

"Tôi rất thích em. Chúng ta có thể suy xét duy trì mối quan hệ bạn giường."

Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy cậu nhóc đẹp trai có vẻ không vui. Chẳng lẽ đối phương chỉ muốn làm vài lần chứ không muốn có bạn giường lâu dài? Hoàng Nhân Tuấn bỗng cảm thấy không được tự nhiên. Đây là lần đầu cậu đưa ra đề nghị như vậy. Nếu đối phương không đồng ý thì rất đáng tiếc. Rốt cuộc đã rất lâu rồi Nhân Tuấn chưa gặp được ai hợp gu mình.

"Em đồng ý."

Hoàng Nhân Tuấn nhẹ nhàng thở ra. Có vẻ cậu vẫn còn chút mị lực nha, haha...

Sau khi tiễn cậu nhóc đẹp trai, Hoàng Nhân Tuấn đã lập tức gục trên giường ngủ bù. Tối qua làm quá ghê, hiện tại eo cậu còn đau lắm.

Giới trẻ bây giờ thật là khó lường.

———

Lý Đông Hách cầm hộp sữa ngày hôm qua và chút điểm tâm sáng nhảy nhót trên đường. Để rồi gặp ngay La Tại Dân đã ngồi đợi từ sớm.

Để vấn tội.

"Gọi nhiều như vậy mà không ăn à? Chẳng lẽ nhìn mình đủ để cậu no rồi?"

Lý Đông Hách tức giận. Từ lúc xuống nhà ăn, La Tại Dân liền một câu cũng không nói.

"Mình no rồi! Bị cậu chọc giận đến no căng luôn rồi!"

La Tại Dân múc một muỗng pudding lớn.

"Có gì đáng giận đâu. Quỷ hẹp hòi."

"Lý Đông Hách! Mình xin trịnh trọng nhắc cậu thêm một lần nữa. Cậu đang phạm tội đó!"

La Tại Dân nhéo đùi đối phương. Lý Đông Hách cắn răng kêu một tiếng rồi ấm ức nói.

"Thì tại mình... Mình thích anh ấy mà."

"Thích không phải lừa dối."

"Đây... Đây là nói dối có thiện ý."

La Tại Dân lại múc một muỗng pudding.

"Lý Đông Hách, giấy không gói được lửa, cuối cùng đối phương cũng biết thôi."

"Khi nào thời cơ tới mình sẽ tự nói cho Nhân Tuấn."

Lý Đông Hách nằm dài lên bàn.

"Nếu hiện tại mình nói ra tuổi thật, chắc chắc anh ấy sẽ chạy mất tăm."

Đợi đến khi thời cơ thích hợp, cậu nhất định sẽ nói cho Nhân Tuấn. Chỉ như vậy cậu mới dám đảm bảo đối phương sẽ không rời khỏi mình, thậm chí còn có thể tha thứ cho lời nói dối nho nhỏ kia.

———

"Chắc chắn không về Trung với anh à?"

Nam nhân cao lớn ngồi trên ghế vuốt mèo. Thỉnh thoảng trong không khí lại có vài tiếng 'tách tách' của củi khô cháy rụi trong lò sưởi. Bên cạnh còn có một người con trai khác.

"Con trai của anh trai của bạn anh kết hôn thì em đi làm gì?"

"Không muốn gặp Julian sao?"

"Muốn! Làm gì có chuyện không muốn!"

"Vậy cùng anh về Trung đi."

"Không về. Không muốn ngồi máy bay."

"......"

Tbc.

Đoán xem hai người cuối là ai nào :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro