16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một năm sau khi chia tay cậu ấy, Felix cuối cùng đã trông thấy Hyunjin lại tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ vốn có, giống như vầng hào quang luôn bao phủ lấy những cá nhân được Thần bảo vệ.




Chuyện tình cảm vốn là vấn đề gắn liền với máu thịt và tâm hồn, dẫu người ta hay kháo nhau rằng rồi mọi tiếc nuối sẽ nguôi ngoai rất nhanh. Thế nhưng họ lại mơ hồ không biết rằng liệu phải mất bao nhiêu thời gian để quên đi hoàn toàn.






Vì vậy trong suốt một năm vừa qua, Felix chỉ biết lén lút trông ngóng dáng người cao gầy, thi thoảng sẽ có một vài tin tức nhỏ nhặt phong phanh truyền đến bên tai. Đôi lần Felix may mắn được chạm mặt đối phương ở hành lang dài hun hút, Hyunjin như cũ vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng để thay cho lời chào, nốt ruồi xinh đẹp ấy tựa như vết trầm tích rơi trên gương mặt đẹp đẽ, chỉ một cái nhìn thoáng qua nơi đuôi mắt hẹp dài cũng khiến bản thân cậu bồi hồi. Từ sau cái lần chẳng may ngã dúi dụi nơi sân bóng trong cái lạnh cắt da cắt thịt kia, Hyunjin vì một lần dìu dắt cậu mà trở thành người quen biết, và hắn cũng vô tình trở thành ánh mặt trời rơi trên đỉnh đầu của cậu.






Ngần ấy năm sống dưới ánh nắng nơi nước Úc xa xôi, Felix cuối cùng đã biết rằng hóa ra cũng có một mặt trời khác có thể tỏa sáng giữa mùa đông mịt mù với cảm giác ấm nóng lan toả khắp lồng ngực. Tình cảm dịu dàng cũng bắt đầu nảy mầm trong cậu vào ngay khoảnh khắc ấy. Mà hy vọng ngày một nhiều chính là chất dinh dưỡng nuôi mầm cây ấy lớn lên, Felix càng nghĩ ngợi chỉ càng cảm thấy bồi hồi, trong thất vọng của cậu còn có vui sướng, giữa phiền muộn não nề ấy vậy mà lại là phấn khích dâng trào.





Sau khi biết được Hyunjin cùng cậu ấy đã kết thúc đoạn tình đẹp đẽ, Felix sau một chút nhẹ nhõm lại đâm ra đắn đo lo lắng. Hyunjin dẫu là người đào hoa nhưng khi ở trong mối quan hệ với cậu ấy, đôi mắt nọ lúc nào cũng tràn đầy tình cảm nhìn thẳng về một phía, hắn tạo ra cảm giác mối tình nọ chắc chắn và an toàn đến độ khiến cậu ấy lúc nào cũng nở rộ một nụ cười hạnh phúc. Vậy mà vòng tròn an toàn cuối cùng lại bị nứt vỡ, một mình Hyunjin ôm những mảnh vỡ bén nhọn nọ tâm tư của hắn sẽ đau đến mức nào?






Felix nghiêng đầu nhìn Hyunjin đang sải những bước chạy thật dài trên sân bóng cỏ xanh mướt, trái bóng cũng lao nhanh theo quỹ đạo mà Hyunjin đang tạo ra, khắp khán đài lập tức hưng phấn reo hò không ngớt. Tim cậu đập nhanh theo cái cách mà bầu không khí nơi sân cỏ đang được khuấy động bởi một dáng dấp đang lao vun vút về khung thành của đội đại học A. Bên tai là âm thanh các bạn đồng thanh reo tên của hắn, đây cũng là lần đầu tiên Felix dũng cảm gọi thật to tên của người mà cậu thích. Tay cậu cũng run lên bần bật, thân thể không nhịn được nữa mà đứng bật dậy trong tiếng thét vang dội từ tứ phía đổ vào lồng ngực. Trên sân cỏ Hyunjin đang nở nụ cười chiến thắng, khắp người mướt mải mồ hôi cùng đồng đội hạnh phúc phấn khích ăn mừng kết quả chung cuộc.





Mắt cậu mở to để nhìn nụ cười rạng rỡ ấy, trong tâm tư dường như cũng cảm nhận được sự hưng phấn lạ thường đang chảy trong huyết quản của hắn, Felix cảm thấy tim cậu đập rất nhanh rất nhanh. Hắn xoay đầu nhìn về phía khán đài với ánh mắt ấy chứa đầy ánh sao, con ngươi đen láy đảo một vòng trước khi tầm nhìn ấy đã đặt lên người cậu, Hyunjin vẫn giống như mọi lúc trông thấy cậu, hắn đã nở một nụ cười thay cho lời chào. Felix vò nhẹ vạt áo rồi hít một hơi thật sâu, tiếp đến cậu cũng hé môi mỉm cười trước khi chậm rãi tiến về phía người cao hơn với một chai nước trong tay.




Lúc đối diện với thân người cao ngất đang tắm trong niềm vui chiến thắng, cậu trông thấy gương mặt kia như chứa đựng cả một mùa hè đẹp nhất trong cậu.




"Chúc mừng cậu...mình là Felix." Dẫu chỉ là một lời chào ngắn gọn nhưng đây lại là dũng khí mà Felix tích góp trong suốt một năm qua, cậu đã kiên nhẫn đợi đến khi tâm tư của hắn thôi gợn sóng để nói những lời này.







Trời hôm ấy đẹp, và nụ cười khi đó của Hyunjin cũng đẹp đến nao lòng...



Felix từ trong hồi ức tỉnh dậy, kí ức thoáng qua trong mộng vậy mà lại rõ ràng như in, giống như nó chỉ vừa xảy ra cách đây ít ngày.




Giật mình tỉnh dậy giữa đêm đông chẳng phải là chuyện dễ chịu gì cho cam, Felix nằm cuộn tròn trong chăn một lúc trước khi chậm rì rì ngồi dậy, lúc mơ màng nhìn quanh căn phòng trống trải một vòng ánh mắt cậu lại vô tình hướng về phía ụ chăn được gấp gọn đặt nơi góc phòng. Felix nhớ cách đây ít ngày, khi mở mắt giữa đêm khuya cậu có thể thấy bóng lưng của hắn nằm ở góc nọ, hơi thở đều đặn phả ra, dáng vẻ yên bình khi ngủ của hắn vẫn như thế. Dẫu cậu đã nhìn suốt ngần ấy năm nhưng giống như lòng tham không đáy, Felix chưa bao giờ cảm thấy chán cả.



Cậu đi đến cúi người ôm lấy ụ chăn nọ, mùi hương quá đỗi quen thuộc lại một lần nữa lượn lờ quấn lấy trái tim. Hyunjin là người gần như không có mùi cơ thể, dẫu tuyến mồ hôi của hắn hoạt động rất mạnh nhưng lại không có bất kì mùi hương khó chịu nào. Thậm chí khi ôm ấp cậu còn ngửi được mùi da thịt rất ấm áp sạch sẽ. Thời gian còn ở cạnh nhau, vì nhận ra được đặc điểm đặc biệt của đối phương nên Felix rất chăm chút cho cơ thể, không phải cậu là người có mùi cơ thể quá nặng nề, nhưng Felix thật lòng chỉ muốn rằng mỗi khi Hyunjin ngồi cạnh mình đều sẽ ngửi thấy một mùi thơm dìu dịu.





Felix mang ụ chăn đặt lên giường rồi lại ngồi ngẩn người ra, trong phòng có máy sưởi nhưng không hiểu vì sao các đầu ngón tay ngón chân của cậu lại buốt lạnh. Cậu thở dài một hơi trước khi chậm rãi nằm xuống và xoay người về phía tấm chăn đã được gấp gọn gàng nọ, các đầu ngón tay của cậu sau một lúc chần chừ cũng ôm nhẹ vải vóc mềm mại. Cậu chợt nhớ đến anh trai của mình và Minho. Felix không nhớ nổi hai người đã ở cạnh nhau bao lâu, không rườm rà cũng chẳng xa hoa, anh trai bảo Minho ghét nhất là phải nói mấy lời yêu đương.





"Cho nên Minho nhà anh sẽ dùng trái tim để bày tỏ cho anh hiểu, đâu phải cứ nói lời yêu thì mới yêu nhau thật lòng." Bang Chan bảo thế với một nụ cười kéo đến mép tai, anh trai của cậu cũng chiều lòng người thương mà không nói lời sến sẩm nữa, anh trai sẵn sàng đội mưa đi mua thuốc mỗi khi Minho ốm, anh sẵn sàng lái xe xuyên đêm để đưa Minho đến ngắm bình minh mọc trên biển, Minho miệng hay mắng mỏ trêu chọc nhưng lại luôn nở nụ cười dịu dàng nhất dành cho anh, anh buồn anh vui anh thất vọng đều không bao giờ qua mắt được Minho. Cả hai chẳng ai nói lời yêu, nhưng họ lại đang dùng cả trái tim để khẳng định tình cảm này.





Felix lại nhớ về bản thân mình, lần đầu tỏ tình Hyunjin đã chẳng đáp, hắn khi đó đã nhìn cậu đăm đăm thật lâu trước khi cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi của cậu. Lần thứ hai Felix mạnh dạn ngỏ lời yêu thương, Hyunjin vẫn chẳng đáp, nhưng những ngày sau đó cậu thấy Hyunjin luôn nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy ánh nắng, hắn hạn chế về muộn, ngày nào cũng phụ cậu dọn dẹp rửa bát, vào những ngày cuối tuần Hyunjin đều tìm cách mang cậu đi chơi. Đến lần thứ ba, vừa dứt lời Hyunjin đã ôm cậu và hôn thật lâu thật lâu, những cành hoa thơm ngào ngạt cũng thường xuyên xuất hiện trong nhà, hắn bí mật làm bánh ngọt tặng cậu, lúc được cậu nhón người hôn lên thì hai vành tai đã đỏ bừng. Trông thấy cậu chủ quan đi mưa về rồi sốt cao, người mắng cậu là Hyunin, nhưng mua thuốc rồi dỗ dành cậu ăn uống cũng là Hyunjin. Đêm đông luôn khiến cậu lạnh tay chân, giữa đêm chập chờn tỉnh giấc Felix lại thấy có cái dáng cao cao đang nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay bàn chân của mình thật lâu trước khi hắn mang tất đeo vào cho cậu và vùi tay chân cậu vào chăn cho thật ấm.



Felix càng nghĩ lại càng ôm chặt lấy tấm chăn trong lòng, lòng ngực cứ bồi hồi miên man mãi chẳng dứt.


Khi bên ngoài cửa sổ vừa hừng lên chút ánh sáng yếu ớt, Felix giống như vừa nắm lấy được mấu chốt cuối cùng, cậu đã vội vàng bật dậy và hấp tấp thu dọn quần áo.



Lúc Bang Chan nhận được tin nhắn kèm theo hình ảnh của một chiếc vé máy bay đến từ Felix, anh đã trong cơn ngái ngủ mà bật cười thành tiếng.



Tầm hơn hai tiếng sau đó, trên các bản tin buổi sáng đồng loạt đưa ra thông báo có một chiếc máy bay vì gặp trục trặc ở động cơ mà phát nổ ngay trên đường băng. Bang Chan sững sờ nghe số hiệu được lặp đi lặp lại liên tục, anh vội vàng mở tin nhắn của Felix xem đi xem lại đến độ hai mắt đỏ bừng.


Minho khựng người nhìn anh, ngay khi trông thấy đôi mắt đỏ hoe ấy ngẩng lên, tim của Minho cũng ngừng đập.




P/s: Mai là 5-5 rồi TvT Nhanh quá trời nhanhhh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro