Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tới đây nào bé xinh"

Hwang Hyunjin dang hai tay ra ý muốn em hãy mau đi đến chỗ này để gã ôm vào lòng, còn chiếc bình hoa lớn kia mua về cũng chỉ có tác dụng chưng cho đẹp thôi chứ gã cũng không quan tâm gì đến nó mấy, tiền của gã tha hồ mà mua thêm vài trăm chiếc giống y đúc như thế, thậm chí là còn đẹp và to hơn gấp đôi. Đứng trên lầu nhìn xuống thấy Felix run lẩy bẩy không dám nhúc nhích, dưới chân hầu như bị mảnh vỡ làm chảy máu khiến một kẻ thương hoa tiếc ngọc như gã cảm thấy đau lòng vô cùng, nhưng nếu vết máu đó là do gã tự tay gây ra, thì chắc hẳn gã sẽ ngửa cổ bật cười khanh khách, gã yêu người đẹp, cơ mà nếu người đẹp không nghe lời, thì dĩ nhiên gã sẽ dành cho người đẹp một cái chết thật đẫm máu, thật kinh khủng.

"X-xin lỗi...em xin lỗi"

Lạy chúa, lại là cái trò xin lỗi này nữa, gã đã quá buồn chán khi em hễ mỗi khi làm một chuyện gì đó không vừa lòng gã thì câu đầu tiên mở miệng ra luôn là câu xin lỗi, thà rằng em ngay lập tức đi tới đây để gã ôm vào lòng, may ra vẫn còn có thể kiểm soát cơn giận dữ trong người gã, chứ cứ đứng mãi ở đấy kiểu gì gã cũng sẽ mất kiên nhẫn lao tới đánh cho em một trận nhừ tử.

"Trước khi tôi mất hết kiên nhẫn"

Hyunjin vẫn dùng ánh mắt bình tĩnh đó để nhìn em, gã lặp lại động tác dang hai tay ra muốn ôm em thêm một lần nữa, người làm trong nhà lén lút kều tay Felix nhắc nhở hãy mau chóng đi lên trên lầu với gã, nếu không thì cũng chẳng ai biết số phận của họ lẫn em sau đêm nay sẽ đi về đâu, có thể còn nửa cái mạng để lết ra khỏi căn nhà này là gã đã nể tình nhân nhượng lắm rồi.

Bây giờ trên vai Felix giống như đang mang cả sự sống của mọi người, ngước mặt lên trần nhà nuốt ngược nước mắt vào trong, em như một con rùa chậm chạp mà gượng ép bản thân phải đi tới chỗ gã, đôi bàn chân đáng thương dù có đạp vào mảnh gốm sứ đổ nát ở dưới sàn cũng không còn thấy đau đớn nữa. Em đi bước nào thì máu lại rỉ ra bước đó, không phải là rỉ ra quá nhiều, nhưng nó in hằn mờ nhạt dấu chân em trên từng chỗ em vừa bước qua, trông cứ như phim kinh dị đời thật do em tạo vậy.

Đứng trước mặt người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm, không dám ngẩng mặt lên vì sợ đôi mắt kia sẽ nuốt chửng lấy mình ngay lập tức, em cúi gục đầu, môi run run không thể nói lời nào với gã ngoài câu xin lỗi. Felix hoàn toàn bị ám ảnh bởi câu xin lỗi, có lẽ là cho một phần từ tuổi thơ chẳng mấy tốt đẹp đã để lại ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống.

"Ngẩng mặt lên nhìn tôi"

"Đừng đánh em...em xin lỗi"

"Tôi bảo ngẩng cái mặt lên"

Felix cắn chặt môi, nước mắt không nhịn được mà rơi lã chã xuống đôi bàn tay bé xinh đang tự bấu véo vào nhau, em căng thẳng đến mức thức ăn khi nãy vừa ăn xong thì bây giờ cứ như là muốn nôn hết ra ngoài. Lấy hết can đảm ngẩng mặt lên nhưng không dám mở mắt, em cứ nghĩ gã sẽ cho mình ăn một cái tát thật chua chát vào má, hoặc cũng có thể là lặp lại một đêm làm tình ám ảnh như hôm qua, tất cả mọi cảnh tượng gã bạo lực cứ ăn sâu vào tiềm thức, mỗi khi nhìn gã là em liền nghĩ tới nó.

Cơ mà đâu ai có thể lường trước được hành động tiếp theo mà gã sắp làm gì, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Hwang Hyunjin chỉ kéo em đến gần rồi nhẹ nhàng ẵm em lên, gã thở dài quăng xuống cho người làm ở dưới một cái nhìn ghét bỏ, giọng điệu khinh bỉ vừa nói vừa đem em bỏ đi chẳng thèm nhìn liếc lại một cái.

"Dọn dẹp cho sạch vào, cẩn thận lại bể thêm một cái nữa đấy"

"D...dạ ông chủ nói gì vậy"

"Bị điếc à"

"Không có ạ, ông chủ đi thong thả"

Dưới nhà ai cũng thở phào nhẹ nhõm, hôm nay có lẽ là ông chủ của họ ăn chay nên mới đối xử với người khác tốt bụng như thế, thay vì đứng đó tra hỏi xem ai làm vỡ bình hoa thì lại ẵm em đi về phòng khách luôn, chuyện lạ hiếm gặp, có người còn nghĩ rằng rất có thể gã đã tìm được người mình yêu thật sự nên mới không muốn gây ấn tượng xấu trong mắt người đẹp chăng?

Ồ, xin lỗi trước vì phải nói thật nhé, tình yêu của gã, tàn nhẫn và chết chóc, hoàn toàn không có một tí màu hồng nào cả.

Felix nằm trong lòng gã mà cứ như con mèo ôm cột, hai bàn tay xinh xinh nắm lấy cúc áo ở cổ thật chặt không dám thả ra vì sợ mình vô ý sẽ làm gã lên cơn hứ tình. Trong khi đó thì Hyunjin cũng không quan tâm lắm, chủ yếu bây giờ đi băng bó vết thương dưới chân em trước đã, còn vụ vỡ bình hoa thì một lát gã sẽ kiếm cớ để bắt nạt em sau, người vừa ở chung chưa đầy hai ngày mà gã hình như đã nghiện bắt nạt em rồi, cảm giác nhìn em khóc nấc rên rỉ dưới chân của mình cũng thật là sảng khoái, gã không muốn đánh vào khuôn mặt xinh đẹp này một chút nào cả, chỉ tại do em không ngoan ngoãn nghe lời nên gã mới đành "vờn nhẹ" một cái thôi.

"Ngồi im"

Gã đặt em ngồi xuống ghế và hai chân gác lên bàn sau đó đứng dậy tìm vài thứ linh tinh để sơ cứu vết thương, tuy đối với gã nó không phải là vết thương quá đáng kể, nhưng nhìn em yếu ớt, đến đi cũng không vững phải bám vào mọi thứ xung quanh mới có thể nhích từng chút một khiến gã trong đầu suy nghĩ nhất định phải băng bó cho em. Đội dưới lốt gã đàn ông lịch lãm trầm lặng là một người nắm đầu cả băng đảng ngầm nên dĩ nhiên gã đã không ít lần dính phải mấy viên "kẹo đồng" từ kẻ thù, mấy vụ sơ cứu này gã cũng được nói là khá thuần thục.

"Đưa cái chân qua đây, để lên tay tôi này"

"Ngài muốn làm gì..."

"Băng bó vết thương thôi, không làm gì em đâu"

Hwang Hyunjin lấy chai dung dịch sát khuẩn ra để sát trùng vết thương cho em, gã cố gắng nhẹ nhàng và chậm rãi nhất có thể vì sợ em đau, nhìn lại thấy em đang che mặt mếu máo sụt sịt mà gã bật cười, nếu đổi lại là gã bị thương thì chắc chắn rằng chai dung dịch sát khuẩn này sẽ hết trong tích tắc, gã không có thói quen làm nhẹ nhàng như thế nên đôi lúc sẽ làm em hơi đau. Bình thường gã toàn đổ hết cả chai vào vết thương, nói gã trâu bò cũng được, gã quen rồi, không cảm thấy đau nữa.

"Đau...hic, đau"

"Biết đau vậy sao không nghe lời"

"S-sợ"

"Yêu dấu, em ngoan thì tôi chẳng làm gì, từ hôm qua giờ tôi đã đối xử tệ với em đâu"

Không phải tệ, mà là rất tệ.

Chỉ cần em không nghe lời liền đè em xuống làm tình, làm tình tới khi người em mềm nhũn như bột nhão, thở cũng khó khăn mới dừng lại.

"Đ..đau, không muốn nữa...đau lắm"

"Tch, mới sát khuẩn một chút thôi đã đau, bởi vậy nói thẳng ra thì chỉ có lúc bị đụ mới vừa đau vừa thỏa mãn thôi có đúng không Felix?"

May mắn là không có mảnh vỡ nào đâm sâu vào chân em, gã chỉ cần dùng pen gắp bông y tế để chà xát dung dịch sát khuẩn một hồi là sạch sẽ, quay qua lấy chai thuốc kháng sinh chống nhiễm trùng, gã bôi khắp bàn chân em rồi dùng băng bó lại. Trước giờ toàn bị dính đạn ở tay, xui xẻo lắm là trúng bụng chứ chưa bao giờ bị ở chân nên Hyunjin có hơi luống cuống, khó khăn lắm mới bó lại cho em, nhưng có lẽ do gã không được khéo tay nên khi bó xong từ chân mèo nó to thành như chân gấu trông có chút buồn cười.

"Xong rồi baby"

.
.
.

______________________________________________
Hôm qua giờ tuôi ham ăn ham ngủ nên quên viết, ahihih

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro