5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bỏ tôi ra!" Lý Long Phúc la lên, toan vùng khỏi những cách tay đang kiềm lấy cậu.

"Ngoan ngoãn chút nào, tụi tao chỉ muốn giúp mày trở thành món đồ chơi bắt mắt hơn thôi." Theo sau lời nam sinh đó nói là những tiếng cười khanh khách vô tâm.

Hoàng Huyễn Thần đứng ở tầng trên, im lặng quan sát cảnh tượng phía dưới qua khung cửa số bóng loáng.

Đã không còn là chuyện mới mẻ gì khi Lý Long Phúc bị họ vây lấy mỗi ngày thế này, cũng chẳng lạ lẫm gì khi không một ai đến giải vây cho Lý Long Phúc, hệt như một cuốn băng được tua đi tua lại, chỉ khác biệt ở cách họ đối xử với cậu như thế nào. Lý Long Phúc vẫn luôn chịu đựng như một kẻ câm, sở dĩ vì ở nơi này cậu chẳng thể cầu cứu bất kì ai. Nhưng hiện tại Lý Long Phúc lại đang rất kịch liệt kháng cự, có phải vì giới hạn của cậu đã bị phá vỡ?

Lý Long Phúc tìm cách né khỏi lưỡi kéo sắc bén toát ra cảm giác lạnh lẽo lướt trên da thịt mình, chúng muốn cắt đi mái tóc đen huyền của cậu, muốn biến cậu thành một kẻ xấu xí và tàn tạ, rồi gọi đó là cách khiến cậu trở nên bắt mắt. Học sinh xung quanh dường như vẫn chưa khỏi thích thú khi nhìn Lý Long Phúc bị giày vò trong vô vọng, đó là sở thích và thú vui của chúng, vờn một sinh vật nhỏ bé đáng thương cho đến khi nó trở nên thoi thóp và kiệt sức.

Lý Long Phúc trong mắt chúng chính là sinh vật nhỏ bé ấy.

Hoàng Huyễn Thần vẫn chăm chú ngắm nhìn Lý Long Phúc, nhưng ánh mắt không chút cảm xúc, vô cảm tựa một pho tượng tinh xảo đứng sừng sững từ trên cao. Hoàng Huyễn Thần trầm ngâm thêm chút, sau đó có lẽ vì chán nản mà rời đi, lặng lẽ bước qua đường hành lang vắng lặng rồi biến mất như thể bản thân chưa từng xuất hiện ở đó.

Khi Hoàng Huyễn Thần ngừng xem cuộc vui bên dưới, cũng là lúc lưỡi kéo lạnh lẽo đã chực chờ xén đi mái tóc của Lý Long Phúc.

Cậu thành công giãy giụa, sau khi thoát khỏi vòng vây liền cắn răng chạy đi rất nhanh, bọn chúng vì vậy mà đuổi theo phía sau, rõ ràng không muốn buông tha cho Lý Long Phúc một cách dễ dàng.

Lý Long Phúc mệt đến thở hồng hộc, chạy đi bằng sức lực ít ỏi của mình, nhưng cậu biết bản thân không nhanh bằng họ, đây vốn cũng chỉ là bản năng và ý chí cuối cùng của con mồi trước khi yếu ớt dưới vành móng của những kẻ máu lạnh phía sau.

Lý Long Phúc chạy lên cầu thang tầng hai, cậu nhắm nghiền mắt cắm mặt mà chạy, hoàn toàn không nhận ra Hoàng Huyễn Thần cũng đang bước xuống.

Chỉ trong một thoáng Lý Long Phúc cảm nhận một cơn đau nhè nhẹ ập lên người, cậu va phải Hoàng Huyễn Thần, nhất thời chưa thể ý thức chuyện gì vừa xảy ra, chỉ tròn mắt nhìn hắn một chốc, sau đó ngã khỏi cầu thang.

Tầm nhìn Lý Long Phúc trở nên mờ nhạt, ý thức bắt đầu mông lung đi, cậu cảm thấy một cảm giác đau đớn khó tả, phía sau đầu của bản thân có một thứ gì đó rất ẩm ướt từ từ tuôn ra, tiếp xúc với mặt sàn làm nó vừa lạnh lẽo vừa nóng hổi.

Lý Long Phúc thoáng qua nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng đầy hoang mang của những kẻ đã đuổi theo mình, chỉ vừa ban nãy chúng ở phía sau cậu, lúc này đều ở trước mắt Lý Long Phúc, sau đó từng gương mặt trở nên hư ảo mờ nhạt.

Còn người đứng phía xa trên kia cầu thang, Lý Long Phúc không tài nào nhìn rõ.

Sợ rằng chúng có thể đã vô tình giết người, những kẻ khác luống cuống chạy đi, có kẻ thì thì thầm chửi tục khi lách qua cơ thể Lý Long Phúc.

Duy chỉ có Hoàng Huyễn Thần vẫn bình tĩnh đứng ở đó, nhìn đôi mắt khép hờ của Lý Long Phúc vẫn còn chút ánh sáng, cho đến khi nó mờ đục và biến mất.

Lý Long Phúc vừa rồi ngã khỏi cầu thang, toàn thân va mạnh xuống nền gạch sứ, máu từ đầu cậu sơn lên màu trắng một mảng đỏ thẫm.

Tất cả chìm vào biển lặng.

Cậu đờ đẫn mở mắt, nhìn thấy trần nhà màu trắng tinh, trái lại với cảm giác cứng cáp và đau đớn ban nãy, Lý Long Phúc lúc này cảm thấy phía sau mình rất mềm mại.

Cậu đưa tay sờ lên đầu, sượt qua một dải băng quấn, vết thương đã được băng bó. Lý Long Phúc thấy có gì đó bên khóe mắt cậu nên chậm rãi nghiêng đầu sang bên, hóa ra là Hà Lị An. Hà Lị An thấy Lý Long Phúc đã tỉnh, cô vội vàng hỏi han, trông gương mặt cô cũng rất hốt hoảng và đầy lo lắng, khi Lý Long Phúc tỉnh dậy, Hà Lị An không kiềm được rưng rưng đôi mắt.

"Tớ không sao..." Lý Long Phúc thỏ thẻ nói, giọng cậu khàn đi.

"Rốt cuộc là cậu đã làm gì sai trái với họ chứ?..Hức...chuyện lần này thật sự đã quá nghiêm trọng rồi...!" Hà Lị An nói, cô nắm lấy bàn tay Lý Long Phúc, khóc lóc.

Ở nơi này làm gì cần đắc tội mới bị quả báo? Họ muốn làm gì đều có thể làm, điều duy nhất mà những người vô tội vô cớ bị trút lên những vết thương và lời chửi rủa là tự trách vận may của bản thân quá xui xẻo mà thôi.

"Lị An...đừng khóc, cậu đừng khóc." Lý Long Phúc dùng chút sức lực nắm nhẹ bàn tay cô, khóe miệng cong cong mỉm cười.

Thành thật mà nói, nụ cười của Lý Long Phúc đem đặt lên gương mặt tiều tụy lúc này của cậu, thà là không cười còn tốt hơn rất nhiều.

Hà Lị An không thể hiểu nổi đến bây giờ rồi mà Lý Long Phúc vẫn có thể cười như vậy, cô rất giận, nhưng cũng không thể kiềm được nước mắt: "Đến lúc này mà cậu vẫn còn cười được sao!? Tớ rất lo cho cậu có biết không!?"

"Tớ biết cậu lo cho tớ." Lý Long Phúc nói, "Nhưng tớ lo cho Lị An nhiều hơn, cậu nín đi, đừng khóc nữa."

"Cậu đấy! Làm ơn đừng đối xử với người khác quá tốt như vậy, quan tâm mình một chút khó lắm sao?" Cô nói.

Lý Long Phúc không đáp, chỉ cười nhẹ một cái. Lúc này cậu mới nhận ra mình đang nằm trong phòng y tế của trường, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là thắc mắc không biết ai đã đưa mình đến đây, với sức lực của Hà Lị An...Lý Long Phúc nghĩ điều đó rất khó xảy ra, cậu từ từ ngồi dậy nhìn Hà Lị An, hỏi: "Lị An, là ai đưa tớ đến đây?"

Hà Lị An đang không ngừng sụt sịt, cô lấy khăn giấy lau nước mắt, sau đó câu hỏi của Lý Long Phúc khiến cô như giật mình nhớ ra gì đó, sắc mặt có chút tái đi.

Lý Long Phúc nhẹ nhíu mày khó hiểu.

"Tớ nghĩ có nói cậu cũng sẽ không tin...người đưa cậu đến đây...là...là Hoàng Huyễn Thần."

Sau đó trong đầu Lý Long Phúc như bốc hỏa, nổi lên hàng vạn câu hỏi, cậu mở to mắt biểu hiện vô cùng ngạc nhiên, nếu không phải lời từ miệng Hà Lị An nói, Lý Long Phúc sẽ không tin tưởng, nhưng lần này cậu lại nghĩ Hà Lị An đang nói đùa.

Nhìn thấy Lý Long Phúc hoài nghi, Hà Lị An cũng biết cậu khó mà tin tưởng mấy lời ấy, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói tiếp: "Ban nãy cậu ngất đi sẽ không thấy cảnh tượng đó." Hà Lị An nói, "Huyễn Thần đã bế cậu đến phòng y tế, thậm chí sau khi cậu ấy rời đi, mọi người đều xúm lại ngoài cửa nhìn chằm chằm vào cậu. Tớ thật sự cũng không thể ngờ, còn nghĩ mình nhìn nhầm."

Hà Lị An nói đoạn, cô bất giác run lên, không tài nào quên nổi ánh nhìn của Hoàng Huyễn Thần trao cho cô khi bế Lý Long Phúc đi ngang qua mình.

Khung cảnh hoảng loạn khi ấy, ngoài Lý Long Phúc đang ngất đi, Hoàng Huyễn Thần là người trưng ra gương mặt điềm nhiên nhất khi trên tay hắn là cơ thể bé nhỏ của cậu, đến cả cô y tế túc trực trong phòng cũng có chút bất ngờ.

Lý Long Phúc ngẩn người, sau đó rít lên đưa một tay ôm đầu, vì quá cố tiếp nhận thông tin trong tình trạng này khiến đầu cậu nhói đau.

Chuyện này quả thực nghe rất ảo diệu, khiến Lý Long Phúc không thể ngừng nghi ngờ, nhưng rồi cậu lại nghĩ, Hoàng Huyễn Thần làm vậy có lẽ vì nếu để cậu cứ thế chết đi sẽ không còn trò vui cho hắn xem nữa, thế nên rất nhanh mọi câu hỏi trong đầu cậu đều đã được giải đáp.

Đúng thật, Lý Long Phúc mong chờ gì ở Hoàng Huyễn Thần? Lương tâm hắn còn chẳng có nổi chút ít.

Thật may vì lúc này đã là giờ học, Hà Lị An phải xin phép giáo viên mới được xuống đây chăm sóc cho cậu, nếu không hiện tại mà nhìn ra cửa, biết chừng có bao nhiêu con mắt đang soi mói Lý Long Phúc không ngừng, lần này cậu thật sự không dám đối mặt với từng ánh mắt ấy nữa.

Vì nhận ra bây giờ đang là giờ học, Lý Long Phúc nhanh chóng đặt chân xuống đất muốn quay về, tức thì bị Hà Lị An giữ lấy, cô cau mày nhìn Lý Long Phúc.

"Gần ra chơi rồi, cậu nghỉ ngơi đi, tớ không cho cậu học đâu! Bị thương như thế mà học cái gì hả?"

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả, cậu quá đáng với bản thân có khi còn hơn họ quá đáng với cậu đấy có biết không?"

Vẻ mặt biểu quyết của Hà Lị An khiến Lý Long Phúc đành chịu thua, cậu không quay về lớp nữa, nghe lời cô tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng vài giây sau vẫn quay sang hỏi: "Tớ có thể mang sách của thư viện xuống đọc..."

"Không!" Cô thẳng thừng đáp.

"Lị An...tớ không thể không học gì..." Lý Long Phúc trưng ra ánh mắt nài nỉ, gần đây phải liên tục bỏ dở những tiết học làm cậu không yên lòng.

Hà Lị An liền đe dọa: "Có muốn tớ khóc cho cậu xem không?"

"Thôi được, tớ không đọc sách nữa." Lý Long Phúc nghe vậy liền đầu hàng.

Tiếng cười của Hà Lị An vang lên giữa bầu không khí trống vắng của phòng y tế, đồng thời xoa diệu trái tim cô lẫn trái tim của Lý Long Phúc. Có thể cười nói với nhau như vậy, bù lại khoảng thời gian khó khăn trước đây một chút, sau này có lẽ vẫn phải trải qua rất nhiều trắc trở.

Buổi chiều hôm đó Hà Lị An không thể cùng Lý Long Phúc đi một đoạn ở hành lang nữa, cô phải đi trả sách đến thư viện giùm người khác, dù gì cũng không có quyền từ chối, Lý Long Phúc muốn giúp nhưng vì đang bị thương nên Hà Lị An đã nghiêm nghị nói cậu cần về nhà sớm.

Không thể đi cùng nhau coi như cũng an toàn cho đôi bên, nếu lần nữa lại bị bắt gặp như hôm qua sẽ lại vướng vào nguy hiểm.

Đáng sợ là những ánh mắt của bạn học thực sự đã nhìn Lý Long Phúc bằng một cách hoàn toàn khác khi cậu đi qua, hình như...còn có người đang e dè trước cậu. Lý Long Phúc biết đây là chuyện không thể tránh khỏi, cậu đã thủ sẵn tinh thần mà vẫn không thể thoát ra được áp lực từ họ ép xuống đầu mình.

Lý Long Phúc tự hỏi Hoàng Huyễn Thần còn có thể nghĩ ra bao nhiêu cách để giày vò cậu?

Chỉ khi bước ra khỏi ngôi trường này, có trời mới biết Lý Long Phúc nhẹ nhõm cỡ nào.

Riêng về Hà Lị An, khi này cô đang cất từng quyển sách lên kệ sách ở thư viện. Trong lòng Hà Lị An không hiểu vì sao luôn xuất hiện một cảm giác bất an, làm cho động tác để sách lên kệ của cô trong vô thức cũng nhanh hơn. Sau đó để mau chóng quên đi cảm giác ấy, Hà Lị An tự nhủ là vì cô lo cho Lý Long Phúc nhiều quá thôi.

Nhưng ông trời đã khắc nghiệt đem đến cho cô một sự thực, chẳng có nỗi bất an nào là vì lo cho Lý Long Phúc, vì cửa thư viện lúc này bỗng bật mở, một người con gái ngó nghiêng vào bên trong, vừa nhìn thấy Hà Lị An liền lên tiếng: "Ôi Hà Lị An cậu đây rồi~." Một ngữ điệu trong veo thánh thót, khiến Hà Lị An bất giác sợ hãi, bàn tay một lần nữa lại run rẩy.

Cô quay lưng, nhìn thấy Lệ Luyến Ngọc nở một nụ cười xinh đẹp nhìn mình, cùng một nhóm nữ sinh đứng phía sau ả.

Hà Lị An lúc này đã hiểu rõ bất an của cô từ đâu mà chui ra. Ý đồ bên trong nụ cười đó, chắc chắn không hề thân thiện như sự kiều diễm nó toát lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro