Phần 2. Look at me now

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máu chảy xuống mặt Felix.

Nó chỉ còn là một chút máu chảy chậm, không phải là thác nước đỏ thẫm dường như vô tận như ban nãy. Cơn đau đang dần bắt đầu lắng xuống, dịu dần thành một cơn đau mà Felix gần như có thể thuyết phục bản thân bỏ qua.

Có lẽ là do miếng giẻ lạnh áp nhẹ vào mũi Felix, những giọt nước bám vào da cậu và lăn xuống chiếc gối bên dưới, giữ cho đầu cậu được êm ái và an toàn, đồng thời làm dịu đi cơn đau đang dội vào hộp sọ cậu kể từ khi bị đập vào bê tông.

Những ngón tay mảnh mai đang giữ miếng giẻ cố định, móng tay cọ vào má Felix, và một bàn tay khác đặt trên sườn cậu. Áo của Felix bị kéo lên, để lộ ra những vết bầm tím khắp người và cơn đau đang nhói lên khắp ngực.

Felix có thể cảm nhận được hơi thở của mình không đều như thế nào, và cậu biết người phía trên cậu cũng có thể nhận ra, nhưng dường như cậu không thể điều chỉnh nhịp thở cho dù cố gắng đến mấy. Oxy đi vào qua môi Felix rồi dội vào cổ họng và khuấy đảo trong tim cậu, trở nên điên cuồng với từng cái lướt tay.

Chỉ là có gì đó về tình thế lúc này. Dù là cảm giác đau đớn xuyên suốt cơ thể hay cảm giác quyến rũ khó hiểu khi một đôi tay nào đó chạm vào da cậu, Felix không biết, nhưng cậu biết mình đã say mê nó.

Nhưng cũng không đồng nghĩa rằng Felix có thể hiểu nó.

Hyunjin vốn là kẻ thù của cậu, kẻ vốn sẽ làm sôi sục cơn giận nóng chảy trong huyết quản của Felix với mỗi hành động gã làm ra, nhưng Felix không thể không rùng mình dưới sự đụng chạm của gã.

Và rồi giọng nói của Hyunjin vang lên vô cùng hoàn hảo trong không gian, khiến cơ thể Felix căng lên vì khích thích nhưng trái tim cậu lại rộng mở vì khao khát.

"Cậu nên cẩn thận hơn, có biết không hả?" Hyunjin gần như ậm ờ, thậm chí không thèm nhìn lên khi gã tiếp tục ấn đôi tay mềm mại vào xương sườn của Felix, cảm thấy muốn vỡ ra thêm, "Cậu nên cân nhắc đến khả năng có thể tòa nhà sẽ có bảo vệ."

Felix mở miệng định trả lời, nhưng tất cả những gì còn sót lại trên môi cậu là tiếng thút thít đau đớn khi Hyunjin lướt qua một chỗ đặc biệt đau trên bụng cậu. Hyunjin ngước nhìn cậu nhưng không xin lỗi, đôi mắt gã lóe lên vẻ hối hận.

"Cả cậu và tôi đều biết rằng chẳng ích gì khi bận tâm đến những thứ đó," Felix nghiến răng nghiến lợi kéo miếng giẻ ra khỏi mặt, "Những người trả tiền cho chúng ta không bao giờ quan tâm liệu có bảo vệ hay bất cứ thứ gì không. Họ không quan tâm nếu chúng ta bị thương. Họ chỉ muốn chúng ta hoàn thành công việc của mình."

Hyunjin gật đầu, phải thừa nhận rằng Felix đã đúng và nghiêng đầu im lặng. Nhưng Felix biết rằng Hyunjin còn nhiều điều muốn nói. Felix đã dành đủ thời gian để nghiên cứu Hyunjin, đã quan sát từng cử động nhẹ nhất, từng cái nhăn mặt nhỏ nhất của gã và mọi dấu hiệu khả dĩ mà Hyunjin có thể để lộ ra về những gì gã đang nghĩ trong đầu.

Hyunjin và Felix đã là kẻ thù của nhau đủ lâu để biết mọi thứ về nhau.

Và bây giờ... Hyunjin đang mím môi, dấu hiệu cho thấy gã muốn nói nhưng lại kìm mình lại. Felix đã nhìn thấy ánh mắt này của Hyunjin rất nhiều lần, đã thấy nó xuất hiện trong các cuộc đàm phán và các nhiệm vụ bí mật và tất cả những nơi mà Hyunjin chỉ muốn bùng nổ và đặt mọi người vào đúng vị trí của họ nhưng không thể mà không làm hỏng nhiệm vụ của mình.

Hyunjin thậm chí đã có lần nhìn giống như vậy khi một kẻ thù chung của họ xúc phạm Felix. Lúc đó Felix không hiểu tại sao Hyunjin lại có ánh mắt như thế, nhưng có lẽ giờ cậu đã gần hiểu ra rồi.

Felix cũng không biết điều gì mà Hyunjin đã kìm nén trong khoảnh khắc đó, nhưng cậu muốn biết.

Vì vậy, Felix đã tiến tới.

"Nếu cậu có điều gì muốn nói với tôi thì cứ nói ra đi!" Felix cáu kỉnh, gay gắt hơn dự định, nhưng cậu đã quá quen với việc chìm đắm trong cơn thịnh nộ bao trùm mỗi khi Hyunjin ở bên cạnh nên cậu không biết phải làm gì bây giờ khi tất cả những gì cậu cảm thấy là sự thoải mái.

Hyunjin trả lời bằng phương thức có lẽ là cách duy nhất gã biết; ấn một lần nữa vào xương sườn bị thương của Felix và khiến toàn thân cậu run lên vì đau đớn.

Nó khiến Felix đau nhói đến tận lồng ngực, cơn đau lướt qua như một con dao găm vào tim cậu.

Felix không biết tại sao nó lại đau đến thế, Hyunjin chắc chắn đã gây ra cho cậu những vết thương thậm chí còn nặng hơn và dù Felix đã phải chịu nhiều nỗi đau hơn thế trong cuộc đời cậu, nhưng có điều gì đó rất chân thực. Cảm giác như Hyunjin thực sự muốn làm đau cậu. Và, vì lý do nào đó, ý nghĩ đó làm tim Felix tan nát.

"Tôi chỉ không nghĩ rằng công việc này xứng đáng với tất cả những vết thương mà cậu phải nhận," Hyunjin cuối cùng cũng nói, giọng gã đều đều một cách đáng ngờ, "Cậu có lấy được cái gì khi vào đó không?"

"Tất nhiên là có rồi," Felix nói không lỡ một nhịp nào, nhìn thẳng vào mắt Hyunjin, "Tiền ở trong túi của tôi. Người mua hứa cho tôi một nửa nếu tôi trộm được nó."

Một hơi thở nặng nề phả ra từ mũi Hyunjin trước khi gã gật đầu. Ánh mắt gã lạc hướng đến chiếc túi của Felix đằng sau họ trong một giây trước khi quay trở lại với sự pha trộn màu sắc ghê tởm đang xoắn lại trên bụng Felix.

Felix biết rằng nếu là ngày xưa, Hyunjin sẽ giáng một đòn mạnh vào vết thương của Felix và sau đó lấy tiền cho bản thân và để mặc Felix bị thương, yếu ớt và một mình không có gì. Nhưng có gì đó dường như không còn đúng nữa, không phải bây giờ khi Hyunjin có những vết bầm tím khắp các khớp ngón tay vì đấm những kẻ dám động tay vào Felix.

Thông thường, Hyunjin sẽ là người tung những cú đấm vào Felix.

Nhưng giờ thì trông Hyunjin gần như phẫn nộ khi gã tiếp tục nhìn chằm chằm vào cơ thể đẫm máu của Felix. Gã vẫn không nói gì. Felix cho rằng đó là bởi vì Hyunjin biết rằng sẽ thật đạo đức giả khi trách mắng Felix vì đã để bản thân bị đánh như vậy trong khi Hyunjin có lẽ đã nhiều lần nhìn thấy những vết thương tương tự trên người gã.

Đó là một quy tắc trong họ. Không cần biết là gì, nhiệm vụ của họ luôn là ưu tiên trước mọi thứ. Luôn luôn.

Tuy nhiên, Felix không biết liệu quy tắc đó có được áp dụng nữa hay không. Đặt nhiệm vụ lên trước mọi thứ có nghĩa là đặt nhiệm vụ lên trước Hyunjin. Và Felix không biết liệu cậu có thể tiếp tục đặt bất cứ thứ gì lên trước Hyunjin nữa hay không.

Không phải khi những ngón tay của Hyunjin chạm vào xương sườn của cậu một cách dễ chịu, không phải khi Hyunjin khiến Felix cảm thấy an toàn ngay cả sau khi rơi vào tay những kẻ xấu, không phải khi Hyunjin cúi xuống nhìn Felix với ánh mắt như thế.

Hyunjin trông như đang nghĩ chính xác những gì mà Felix đang nghĩ. Hyunjin có vẻ như không bao giờ muốn Felix gặp nguy hiểm nữa.

Hyunjin trông như thể sẵn sàng ưu tiên Felix hơn cả nhiệm vụ của mình.

Hơn hết thảy mọi thứ.

Có điều gì đó trong đôi mắt lấp lánh của gã, điều gì đó trong ánh mắt dịu dàng của gã, điều gì đó trong cái cách mái tóc hoàn hảo của Hyunjin xõa ra kiểu đuôi ngựa và chiếc áo khoác của gã bị xé toạc khỏi vai và máu của Felix trông thật tự nhiên trên đầu ngón tay gã.

Nó khiến Felix khao khát Hyunjin.

Và nó làm cho Felix tức giận.

"Đừng có nhìn tôi như thế nữa," Felix rít lên, giọng cậu trầm và đục và cực kỳ đáng sợ đối với bất kỳ ai không phải Hyunjin.

Cả hai đều biết Felix không cố ý. Cả hai đều biết rằng Felix thực sự muốn nói rằng hãy cứ nhìn tôi như thế. Nhưng nó không đủ để ngăn cơn thịnh nộ đang sôi sục trên gương mặt Hyunjin, lan tràn đến mức mắt gã lóe lên như tia chớp và môi gã cong lên thành tiếng gầm gừ.

"Tôi sẽ nhìn cậu theo cách tôi muốn!" Hyunjin gần như gầm lên, túm chặt lấy cổ áo của Felix và cúi xuống cơ thể vẫn còn đang chảy máu của Felix, "Tôi nghĩ tôi có quyền nhìn cậu theo bất cứ cách nào tôi muốn sau khi đi ra ngoài vào lúc nửa đêm để giải cứu cậu khỏi sự ngu ngốc của chính cậu!

Felix đáp lại cái nhìn băng giá của Hyunjin bằng tiếng gầm như lửa của chính mình, chế nhạo Hyunjin với biểu cảm trên khuôn mặt khiến máu từ mũi và miệng cậu chảy ra nhiều hơn.

"Cậu không cần phải làm gì cả," Felix khinh miệt, "Đó không phải là lỗi của tôi khi cậu lẽo đẽo đi theo tôi một cách ngu ngốc như thế!"

Một lần nữa, cả hai đều biết rằng Felix không hề có ý xấu gì khi nói vậy. Những lời ghét bỏ dễ hét lên hơn nhiều so với những lời yêu thương. Sự tức giận của Felix dễ bộc phát hơn nhiều so với mong muốn của cậu.

Trong thế giới của họ, giết một ai đó an toàn hơn nhiều so với yêu một người.

Nhưng Hyunjin gần như cảm thấy bị xúc phạm trước những gì Felix nói, biểu cảm của gã chuyển từ tức giận sang ghét cay ghét đắng thuần túy.

"Tất nhiên là anh phải đi theo em rồi, đồ ngốc!" Hyunjin lắc mạnh áo của Felix, có vẻ như gã cũng muốn lắc theo cả Felix, "Tất nhiên là anh phải cứu em rồi!"

Những từ ngữ xé toạc cổ họng gã một cách tàn nhẫn, đè nén không khí đến nỗi Felix nao núng.

Xương sườn của Felix đau nhói khi bị di chuyển, khuôn mặt cậu cau lại vì đau đớn và lồng ngực cậu thắt lại với một cảm giác mà cậu không thể giải thích được. Cậu không biết là mình đang yêu hay đang đau lòng, hãnh diện hay suy sụp, nhẹ nhõm hay hoảng sợ trước những gì Hyunjin vừa nói.

Tất cả những gì Felix biết là cơ thể cậu đã kiệt quệ và tim cậu đã hẫng một nhịp.

Và Hyunjin... Hyunjin trông như thể cả thế giới của gã đã kết thúc.

"Felix, anh... anh rất xin lỗi," ngôn từ vỡ tan trên đầu lưỡi Hyunjin, khuôn mặt gã chùng xuống một cách đau đớn đến nỗi các tĩnh mạch của Felix như bị đốt cháy, "Anh không cố ý làm em sợ, anh rất xin lỗi."

Felix muốn lắc đầu, muốn nói với Hyunjin rằng đó là lỗi của cậu vì đã nao núng. Nhưng cậu không thể thốt nên lời, cậu không thể nói bất cứ điều gì qua cái cổ họng đang đóng chặt và trái tim cậu đập thình thịch dội vào những chiếc xương sườn bị nghiền nát.

"Felix, em chỉ," Hyunjin đấu tranh để nói ra từng từ, siết chặt lấy áo của Felix, "Em chỉ cần hiểu rằng anh sẽ luôn, luôn dõi theo em."

Giọng Hyunjin vỡ ra ở cuối câu.

Felix cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại.

"Anh sẽ luôn luôn giữ em an toàn," Hyunjin cuối cùng cũng thốt ra.

Khuôn mặt gã chỉ cách mặt Felix một inch, đôi mắt gã nhìn chằm chằm vào cậu đến nỗi Felix cảm thấy như toàn bộ tâm hồn mình đang bị nhìn thấu.

Nhưng Felix không đẩy gã ra như cậu vẫn được học, cậu không ép Hyunjin phải tránh xa ra như thể đó là cách tốt nhất. Thay vào đó, cậu để Hyunjin bước vào tâm hồn mình, và cậu cũng nhìn sâu vào tâm hồn của Hyunjin.

Felix nhìn lâu vào mắt Hyunjin đến nỗi cậu đắm chìm trong đó. Cậu nhìn không chớp vào màu nâu xinh đẹp và những tia sáng lấp lánh lộng lẫy và vào toàn bộ vũ trụ mà Hyunjin có trên gương mặt anh.

Hyunjin đang che giấu nỗi đau, bạo lực, tổn thương và tất cả những điều khủng khiếp khác mà công việc đã mang đến cho gã. Nhưng Hyunjin cũng đang che giấu tình yêu, khao khát được yêu thương, khao khát được nắm giữ và không bao giờ buông tay.

Vì vậy, Felix đã làm điều duy nhất mà cậu biết cách làm.

"Anh thật con mẹ nó ngu ngốc," Felix thốt lên, để những từ ngữ lơ lửng giữa họ trong một giây trước khi cậu chồm lên và mạnh mẽ rút ngắn khoảng cách giữa cả hai trong tích tắc.

Cậu áp môi mình vào môi Hyunjin, một tay của Felix ngay lập tức ôm lấy một bên sườn mặt của Hyunjin trong khi tay kia nắm lấy tóc gã, những ngón tay luồn vào trong từng lọn tóc.

Hyunjin phản ứng lại ngay lập tức, bàn tay đang nắm áo Felix chống lên chiếc gối bên dưới họ trong khi bàn tay còn lại đáp xuống eo của Felix, lòng bàn tay quyến rũ áp vào vào làn da trần.

Họ hôn nhau say đắm, đôi môi mân mê với tất cả sự nồng nàn, giận dữ và ham muốn của hai kẻ thù đã theo đuổi nhau quá lâu. Felix cảm thấy mỗi lần cậu đánh Hyunjin, mỗi lần cậu suýt đánh mất gã, mỗi một viên đạn sượt qua giữa họ đều lao vào nụ hôn khi họ quấn lấy nhau.

Họ hôn nhau như thể không còn gì để mất, như thể chỉ còn họ và thế giới, như thể họ có thể mất nhau bất cứ lúc nào.

Những nhiệm vụ không còn quan trọng nữa. Những kẻ xấu không quan trọng. Tiền cũng không thành vấn đề.

Tất cả những gì quan trọng là họ đã có nhau.

Máu vẫn chảy xuống mặt Felix, nhưng cả hai đều phớt lờ nó khi họ tiếp tục dán sát vào nhau, môi khóa chặt và bàn tay ấm áp chạm vào nhau.

"Em cũng là đồ ngốc," Hyunjin thì thầm trong nụ hôn, Felix gần như nghẹn lời, "Em là đồ ngốc chết tiệt và anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi tầm mắt của anh nữa. Anh sẽ không bao giờ thả em ra nữa."

Felix có thể cảm nhận được những lời nói đó khiến cậu nhẹ nhõm, có thể cảm nhận được hơi ấm từ miệng Hyunjin phả lên khắp mặt mình. Cậu đã quyết định rồi, một lần và mãi mãi, rằng giờ đây cậu đã có Hyunjin trong vòng tay, cậu sẽ không bao giờ buông tay.

Nhưng không lâu sau, Felix không thể kìm được tiếng rên rỉ đau đớn khi Hyunjin càng ép chặt hơn vào cậu, khiến ngọn lửa bùng lên qua những chiếc xương sườn bị gãy của cậu và khiến toàn thân cậu run rẩy.

Một tiếng thở hổn hển đau đớn theo sau tiếng thút thít.

Hyunjin lùi lại ngay lập tức, mắt gã lập tức nhìn lên mặt Felix và một bàn tay to lớn di chuyển để vuốt ve vết thương của Felix một cách cẩn thận.

"Em ổn chứ, em yêu?" Hyunjin thì thầm, cúi xuống để có thể nói ngay bên tai Felix, hơi thở nóng bỏng của họ phả vào nhau.

Trái tim của Felix gần như thắt lại khi nghe thấy biệt danh đó, và cậu biết Hyunjin cũng cảm nhận được điều đó khi gương mặt của Hyunjin chuyển từ lo lắng sang một nụ cười dịu dàng, đôi mắt lấp lánh đầy yêu thương.

Felix chỉ có thể rên lên một tiếng ngượng ngùng trước ánh mắt đó, nghe có vẻ không giống một tên trộm tàn nhẫn mà cậu đã được huấn luyện để trở thành. Hyunjin cười khúc khích với cậu, đưa một ngón tay nhẹ nhàng lau vết máu trên cằm của Felix.

"Đừng lo lắng, em yêu," Hyunjin dịu dàng nói, "Anh sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm tổn thương em nữa đâu."

Felix cảm thấy sức sống bừng lên trong lồng ngực, không thể ngăn bản thân chồm lên hôn Hyunjin lần nữa.

Hyunjin sẽ không bao giờ để Felix bị tổn thương lần nữa.

Và lạy Chúa ban phước cho bất cứ ai dám làm tổn thương Hyunjin.


The end ?
;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro