Phần 4.1. Chữa lành những vết sẹo cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyunjin nghĩ Felix là kẻ thù của mình.

Đó là cho đến khi một cuộc ẩu đả ở quán bar xảy ra, Felix đỡ một viên đạn cho anh và Hyunjin nhận ra một điều tồi tệ hơn cả sự tồn tại của Felix là một Felix ở trước mặt anh đang chảy máu khắp người.



* Phần này không liên quan gì đến 2 phần trước



—————————————


Hyunjin cáu bẳn đưa mắt quan sát quanh căn phòng, cổ họng anh khô khốc và các khớp tay siết chặt chiếc ly.

Âm nhạc ồn ào, ồn ào quá mức, đèn đóm thì quá loè loẹt và sặc sỡ với những tiếng cười khúc khích khó chịu và những tiếng la hét say rượu liên tục xuyên qua không khí đủ để khiến Hyunjin phải đảo mắt.

Anh biết lẽ ra anh không nên đồng ý đến club, nhưng Chan đã chơi trò quyền lực của thủ lĩnh, vô cùng nỗ lực với câu em đã không ra ngoài lâu quá rồi Hyunnie, anh lo lắng cho em...

Hyunjin đã quên đề cập rằng lý do anh không ra ngoài trong một thời gian dài là vì có đủ thứ người đang cố gắng đột nhập vào căn cứ của họ để kìm chân cả nhóm, nhưng anh biết Chan sẽ không chấp nhận lập luận đó. Căn cứ đã an toàn. Nó đã được bảo vệ. Nó được bảo vệ cẩn mật đến mức cả bảy người họ đã đi ra ngoài, rong chơi trên đường phố cho đến khi họ tìm thấy cửa ngách bên phải và đưa mật khẩu và được phép vào hộp đêm dành riêng cho những kẻ trộm và mối đe dọa như họ.

Nhìn chung club này không đến nỗi tệ. Không có những kẻ khoác lác ngu ngốc phê thuốc và ra oai và ngáng đường những hoạt động bất hợp pháp. Các bartender phục vụ mọi người bất kể họ say như thế nào. Nơi này thường xuyên bị người chủ vung tiền như rác mặc kệ không quan tâm bởi bọn tội phạm luôn cần uống rượu và sẽ luôn quay lại để tiêu những đồng tiền bẩn thỉu của chúng.

Toàn bộ chỗ này được dát trong vàng, rèm cửa làm bằng đá quý, những tác phẩm điêu khắc về những vụ giết người tàn bạo được đặt ở mọi góc. Đây là một hang ổ của những kẻ phản diện khuôn mẫu; các nữ tiếp viên với váy ngắn và dao giắt sau thắt lưng lấy lòng những con buôn và thủ lĩnh băng đảng để xin tiền boa.

Hyunjin phải thừa nhận; anh đã vui vẻ ở đây. Anh thích những loại whisky đắt tiền. Anh thích sự chú ý khi thể hiện bản thân trên sàn nhảy. Anh thích cách mà băng đảng của anh có thời gian thư giãn ở đây, phá hoại và gây rối trong cơn say mà không xâm phạm đến hoạt động của bất kỳ băng nhóm nào khác.

Nhưng không phải tối nay. Đêm nay, buổi tối của Hyunjin đã bị phá hỏng bởi một điều đặc biệt.

Hay cụ thể hơn là một người cụ thể.

Hyunjin nghiến răng khi phát hiện ra chúng, cố nén một câu chửi thề khi đưa ly lên môi và hớp nốt phần chất lỏng còn lại. Nó đốt cháy cổ họng anh, thiêu đốt toàn bộ cho đến khi đọng lại trong dạ dày anh một cảm giác ấm áp dễ chịu. Một sự ấm áp dễ chịu chẳng mấy chốc đã biến thành một cơn thịnh nộ âm ỉ.

Nguồn gốc của cơn thịnh nộ vẫn ở chính xác nơi nó ở.

Hyunjin quắc mắt khó chịu.

Lee Felix ngu ngốc.

May mắn thay, Hyunjin đã bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình khi Jeongin thả mình lên chiếc ghế sofa bên cạnh anh, co người thành một đống với ít nhất một nửa ly rượu trong tay cậu ấy đổ lên sàn.

"Chào, Hyunnie-hyung," Jeongin ríu rít, đôi mắt say mơ màng sáng rực như chiếc áo khoác denim màu xanh lá cây và chiếc vòng choker dày màu tím của cậu ấy, "Anh lại có cái ánh mắt si tình đấy nữa rồi!"

"Im đi," Hyunjin lầm bầm, đặt chiếc ly rỗng của mình xuống trước khi với tay và chộp lấy ly của Jeongin, cau mày trước ngụm vodka cay nồng mà chắc chắn là không có bất kỳ chất pha trộn nào trong đó, "Em say rồi."

"Và anh thì khổ sở vì có một chàng trai xinh đẹp khác ở đây," Jeongin cười toe toét, gò má ửng đỏ và đôi mắt sáng lên, lộ ra lúm đồng tiền như trẻ con, "Anh luôn như thế này khi anh ấy ở đây."

"Anh không hiểu em đang nói về cái gì," Hyunjin hớp một ngụm vodka nữa, nhưng anh biết mình sắp thua cuộc khi Seungmin bước đến ngồi ở phía bên kia của anh, trông tỉnh táo hơn hẳn Jeongin, và cũng láu cá không kém.

"Không cần phải phủ nhận điều đó đâu," Seungmin búng một ngón tay vào chiếc kính hình trái tim của Hyunjin khi cậu ngồi xuống, "Mày đã nhìn chằm chằm cả đêm rồi đấy."

"Vớ vẩn," Hyunjin lầm bầm, nhưng anh biết sẽ chẳng ai tin anh với cái cách mà Seungmin và Jeongin đang cười khúc khích thay cho minh chứng.

Trước hành động đó, Hyunjin lại đảo mắt nhìn sang chủ đề chính trong cuộc trò chuyện của họ.

Felix đang ngồi trên một quầy bar, hai chân đung đưa qua mép ghế và đá một cách lơ đãng, tán gẫu với một anh chàng mà Hyunjin nhận ra là một người dân địa phương thường lui tới các quán bar, người mà chắc chắn là Felix đang có ý định móc túi.

Felix đang mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá cây sáng hơn rất nhiều so với của Jeongin, một chiếc mũ len màu đỏ trên đầu với một cặp kính đen mỏng trên đầu. Mái tóc vàng của cậu xõa ra ôm lấy gương mặt, để lộ đôi mắt xanh sáng và những đốm tàn nhang lấp lánh.

Vẻ ngoài khiến Hyunjin chế giễu, có vẻ như Felix đã ăn mặc giống bọn họ. Bắt chước phong cách đầy màu sắc của họ và cố giả vờ rằng cậu là người gốc. Không có vấn đề gì khi thời trang của club luôn tràn ngập màu sắc và phong cách Harley-quinn luôn thịnh hành trong thế giới băng đảng của họ. Felix chắc chắn đã copy bọn họ.

Felix đã bắt chước họ ngay từ đầu, Hyunjin chắc chắn về điều đó. Cậu nổi lên trong thế giới băng đảng cùng thời điểm với Stray Kids, chỉ có điều cậu hoạt động một mình. Cậu thực hiện các vụ trộm và cướp của người giàu và cậu bắn các mục tiêu của mình và cậu làm tất cả một mình. Hyunjin sẽ không bao giờ thừa nhận, nhưng anh đã thấy một chút dũng cảm trong đó. Anh ấy không thể tưởng tượng được việc không có một băng nhóm, không có ai đó để trở về nhà hoặc bảo vệ anh khi mọi thứ trở nên khó khăn hoặc để dựa vào khi một nhiệm vụ gặp rắc rối.

Có tin đồn rằng Felix đã từng có một băng nhóm, nhưng một cuộc tấn công khủng khiếp đã giết chết tất cả bọn họ trừ Felix và Felix đã bị đè nặng bởi cảm giác tội lỗi và đau buồn đến mức không muốn để ai lại gần nữa.

Lúc đầu, Hyunjin đã tin vào tin đồn, nhưng sau đó, Felix dần bộc lộ mình là một đứa nít ranh hư hỏng và Hyunjin không còn quan tâm nữa.

"Mày vẫn nhìn chằm chằm đấy," giọng Seungmin ngâm nga vang lên từ bên cạnh, nhưng Hyunjin chỉ ngửa đầu ra sau và uống nốt phần đồ uống còn lại của Jeongin, cau mày nhìn chiếc ly giờ đã cạn.

"Tao đi lấy thêm đồ uống," anh nói, đặt chân xuống đất và đu người đứng dậy. Sàn nhà hơi chao đảo dưới chân Hyunjin, dấu hiệu đầu tiên của cơn say quay cuồng trong não anh.

Hoặc có thể Hyunjin không chỉ hơi ngà ngà say thôi đâu.

Điều đó không thành vấn đề. Hyunjin được phép uống bao nhiêu tùy thích và không một chàng trai tóc vàng dài dễ thương đầy tàn nhang nào có thể ngăn cản anh ấy.

"Hyung," Hyunjin rên rỉ khi anh đâm sầm vào lưng Chan, Chan dựa người vào quầy bar với Minho và Jisung đang mút lưỡi nhau bên cạnh.

"Xin chào, Jin-Jin bé nhỏ," Chan cười toe toét với anh, đôi mắt lấp lánh đầy ranh mãnh cùng một chút yêu mến.

"Em đến để lấy thêm rượu," Hyunjin tuyên bố, nghiêng người để dựa vào quầy bar bên cạnh Chan.

"Ồ, em đã ngừng nhìn chằm chằm vào cậu bé dễ thương mà em đã giả vờ ghét hàng tháng trời rồi sao?" Chan nháy mắt, bật cười khi Hyunjin lườm anh ấy, "Đùa đấy! Anh biết em sẽ quay lại ngay để ngắm cậu ấy tiếp."

"Anh không biết anh đang nói cái gì đâu," Hyunjin lầm bầm, nhưng ngay cả Minho và Jisung cũng ngừng quấn lấy nhau để nhìn sang anh, "Ôi, mấy người đừng có nói gì hết."

"Không sao đâu, Hyunnie," Jisung mỉm cười với anh với một nụ cười say xỉn lệch lạc điển hình, "Tất cả chúng ta đều có thú vui tội lỗi của riêng mình."

"Mày làm ơn có thể tin tao khi tao nói rằng không có gì vui ở đây cả không," Hyunjin rên rỉ, bắt gặp ánh mắt của người phục vụ và ra hiệu gọi thêm một ly nữa.

"Hiện tại không có gì vui," Minho nghiêng người với một cái nhướn mày, "Nhưng tương lai thì có thể có đấy."

"Anh biến thái vừa thôi!" Đó là tất cả những gì Hyunjin có thể thốt ra, phớt lờ tiếng cười của bọn họ khi anh bước đi, tiến đến trước mặt người phục vụ để có thể nhìn đồ uống của mình được rót, "Em sẽ không bao giờ lại gần bất kỳ ai trong số mấy người nữa."

Những người đó đều xàm ngôn, Hyunjin không suy nghĩ gì về quyết định bước đi của mình, nhưng hóa ra đó lại là sai lầm chết người đầu tiên trong đêm nay của anh.

Hyunjin đang say sưa nhìn chằm chằm vào ly rượu còn một nửa của mình thì đột nhiên một tiếng hét the thé, tức giận vang vọng khắp club, những từ đó vang lên chỉ trong giây lát và đã quá muộn khi Hyunjin nhận ra ý nghĩa của chúng.

"Bọn nhóc chúng mày chỉ có thể gây rối một lần này nữa thôi!"

Hyunjin nên hiểu ra ngay rằng bọn nhóc có nghĩa là Stray Kids.

Nhưng tất cả những gì Hyunjin có thể làm là say xỉn lắc lư xung quanh và nhận thấy qua tầm nhìn mờ ảo của mình rằng một trong những kẻ thù tồi tệ nhất của Stray Kids đang đứng trên bàn và chĩa súng thẳng vào anh.

Bằng cách tách mình ra khỏi nhóm, Hyunjin đã biến mình thành mục tiêu.

"Ôi, địt mẹ," là tất cả những gì Hyunjin có thể thốt ra trước khi súng nổ.

Tiếng súng nổ dội vào mọi bức tường của căn phòng, phá huỷ như một con quay trước khi nó dội vào tai Hyunjin.

Viên đạn quá nhanh để có thể nhìn thấy nhưng Hyunjin không ngu ngốc, anh biết nó đang hướng về phía mình với tốc độ mà anh đã quá say để có thể phản ứng kịp. Anh biết mình sẽ dính đạn.

Hyunjin sắp bị bắn.

Anh nhắm mắt lại và chờ đợi cơn đau. Anh đã từng bị bắn trước đây, nhưng chưa bao giờ bị bắn ở cự ly gần như vậy, chưa bao giờ nó được nhắm chính xác như vậy.

Thế giới của anh chìm trong bóng tối khi mí mắt anh khép lại.

Nhưng, ngay khi Hyunjin căng thẳng trong sự chờ đợi gần như sợ hãi, anh thấy cơ thể mình không hề suy chuyển và không cảm nhận được bất kỳ cơn đau nào.

Một tiếng thở hổn hển nhỏ, quen thuộc vang lên trước mặt anh.

Hyunjin mở to mắt, miệng há hốc khi nhìn thấy tấm lưng của Felix trước mặt mình. Khẩu súng vẫn chĩa, viên đạn đã bắn ra, nhưng nó không găm vào người Hyunjin.

Mà là bắn vào người Felix.

Felix, người dường như đã lao tới trước mặt Hyunjin kịp lúc để đỡ một viên đạn cho anh.

Toàn bộ cú sốc của tình huống này gần như đủ để khiến Hyunjin đóng băng hoàn toàn. Gần như.

"Cái mẹ gì vậy?!" Giọng nói điên cuồng của Changbin vang vọng khắp căn phòng, thân hình như chiếc xe ủi đất khổng lồ của anh đã lao về phía trước và hạ gục kẻ đã nổ súng xuống đất.

Tất cả Stray Kids ngay lập tức lao tới nhắm vào băng nhóm của kẻ xả súng, Seungmin và Jeongin bật dậy khỏi ghế sofa và rút súng ra với tốc độ cực nhanh, Jeongin nhảy lên lưng một tên nào đó trong khi Seungmin tung một cú đá cao đến nỗi khiến một tên khác trẹo quai hàm.

Chan là người tiếp theo, nghiến răng tóm lấy kẻ tấn công bằng một cú bóp cổ và sau đó phi về phía trước để húc đầu vào một kẻ khác. Minho và Jisung chỉ ở phía sau anh ấy một phần nghìn giây, khẩu súng của Jisung đã khai hỏa với tiếng cười khúc khích điên loạn phát ra từ môi Minho.

Một cuộc ẩu đả toàn diện ngay lập tức nổ ra.

Hyunjin cho rằng đó là vấn đề với việc dồn một đống tội phạm với đủ loại thù hận và mắc nợ lẫn nhau. Tất cả chỉ cần một phát súng để mọi vấn đề trong quá khứ được moi ra và đột nhiên tất cả mọi người lao vào nhau.

Hyunjin thường sẽ thấy điều đó thật buồn cười, nếu không có cậu bé đang chảy máu đứng trên đôi chân run rẩy trước mặt anh.

"Felix," đó là tất cả những gì Hyunjin có thể nói, giọng anh nửa thắc mắc, nửa lo lắng khi anh nhanh chóng lao về phía trước để tóm lấy Felix và kéo cậu khỏi quỹ đạo của một ly whisky đang bay.

Đôi chân của Felix khập khiễng trước chuyển động đó, một âm thanh đau đớn nho nhỏ thoát ra khỏi môi cậu khi cậu gục xuống bên cạnh Hyunjin. Hyunjin nhanh chóng đỡ lấy cậu, một tay vòng qua eo cậu và tay kia đặt lòng bàn tay to lớn của mình lên vết thương đang rỉ máu ở một bên ngực của Felix. Máu ngay lập tức trào ra qua những ngón tay của Hyunjin, nhưng anh phớt lờ nó, quá bận rộn trong việc cố gắng tránh thu hút sự chú ý vào Felix và xoay người né những cơ thể đang ẩu đả.

"Cậu đúng là một tên ngốc chết tiệt," Hyunjin rít lên qua hàm răng nghiến chặt, Felix chỉ phát ra một tiếng kêu đau đớn bên tai anh, "Tại sao cậu lại làm thế?"

Felix không trả lời, hoặc quá đau đớn hoặc quá mệt mỏi để có thể trả lời. Hyunjin tiếp tục né những cú đấm, máu của Felix chảy xuống và nhuộm đỏ quần áo của cả hai.

Cả hai đã gần đến rìa căn phòng thì kẻ nổ súng ban đầu đột nhiên xuất hiện trước mặt họ với những vết đấm của Changbin trên khắp mặt. Hyunjin kéo Felix dừng lại bằng một câu chửi thề, kẻ nổ súng lườm họ với một nụ cười điên cuồng đến khó lý giải.

"Mày, thằng khốn," Hyunjin nhổ nước bọt vào gã, bàn tay anh dính đầy máu của Felix nên không thể rút súng ra được.

"Mày đã may mắn ở lần đầu tiên, Hwang," hắn ta gầm gừ, đôi mắt bừng lên sự giận dữ vui sướng, "Nhưng bây giờ tao sẽ không trượt nữa đâu."

Cùng với đó, Hyunjin không hề nhận được bất kỳ sự cảnh báo nào khi khẩu súng đột ngột được giơ lên lần nữa, lần này chỉ cách khoảng cách giữa hai mắt của Hyunjin vài centimet. Hơi thở của Hyunjin nghẹn lại, trái tim đập thình thịch với sự pha trộn giữa sợ hãi và giận dữ.

"Lần này không có ai cứu mày đâu, thằng chó," Gã cầm súng gầm gừ, ngón tay nhích dần về phía trước khiến Hyunjin siết chặt lấy eo của Felix.

Nhưng dường như sự kìm kẹp là không đủ.

Hyunjin đã chậm một giây để ngăn Felix trượt khỏi tay anh theo đúng nghĩa đen. Cậu lao tới để tóm lấy gã, chiếc áo khoác denim của Felix đã bay phần phật khi Felix lao về phía trước với sức mạnh mà một người bị đạn bắn chắc chắn không thể có được.

"Felix!" Hyunjin hét lên, nhưng điều đó không ngăn được Felix hạ gục kẻ bắn súng xuống đất, cơ thể nhỏ bé của cậu rỉ máu khắp nơi khi cậu giơ một nắm đấm nhỏ ra sau và dội thẳng các đốt ngón tay vào mũi của kẻ bắn súng, đồng thời ném toàn bộ những câu chửi thề đầy ấn tượng của người Úc vào gã.

"Felix, cậu đang làm cái quái gì vậy?!" Hyunjin nói, nửa sửng sốt nửa ấn tượng khi vươn tới nắm lấy vai của Felix và kéo cậu lên, nhưng anh ngã sang một bên khi một kẻ nào đó cố gắng đâm sầm vào anh và khiến anh va thẳng vào bàn, "Này!"

Và thế là, Hyunjin bị ném ngay vào cuộc chiến mà không có sự báo trước hay chuẩn bị nào. Dù sao thì anh cũng thích thế.

Bàn tay đẫm máu của Hyunjin để lại dấu vết trên tất cả những khuôn mặt mà anh đã đấm vào. Anh gầm gừ khi bị đá, mái tóc đỏ rực của anh vung lên và hàm răng nghiến chặt. Quá nhiều người đã cố gắng thách thức anh, nhưng tất cả đều được đặt vào đúng vị trí của bọn chúng. Hyunjin bắn và đánh với sức mạnh của một cơn lốc xoáy, gây đau đớn cho tất cả những ai dám xen vào giữa anh và Felix.

Tiếng xương gãy răng rắc khiến Hyunjin quay phắt lại sau khi đập khẩu súng lục vào mặt một gã nào đó. Anh tìm kiếm trong tất cả các thi thể để tìm lý do mà anh vẫn còn sống, tóc và mồ hôi bết lại trên mặt và ngực anh phập phồng lên xuống. Hai người đàn ông mặc đồ da va vào nhau và ngã xuống sàn để lộ ra Felix đang dựa vào bức tường ở rìa phòng, gập người lại với bờ lưng run rẩy và cả hai tay ép chặt vào dòng máu khổng lồ đang phun ra từ ngực cậu.

"Felix!" Hyunjin gọi, chửi rủa khi ai đó kéo anh đi và khoảng cách giữa họ ngày càng lớn. Một sự bảo vệ mà Hyunjin chỉ dành cho nhóm của mình trào dâng trong lồng ngực và anh lao thẳng về phía cậu bé đã đỡ đạn cho anh.

Nhưng sau đó Hyunjin bị tóm lấy nhiều hơn và những cú đấm nhanh và những lời nguyền rủa tàn bạo của anh không đủ để anh thoát thân. Anh không thể thả lỏng cho đến khi những thành viên trong nhóm của anh đột nhiên xuất hiện, Changbin và Minho kéo những kẻ đang quấn tay quấn chân Hyunjin trong khi Chan xuất hiện từ xa và chặn tầm nhìn của Hyunjin về Felix khi anh ấy vòng tay ôm lấy cậu.

Thấy vậy, Hyunjin cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

Súng của anh nhả từng viên đạn, đồng đội sát cánh bên anh, những cú đá của anh nhắm trúng mục tiêu và những cú đấm của anh toé máu và đôi môi anh không ngừng cười khúc khích và khạc nhổ. Trận chiến nổ ra xung quanh anh. Anh đã đánh bại mọi kẻ dám thách thức đe dọa anh.

Stray Kids sẽ luôn đứng đầu.

Chỉ đến khi vô số xác người nằm rải rác trên sàn và mọi người đều có dấu hiệu mệt mỏi thì một bàn tay cuối cùng cũng nắm lấy cổ tay Hyunjin, cái nắm tay chắc chắn của Seungmin ngay lập tức khiến Hyunjin cảm thấy quen thuộc.

"Đi nào, Hyun," Seungmin chỉ tay về phía cửa thoát hiểm đã rụng khỏi bản lề, "Đi thôi."

Hyunjin không đắn đo suy nghĩ, chỉ nhún vai với nụ cười đẫm máu khi Seungmin dắt anh đi. Changbin đi đằng trước họ, khẩu súng xoay vòng giữa những ngón tay và một tiếng rap trầm trầm ngâm nga từ môi anh như thể không phải anh vừa hạ đo ván cả tá người.

Minho và Jisung ở ngay sau họ, cả hai đều cười khúc khích và nắm tay nhau và cố gắng quẹt máu lên người nhau. Hyunjin lắc đầu với họ, đá một thi thể ngáng đường khi họ rời đi.

Không khí lành lạnh như một món quà đáng hoan nghênh cho làn da đau nhức và đầu óc mơ hồ của Hyunjin. Rượu đã gần như cạn kiệt, để lại đầu óc hơi ong ong và cảm giác hoang tưởng thấp thoáng. Các khớp ngón tay của anh bắt đầu đau nhức, nỗi lo lắng thiêu đốt dưới da và bắt đầu đốt cháy các tĩnh mạch của anh.

"Em gần như đã bị giết tối nay," Hyunjin nói trong không khí ban đêm, cả nhóm vây quanh anh, "Em đã không phản ứng kịp thời. Gã đó suýt nữa đã bắn em."

"Chà, em không chết," Changbin nói chắc nịch, môi anh cong lên như thể anh ấy ghê tởm chính ý nghĩ đó, "Và anh đã giết gã đó sau khi Felix tấn công hắn. Hắn sẽ không bao giờ gây rắc rối cho em nữa."

"Hắn xứng đáng," Minho tham gia, mắt nhìn thẳng vào Hyunjin, "Và có vẻ như cái nhìn chằm chằm không ngừng và sự ghét bỏ giả vờ của em đối với cậu bé tóc vàng dễ thương cuối cùng cũng biến mất. Thằng bé thực sự đã nhảy ra trước họng súng vì em."

"Đừng đùa về chuyện đó nữa," Hyunjin lắc đầu, cảm thấy Seungmin siết chặt tay mình, "Em vẫn không thể tin được là Felix đã làm thế. Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ấy, đó sẽ là lỗi của em."

"Cậu ấy đã làm điều đó vì mày, Hyunnie," Seungmin nhẹ nhàng nói, "Và có điều gì đó mách bảo tao rằng cậu ấy không hề hối hận. Mày không phải là người duy nhất cứ nhìn người ta chằm chằm, mày biết không?"

Mất một giây để Hyunjin xử lý câu nó, và Hyunjin quay sang Seungmin với đôi mắt mở to, "Cái gì?"

"Hãy tự hỏi cậu ấy khi mày nói chuyện với cậu ấy," Jisung cắt ngang, "Nói chuyện có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút so với trò vờn qua vờn lại của hai đứa mày suốt mấy tháng qua, và nguy cơ bị bắn của một trong hai đứa sẽ ít hơn một chút."

Nghe những lời đó, Hyunjin không khỏi nảy ra một ý nghĩ khủng khiếp, "Đó là nếu cậu ấy kéo dài đủ thời gian để bọn tao nói chuyện."

"Đừng có nghĩ thế, đồ ngốc," Seungmin đập vào vai anh, "Felix đang ở trong tay Chan-hyung. Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ấy, Channie-hyung sẽ hồi sinh cậu ta theo đúng nghĩa đen chỉ để giảng cho cậu ta về việc tự đặt mình vào nguy hiểm."

"Và sau đó Channie-hyung sẽ không ngừng cảm ơn cậu ấy và mê mẩn cậu ấy vì đã cứu một người trong nhóm," Jisung nói thêm.

"Và sau đó hyung sẽ bọc Felix trong bọc bong bóng để đảm bảo rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa," Minho tiếp tục.

"Phải," Changbin gật đầu, "Linh cảm nói với anh rằng chúng ta sẽ được gặp Felix nhiều hơn nữa trong tương lai."

"Mọi người có chế nhạo em nếu em nói rằng em thích điều đó không?" Hyunjin khẽ nói, mắt dõi theo bước chân anh.

"Ôi, Hyunnie," Changbin vươn tay bóp vai anh, "Tất nhiên là có rồi."


~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro