tình nguyên vẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


hồi đó phúc comeout với gia đình cũng có biết bao nhiêu là khó khăn, dòm vậy nhưng sao mà so bằng cái khó khăn miệng lưỡi ngoài kia được. giờ lên đại học rồi, cái nguồn sống nó thoáng hơn, nó hiện đại hơn chốn quê xưa tối đèn, phúc thấy mình yêu tự do hơn, yêu nồng nhiệt hơn, yêu mạnh mẽ hơn cách ngày xưa bản thân đã từng.

mấy nay quán có thêm nhân sự nên được làm xoay ca, phúc cũng đỡ được mấy bận tối sẩm mặt từ giấc trưa trưa tới khuya tối. hoàng dạo này cũng mới chuyển sang làm bartender ở quán chung đường chỗ phúc làm, vì công việc cũng đăng đăng đê đê nên hai đứa giờ cũng không có nhiều bữa hò hẹn trên đường quen, quán thuộc.

" mấy nữa quê mình tới lễ, hông mấy hoàng về chơi lễ với mình mấy bữa đi. "

phúc kê cằm lên vai hoàng, gợi ý bằng giọng đủ nghe bên tai. lễ quê lớn lắm, bà con thì chung tay chung chân cùng nhau nấu cơm, làm bánh để khách quan dự lễ ăn chung san sẻ niềm vui. năm rồi dịch quá không có tổ chức được, nhốt mình trong nhà dòm lại mùa lễ năm trước nữa mà bồi hồi, nhớ cái cảnh đi hội chợ mua này mua kia, ăn tùm lum tùm la đủ thứ, rồi tới bữa thả đèn hoa đăng thì kéo bạn kéo bè thả chung, ước ao đủ điều. năm nay chánh quyền cho tổ chức lễ lại rồi, tự nhiên không muốn rủ đám bạn lóc chóc của năm đó nữa, chỉ muốn rủ người đang ngự một góc trong tâm hồn mình cùng đi về chơi lễ. phúc cũng muốn tạm trốn tránh cái không khí tất bật, xô bồ ở sài gòn mấy bữa, lảng đi cái ngột ngạt giữa học hành với cuộc sống vội vã cuồng quay.

" vậy để mai mốt gì mình xin phép nghỉ ba bữa, rồi hai mình về quê phúc chơi hen. "

gió đêm ở hầm thủ thiêm lạnh dữ lắm, mà mấy nay hai đứa đâu có thời gian để đi chơi giấc mười giờ mười một giờ đêm nữa, chỉ có tranh thủ một hai giờ sáng giống vầy lượn vòng vòng nói chuyện với nhau xíu. hoàng đáp lại lời mời về xứ quê đon đả của người yêu mà tự nhiên cũng háo hức muốn đi liền. đó giờ sanh ra sống hai chục năm ở sài gòn, mấy cái lễ nào du nhập từ bên tây về thì hoàng còn hay đi, đám trẻ mà, sung sức để chen chúc vui chơi dữ lắm. chứ còn lễ lâu năm như quê phúc thì hoàng không hay đi, giờ nghe thì thấy tự nhiên bản thân muốn tìm lại chút xưa thời, già cỗi.

" lễ có thả hoa đăng vui lắm, lúc thả sẽ ước nữa ! hoàng nói mình nghe lúc thả hoa đăng tính ước gì được hông ? "

" nhiều thứ để ước quá cũng hổng biết ước sao, cho đủ. chắc là ước mình khỏe mạnh với hai đứa mình cứ mãi như vầy là đủ rồi. "

" sao mà biết có mãi mãi được không mà ước chớ. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro