CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc liên lạc với Nanoha, Fate bị trung tá lục quân gọi đến, thậm chí còn không có thời gian ổn định lại tâm trí. Nhưng trước khi vội vàng đi, cô đem hầu hết ma lực của mình truyền cho cô bé tay vẫn nắm chặt pháp trượng hồng ngọc đang ngủ ở trên xe. Sau khi Fate xuống xe, viên đá đỏ bắt đầu lóe lên, khôi phục sinh khí.



Sử dụng ma lực quá mức không chỉ hao tổn tinh thần, trường hợp nghiêm trọng cũng có thể phải nằm dài trên giường vài ngày, không thể cử động được.

Cơ thể của Nanoha nhỏ bé như vậy... Fate đi trên đường tới văn phòng cấp trên, lắc đầu lia lịa.

Không được. Không thể nhớ tới chuyện này.

Hai năm sau, cơ thể nhỏ bé đã bị đánh rơi, gục ngã xuống vũng máu và chịu sự đau đớn cùng cực, mở ra những tra tấn liên tiếp về sau... Không được nhớ tới nữa.

Nếu không, Fate nhất định sẽ mặc kệ thước đo thời gian, mặc kệ lịch sử có bị phá vỡ, và đem tương lai nói cho Nanoha hết thảy.

Bởi, nếu như có thể để cậu ấy tránh được tai họa đó.

Nếu như có thể bởi vậy mà Nanoha vĩnh viễn không bị tổn thương.

Nếu như đôi cánh chim kia có thể chưa từng hao tổn.

── Nếu như, bầu trời này chưa bao giờ phản bội cô bé ấy ──

Lịch sử cái gì chứ...



Bỗng nhiên, Fate tự vung tay tát mình. Hành vi khiến vài thành viên trên hành lang nhìn cô.

Lịch sử hay gì, đối với Nanoha cùng tất cả những người cậu ấy kết bạn, đều rất quan trọng.

Cậu ấy không phải Nanoha của chỉ mình Fate. Rất nhiều người liên hệ với cuộc sống của cậu ấy không thể vì suy nghĩ ích kỷ của Fate mà bị tác động.

Trải nghiệm đó đã tạo ra phương châm huấn luyện bây giờ, ý chí đứng lên từ máu và đau đớn là thứ định nghĩa linh hồn của Nanoha, Fate không có tư cách thay đổi chúng.

Vì thế rơi nước mắt cũng được, không cam lòng và bi thương cũng được, chỉ có thể để một mình Fate gánh chịu, một mình Fate tiếp nhận.

Đúng vậy, đó là cách duy nhất... để không khiến bất kỳ ai thêm phiền phức nữa.



── Sau khi giải thích qua cho cấp trên, đối phương đã chịu cho cô một cơ hội, xem như trả mối ân tình cho mẹ của cô.

Nhưng, cấp trên rõ ràng vẫn có chút phê bình kín đáo. Là một người đi trước, ông ta đưa Fate đến bãi đỗ xe, trên đường đi hướng dẫn từng bước, nói nếu cô muốn bảo vệ một phần tử nguy hiểm như vậy thì phải quản lý tốt, nếu không thể, thì đừng ôm hết trách nhiệm. Lần này cũng thế, cô không cần thiết phải cúi đầu xin lỗi thành viên đã bị thương. Tuy còn trẻ, là pháp sư cấp AAA, cô vẫn phải chịu trách nhiệm như một người lớn thực sự.

Fate liên tục nói vâng, không ngừng tỏ ra áy náy trước khi khiến cho cấp trên hài lòng và trốn vào trong xe, cô thở phào một hơi.



"... Vừa rồi" Tiếng của Nanoha. "Thật xin lỗi, em khiến chị thêm phiền toái..."

Fate quay đầu, không nghĩ cô tỉnh nhanh như vậy. Cô cười một nụ cười thật lòng, chân thành nói, "Đừng để bụng, chị đã nói sẽ giúp em mà."

Nanoha cắn cắn xuống môi, cô được áo khoác đồng phục bọc kín, nhìn càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn và ngây thơ. "Những đội viên bị thương kia có sao không? Em... Em nên tới xin lỗi họ."

"Họ không sao, dù nói thế nào, đây cũng là trách nhiệm của bọn họ, bị thương chỉ là một trong nhiều rủi ro thôi. Nhưng nếu em muốn đi thăm, chờ chuyện được giải quyết, chị sẽ dẫn em đi."

"Giải quyết?"

"Nơi này khác với thế giới em biết, Nanoha. Raising Heart trong tay em đã được sinh ra ở thế giới khác biệt như vậy."

"Um, em có thể hơi hình dung được..."

"Thế nên, để biết lí do em tới được nơi này từ Trái đất và cách đưa em trở về an toàn... Chúng ta có nhiều chuyện phải làm."

"... Mẹ chắc chắn sẽ rất lo cho em..."

"Cũng không còn cách nào." Fate lấy dây ra, vừa nói vừa buộc tóc hai bên cho Nanoha. "Momoko-san đương nhiên sẽ lo lắng, nhưng chị nghĩ chỉ cần Nanoha có thể bình an vô sự về nhà là đủ rồi. Nanoha cũng thế, chỉ cần có thể trở về, dù có bị bố mẹ trách mắng cũng sẽ cam tâm tiếp nhận, không phải sao?"

"Vâng." Nanoha gật đầu, ngoan ngoãn đến cực điểm. Cặp mắt to tò mò nhìn hình ảnh onee-san này đang buộc tóc cho cô. Từ khi bắt đầu lên tiểu học, ngay cả mẹ cô cũng không giúp cô buộc tóc nữa. Nanoha luôn tự lập, đa phần tự mình làm mọi chuyện, nhưng nếu như đôi khi có thể lại được mẹ gội đầu hoặc buộc tóc cho, cô sẽ rất vui vẻ.

"Chị sẽ phải trở lại đội 6, mọi người ở cơ quan đang làm việc với đồng đội của chị để nghiên cứu cách đưa em về nhà, em có muốn đi cùng chị không?"

"Cơ quan của Onee-san là chỉ... hành pháp giả ạ? Vừa rồi, bác đó gọi chị như vậy..."

"Sao em lại biết, chị tưởng em không hiểu ngôn ngữ nơi này?"

"Raising Heart đã phiên dịch cho em." Nanoha nhìn viên đá đỏ trong lòng bàn tay. "Vừa rồi cậu ấy đột nhiên hoạt động trở lại, em cũng thấy thân thể nhẹ nhõm hơn nhiều, không biết là có chuyện gì..."

"Vậy à. Dù sao cũng tốt mà." Fate cười, một tay đặt ở trên vai của Nanoha. "Sau khi quay về, Raising Heart đã được giao cho bộ phận kỹ thuật làm để kiểm tra và sửa chữa. Thêm nữa, trả lời câu hỏi vừa rồi của em, chị đúng là một sĩ quan chấp vụ của tổng cục... Ừm, nếu dùng từ ở Trái Đất thì chính là công chức đấy. Nhưng cơ quan của chị có tính chất liên hợp, ví dụ như bọn chị cũng có sĩ quan đào tạo huấn luyện chiến đấu nữa."

"Huấn luyện chiến đấu?" Mắt Nanoha lập tức sáng lên. "Em có thể xem thử không? Tuy Raising Heart có dạy phương pháp xạ kích, nhưng nếu như có thể học tập thêm nhiều kỹ thuật, trở nên mạnh mẽ hơn ─ Có lẽ, em có thể khiến cô bé kia nghe lời em nói."

Nụ cười của Fate trở nên có chút cứng ngắc.

Cô còn nhớ trước khi nghe Nanoha nói chuyện hồi còn nhỏ, đã phải chịu Starlight Breaker.

"Đương, đương nhiên có thể... Ưm, chị nghĩ thế, chắc vậy..." Fate hơi mất phong thái trầm ổn của người lớn, cô lắp bắp nói, "Nếu như các sĩ quan đào tạo đồng ý, có lẽ... cũng không phải là không được..."

"Nhất định phải rất mạnh mới có thể huấn luyện chiến đấu." Nanoha dường như ngày càng hưng phấn, rất muốn lập tức hành động để được học kỹ năng chiến đấu, nghiễm nhiên quên mất mình đang lạc đường về nhà.

Mỉm cười, Fate phát ra tiếng cười khẽ nhẹ nhàng. "Ừ, là pháp sư vô cùng vô cùng mạnh đấy."

Bản tính ham học hỏi cùng sự cầu tiến của Nanoha khiến người ngoài thấy vừa đáng yêu vừa đáng sợ.

Điểm ấy, từ nhỏ tới giờ vẫn không hề thay đổi.



Trao đổi tốt đẹp xong, tâm trạng của Fate không còn lo lắng, thậm chí còn được bầu không khí tích cực của Nanoha lan tỏa, cô cảm thấy phát sinh này có lẽ không tệ đến nỗi vậy.

Đây chính là pháp thuật của Nanoha.

Cô thích cùng Nanoha nói chuyện. Bất kể là Nanoha nhỏ 9 tuổi, hay sĩ quan đào tạo Nanoha 19 tuổi.

Đều rất thích.

Trên đường về, tiện mua cho Nanoha chút kẹo mềm yêu thích thôi.

Fate mải nghĩ xem mình có thể mua thứ gì, không để ý cô bé ngồi bên cạnh nhìn cô chăm chú suốt đường đi.

Khi cô mỉm cười vì suy nghĩ của mình, cô bé cũng cười theo.



Một thời gian sau, cuối cùng trở lại đội 6 và đỗ xe lại, Fate nắm tay Nanoha đi vào trung tâm y tế. Trước khi đi báo cáo với Hayate và Nanoha, cô cần phải để Shamal xác định một số việc trước. Ví dụ như tác động của dịch chuyển thời không lên cơ thể, hay Nanoha có bị vết thương bên trong không thể nhìn thấy bằng mắt thường nào trong quá trình chiến đấu không, với cả, cô cũng phải biết rõ ràng tình trạng của "chính mình" khác nữa.



Khi vào cửa tòa nhà y tế, Subaru cùng Teana đã mặc đồng phục đội 6 nghiêm trang nghênh đón khách quý.

"Mừng chị trở về, Fa, á... chủ nhiệm Harlaown!" Lúc Subaru cúi chào với họ, cô gượng gạo dùng xưng hô chưa quen thuộc.

A. Xem ra đây là an bài của Hayate. Xưng hô khác thường ngày cũng ám chỉ Fate không được nói thân phận của mình với Nanoha nhỏ này. Cô gật đầu thấu hiểu và nói, "Đây là Takamachi Nanoha-san. "

"Xin chào." Nanoha cúi chào, động tác thận trọng nhưng nhìn lại hết sức đáng yêu.

Hai người vội vàng lớn tiếng đáp, "Xin chào, Nanoha-san!"

Không hiểu sao hai onee-san lại dùng kính ngữ với mình, Nanoha bối rối ngẩng đầu nhìn Fate.

Fate cho cô một nụ cười yếu ớt. "Nanoha, đây là Subaru cùng Teana. Trong thời gian ở đội 6, nếu gặp vấn đề hoặc cần thứ gì mà chị không có ở gần, hãy nói với họ nhé?"

"Vâng, em hiểu rồi. "

Trước khi bị nắm tay đưa đi, Nanoha nhìn về phía Subaru cùng Teana, nụ cười nhỏ bé, bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy.

Hai tay Subaru ôm lấy ngực, cơ hồ muốn ngã xuống đất. "Nanoha-san dễ thương quá đi mất! Lễ phép giống y Vivio vậy! Á... Vẫn là phải nói Vivio giống Nanoha-san quá đi?"



Sĩ quan chỉ huy Yagami đã bí mật sai họ giúp đỡ Nanoha-san nhỏ cùng Fate-san nhỏ. Nếu không cần thiết, sĩ quan chỉ huy Yagami đã nói, chị ấy tuyệt đối không muốn bất kì thành viên đội 6 nào tiếp xúc với hai vị khách kia. Không may, chuyện này không thể chỉ do họ giải quyết, cuối cùng sẽ đến lúc cần dùng tới người bên ngoài. Hơn nữa, Subaru và Teana đã từng đối mặt với Fate 9 tuổi, trọng trách trợ giúp lớn lao đương nhiên rơi trên người họ.

Trái với sự phấn khởi của Subaru, Teana chỉ xoa bụng, sắc mặt trắng bệch. "A... Luôn cảm thấy dạ dày đau quá..."



Nhìn phản ứng trời đất khác biệt của hai đội viên đội Stars, Fate nắm tay Nanoha đi trên hành lang không khỏi nhẹ nhàng bật cười.

Nanoha ngẩng đầu nhìn cô.

Fate ngưng nụ cười bên môi lại, hỏi, "Sao vậy?"

"Em cảm thấy onee-san rất hay cười."

"Vậy ư?" Cô xoa lên mặt. Thường cười hay không, cô đều không tự ý thức được.

"Vâng." Nanoha cũng mỉm cười, có chút ngượng ngùng. "Nụ cười của Onee-san làm người khác cảm thấy ấm áp lắm. Nhưng em nghĩ, không chỉ mình onee-san, bất kỳ ai miễn cười được là sẽ có thể truyền đạt một chút tâm tình của mình rồi. Em hi vọng một ngày nào đó, cũng có thể nhìn thấy cô bé đó cười như vậy."

"Cô bé đó..."

"Fate-chan." Nanoha gãi sau đầu ngại ngùng. "Chỉ có em đơn phương nói với cậu ấy như vậy, Fate-chan chưa từng gọi tên em một lần nào cả. Nhưng... em vẫn muốn làm rõ lí do của cậu ấy. Rồi nếu có thể, em hi vọng cậu ấy có thể tiếp nhận sự giúp đỡ của mình."

"Tại sao..." Fate tự lẩm bẩm, thấp giọng hỏi, "Tại sao lại làm đến mức đó?"

"Tại sao ạ... Em cũng không biết phải nói sao nữa." Fate cảm giác được bàn tay nhỏ bé của Nanoha trong lòng bàn tay mình siết càng thêm chặt. "Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt của Fate-chan, em đã cảm thấy đó là một cô bé cô đơn rất đáng thương. Em... em từ nhỏ đã phải thường xuyên ở nhà một mình, anh chị hơn tuổi em rất nhiều nên họ có khả năng giúp đỡ mẹ và chăm sóc cho bố, nhưng em... không thể làm được gì cả."

Fate yên lặng nghe. Cô đã từng nghi ngờ, tại sao năm ấy Nanoha lại cố chấp với mình như vậy, người bình thường sẽ đâu đi đến mức đó? Bởi vì dù nói thế nào đi chăng nữa, cuộc gặp nhau đầu tiên là tồi tệ nhất.

Kể cả sau khi đã thành bạn tốt, Nanoha cũng chưa từng kể nguyên nhân khi trước đã thúc đẩy cậu ấy trợ giúp Fate.

"Không thể nói em hiểu cảm giác của Fate-chan, vì... em thực sự không biết gì về cậu ấy. Nhưng, em ít nhất hiểu cảm giác cô đơn là như thế nào. Trước kia, em không thể làm gì cho gia đình, thậm chí với bản thân cũng bất lực... Nhưng bây giờ ── hiện tại, em không muốn giống như lúc trước nữa. Em còn rất yếu đuối, nhưng em muốn làm điều gì đó vì cậu ấy, vì chính mình."

Nanoha nói xong, càng thấy xấu hổ hơn, hai má đỏ mức đến nóng bừng.

Bỗng nhiên, cô bị onee-san tóc vàng kia ôm vào trong ngực.

Cái ôm có chút mạnh, lại hết sức ấm áp.

"Nanoha..." Nghe được âm điệu khẽ run rẩy xúc động.

Cả mặt như đều bị vùi trong vòng tay, Nanoha mở to mắt nhìn bên mặt của đối phương. "Onee-san... Sao vậy?"

Fate hít sâu mấy hơi, đè tâm trạng kích động xuống, kết thúc cái ôm nhất định đã làm cho cô bé sợ. "Xin lỗi, chị chỉ thấy... em đúng là một đứa trẻ ngoan, không nhịn được muốn cổ vũ cho em thôi."

"Cảm ơn, onee-san. Onee-san cũng rất rất tốt, bởi vì chỉ có chị giúp đỡ em như vậy... Cảm ơn chị."

Fate cười cười, vén lại tóc cho Nanoha.



Sau cuộc đối thoại, cả hai có cảm giác thân mật hơn, Nanoha cũng không còn vẻ kiềm chế, cô vui sướng cùng Fate tay trong tay đi vào phòng chăm sóc và chữa bệnh.

"Đợi hai đứa hơi bị lâu~" Shamal-sensei đứng người lên từ ghế xoay.

Rồi Nanoha và Fate đều há miệng trong khiếp sợ.

Shamal mặc áo choàng trắng, nhưng trên mặt đeo mặt nạ siêu nhân thắng được trong lễ hội ở Uminari 2 năm nước.

"Shamal-san chị làm gì vậy! Chị dọa Nanoha rồi!"

[Tại vì ~~] Tông điệu của Shamal qua thần giao cách cảm nghe như một thiếu nữ làm nũng. [Hayate-chan nói chị không thể để Nanoha-chan nhìn thấy mặt mà ~~ Lúc chữa cho Testarossa-chan 9 tuổi đã vội quá mà quên đeo rồi.]

"Dùng phép biến hình là được mà? Hayate nhất định cũng có ý như vậy!"

"Nhưng phép biến hình khó chịu lắm, cứ như mặc nội y sai cỡ ấy. "

Fate không nói gì, nhìn chằm chằm mặt nạ siêu nhân của chính nghĩa.

Nanoha, cái gì cũng không biết, ngược lại khẽ cười khổ, vô cùng giống người lớn mà... lờ tấm mặt nạ kia đi.

"Nanoha, đừng lo lắng, tuy nhìn rất kỳ quái, nhưng Shamal-sensei vẫn là bác sĩ, chắc vậy."

"Thừa 'Chắc vậy' rồi."

Mặc kệ phản ứng của Shamal, Fate ngồi xuống để nói tiếp với Nanoha, "Lúc kiểm tra, chị ở đây không tiện, nhưng chị sẽ đợi em ở ngoài. Chị cũng sẽ gửi Raising Heart tới bộ phận kỹ thuật để sửa chữa."

"Cảm ơn chị, onee-san."

Sau khi Fate, người giống như một người giám hộ khó chơi rời đi, Shamal vỗ hai tay vào nhau. "Tốt, giờ là thời gian chẩn đoán làm chị thích thú rồi!"

"À... vậy, xin nhờ chị, sensei..."



***



── Đột nhiên tối sầm.

Chỉ huy của Đội 6, Yagami Hayate nhìn không gian đen tối một cách kì diệu.

Cô nhớ mình đang ở trong văn phòng, tra tìm một Lost Logia có khả năng dịch chuyển thời không, vừa cân nhắc sắp xếp cho Fate-chan nhỏ cùng Nanoha-chan nhỏ, vừa cân nhắc có nên báo cáo cho Lindy-san cùng Chrono-kun.

Tiếp theo, trong chớp mắt, cảnh vật xung quanh thay đổi, khi phát hiện ra, cô đã ở một nơi không có gì ngoài màu đen sì bao phủ.

"── A, nhỏ quạ đen!"

Một giọng nói đến từ đằng sau.

Biệt danh thô lỗ.

Không khí tự cao tự đại không cần quay người cũng có thể cảm nhận được.

Hayate che lên trán. Chỉ cần làm bộ té xỉu, cô có thể tỉnh dậy khỏi cơn mơ này được.



"Làm cái gì vậy? Ngu ngốc, bản vương đã hạ mình gọi ngươi trước, còn không mau trả lời đi!"

"Bệ hạ..." Hayate đối mặt với người đến, quả nhiên thấy gương mặt của mình thời thơ ấu, nhưng lại có thái độ hăng hái cùng vênh váo và hung hăng. "Đã lâu không gặp."

"Không phải đến gần, bản vương không có thân mật với cỏ rác như vậy." Dearche khoanh tay trước ngực, kể cả đã tận lực che giấu, cô vẫn không thể nhịn được dò xét Hayate từ trên xuống dưới. Cuối cùng, cô khịt mũi. "Thì ra con người thực sự là loài sinh vật vô nghĩa, bất kể nhỏ bé thế nào cũng sẽ lớn lên, không biết trời cao đất dày."

"À, đây là với Bệ hạ thôi, trong mắt Nanoha-chan và Fate-chan, nhìn tớ không có lớn hơn bao nhiêu đâu."

"Hừ, đây cũng là thái độ nên có của lũ cỏ rác."

"Còn Bệ hạ tìm tớ có việc gì sao?" Hayate nói, "Giờ tớ đang hơi bận."

"Ngu xuẩn! Ngươi cho bản vương cùng Yuri mất mấy tháng trời kết nối Dạ Thiên Thư với Tử Thiên Thư chỉ để cùng ngươi nói chuyện phiếm sao!"

"Ồ? Hệ thống của chúng ta liên kết à~~?"

"Tính cách bàng quan của ngươi vẫn vậy, thật đúng là một chút cũng không thay đổi."

Hayate cười, không có phản bác.

Bệ hạ nhíu mày, nói không vui, "Liên kết vẫn chưa ổn định, e rằng sẽ mất hiệu lực sau vài phút. Nói ngắn gọn, gần đây màu hồng rất phiền lòng vì vấn đề dịch chuyển thời không, tóc đỏ cũng lo lắng quá mà nấu đồ ăn ghê chết đi được── "

"A, tớ hiểu được, đang nấu ăn mà bị phân tâm sẽ khó nấu ngon lắm."

"Đúng vậy, lần nào cũng cay đến chết, đến Levi cũng ăn không nổi, chỉ có cái đồ Stern không có tí khẩu vị nào mới chịu được thôi. Ta sắp đói ── Này! Không phải! Ta không phải tới tìm ngươi để phàn nàn!"

"Không phải sao?"

"Không phải!" Bệ hạ thật sự kiểu người đã dễ xúc động lại càng dễ dồn máu lên não. "Đừng có lại ngắt lời lãng phí thời gian của ta! Nói tóm lại, màu hồng ngốc nghếch kia biết rõ vấn đề, lại ngốc đến mức không nói cho bọn ta, cho rằng mình có thể giải quyết, thật ngu ngốc! Chẳng lẽ bản vương nhìn không ra hành động lén lút của cô ta sao? Muốn tìm ra nguyên nhân dịch chuyển dòng thời gian, chỉ cần có năng lực của Yuri là sẽ vô cùng đơn giản."

Tóm lại là vẫn dựa vào Yuri-chan. Hayate muốn mắng mỏ cô, nhưng rất cố gắng nhịn được. "Đã tìm được nguyên nhân  chưa?"

"Đương nhiên, chính là hai con quỷ nhỏ kia kìa."

Hayate thở dài. "Là Fate-chan cùng Nanoha-chan của quá khứ."

"Vốn dựa vào nguồn năng lượng cực đoan mới mở ra thời không vặn vẹo, không giống màu hồng sinh ra là thời không tài công, nếu hai con tiểu quỷ kia còn tiếp tục lưu lại ở nơi không thuộc về mình, toàn bộ dòng thời gian đều sẽ mất đi cân bằng, cuối cùng có khả năng đứt gãy, dẫn đến tương lai vĩnh viễn không thể xảy ra."

"Tớ cũng đang suy nghĩ biện pháp đem họ trở về, Bệ hạ có cách gì không?"

"Đương nhiên." Bệ hạ hất cằm, nụ cười gian ác và lạnh lẽo. "Chỉ cần giết hai đứa nó là xong việc."

"Tớ không biết cách làm."

"Hừ, lại là thứ tình cảm vô giá trị của nhân loại." Bệ hạ xem ra cũng sớm đoán được câu trả lời này.

Hayate nhún nhún vai với một nụ cười nhẹ trên mặt. Tuy miệng thì phê phán, nhưng lại bỏ ra hơn mấy tháng chỉ để thông báo cho Hayate, hỗ trợ Kyrie-san giải quyết vấn đề, hành vi thực tế đáng tin hơn cái miệng xấu tính của cô nhiều.

"Còn có một cách là để Màu hồng đến mang bọn nhóc về nhà."

"Onee-san màu hồng làm được sao? Mười năm trước tớ từng nghe Onee-san màu xanh nói về gánh nặng của dịch chuyển thời không chuyển lên cơ thể ── "

"Có ta cùng Yuri, việc gì cũng làm được."

Bệ hạ cắt lời Hayate, không cho cô cơ hội trả lời hay hỏi han thêm, rồi cô kiêu ngạo xua tay như đuổi quần thần, không gian hắc ám lập tức biến mất.

Hayate trở lại vị trí trước bàn trong phòng, thời gian trên đồng hồ treo tường mới chỉ trôi qua một giây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro