CHAP 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đội 6 chỉ có ba căn phòng nghỉ dùng để chiêu đãi khách VIP. Một cô bé trong bộ đồ đen đứng trước cửa sổ và trầm tư trước gió. Cô đã thử dùng thần giao cách cảm để gọi linh thú của mình rất nhiều lần, nhưng không có được hồi âm.

Đã cùng đồng nhất và chia sẻ một linh hồn, cô và linh thú đáng lẽ không thể xảy ra hiện tượng này.

Vô cùng lo lắng. Không biết Alf có ổn không.

Fate thở dài, cơn gió nhẹ thổi lên tóc, lọn tóc màu vàng kim sáng bừng dưới ánh mặt trời, khác hẳn với bộ quần áo và thần sắc trầm lặng.




── Y như một cô công chúa nhỏ bé bị cầm tù vậy.

Khi Nanoha mở cửa phòng đã thấy cảnh tượng này.

Nghe được tiếng mở cửa, Fate quay người và im lặng nhìn cô.

Nanoha nở một nụ cười quen thuộc, nhưng lại không phải vui sướng. "Xin lỗi, vừa rồi chị phải xử lý một số việc, khiến em đợi lâu rồi."

Fate vẫn không nói gì. Cô không thể nào phát hiện được mục đích thật sự của người này, nên kế sách an toàn nhất chính là dĩ bất biến, ứng vạn biến, thận trọng quan sát đối phương. Kể cả thành viên uy danh lan xa của tổng cục cũng nhất định có sơ hở, chỉ cần nắm chặt lấy thời cơ phản kích thôi.

"Chị cũng đưa đến một vị khách nhỏ khác để cùng ăn bánh, mong em không thấy phiền." Nanoha hơi tránh người đi, từ bên chân cô, một đứa trẻ với cặp mắt hai màu yên lặng ló ra. Cô bé lúng túng víu lấy váy màu xanh lam của Nanoha, len lén nhìn Fate với vẻ xấu hổ.

Là... đứa trẻ đó. Fate giật mình nhìn.

"Vivio, chào Fate-onee-san đi?"

"Fate~ onee-san... Chào buổi trưa ~~" Vivio nghe theo lời chỉ dẫn tận tâm của mama, dùng onee-san để gọi người giống Fate-mama y như đúc này.

"Chào buổi trưa." Cuối cùng, Fate lên tiếng, mở ra câu nói đầu tiên của cuộc gặp mặt.

Không để lại dấu vết, Nanoha hít một hơi an tâm.

Vừa về tới ký túc để lấy bánh gato đã bị Vivio bám theo, nói muốn gặp Fate-mama một lần nữa, nói muốn làm hòa với Fate-mama. Thật là, rõ ràng cô đã giải thích đây không phải là Fate-mama, vậy mà vẫn... Sự bướng bỉnh này không biết học được từ mama nào đây.

Tình thế bất đắc dĩ, Nanoha đành phải bắt Vivio hứa, muốn con bé gọi người kia là Fate-onee-san, và đừng gọi tên bất cứ ai khi ở trước mặt Fate, bao gồm cả Nanoha-mama.

"Vivio có thể cùng chơi với Fate-onee-san, cùng nói chuyện với nhau, nhưng tuyệt đối không được gọi tên ai ngoài Fate-onee-san nhé. Ví dụ, con có thể gọi mẹ là mama, nhưng không được gọi mẹ là Nanoha-mama. Con đảm bảo được với mama không?"

"Vâng~~Vivio hứa! Con hứa mà~~"




Thực ra.

Nanoha đồng ý mang Vivio đến thăm Fate còn vì một lý do khác.

Fate rõ ràng để tâm chuyện làm Vivio khóc. Để cậu ấy nhìn Vivio tinh thần lên cao như thế này cũng cởi bớt được sự căng cứng một chút. Bởi vì chỉ vừa mới thôi, vẻ mặt luôn rất nghiêm trọng.

Mười năm qua, Fate-chan đã quen mỉm cười với cô, Nanoha đã gần như quên mất cô bé ngụy trang bằng khuôn mặt lạnh lùng trong cuộc gặp gỡ đầu tiên rồi.




Để Vivio ngồi trên ghế sofa, Nanoha chào hỏi Fate xong cũng ngồi xuống, Fate do dự một chút.

"Fate-onee-san, bánh gato ăn ngon lắm!"




Vivio phát huy sức cuốn hút chinh phục lòng người, Fate mím môi cân nhắc xong, cũng chọn ngồi ở bên kia ghế sofa. Nanoha nhịn nụ cười xúc động xuống, đặt vài cái nĩa lên bàn, bắt đầu cắt bánh, Vivio rất chủ động hỗ trợ mama, dùng hai tay đưa cái nĩa cho Fate.

"Fate-onee-san, nhanh nào."

Fate ngây ra một lúc, thì thầm nói cảm ơn, rồi khó mà chống cự nhận lấy.

Chia bánh gato ra hai đĩa xong, Vivio lại muốn đưa đĩa cho Fate, nhưng loạng chà loạng choạng, bánh gato như sắp rơi ra tới nơi, Fate nhanh chóng nắm chặt hai tay của con bé, nhẹ nói, "Tôi tự làm được rồi."

"Bánh gato ngon cực."

"Ừm..." Mặc dù không muốn ăn, nhưng bị nhìn chằm chằm đầy chờ đợi, Fate bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu ăn một miếng bánh, sau đó, động tác dừng lại một chút, kinh ngạc nói nhỏ, "Ngon... ngon quá."

"Há há, là chocolate Vivio thích nhất đấy! Lần sau nếu có vị dâu, em sẽ lại chia cho Fate-onee-san!"

Dù chỉ một khắc như vô hình, nhưng nhìn sự trong sáng của Vivio, khóe môi Fate chắc chắn đã cong lên một chút, ánh mắt cũng biến thành nhu hòa.

Nanoha mỉm cười nhìn cảnh tượng, cô ngồi ở một bên, vừa uống trà nóng, vừa ấn mở vài màn hình để tìm thông tin về Lost Logia.

Trong quá trình ăn bánh, Vivio nói luôn miệng, về tất cả những sự vật mới, từ ngữ mới học được ngày hôm nay. Nếu nhìn sâu vào kết cấu, sẽ thấy không có logic cho lắm, nhưng, vẻ phấn khởi chỉ vì nhìn thấy một đóa hoa khả ái của con bé làm người ta muốn trêu chọc.

Ở một phương diện khác, Fate không có nói chuyện của mình, chỉ khi bị Vivio hỏi đến ý kiến mới nhàn nhạt trả lời giản lược. Nhưng đôi khi Vivio nói quá hưng phấn làm cho miệng đầy kem, cô sẽ rút ra một chiếc khăn giấy, vừa ậm ừ đáp, vừa giúp con bé lau đi.

Khi Vivio muốn ăn miếng bánh thứ hai, con bé len lén liếc mama một chút, xem như không bị mama phát giác, cố gắng xúc mấy miếng to vào trong miệng, nhưng đã bị Fate ngăn lại.

"Ăn nhiều quá, lát nữa sẽ đau bụng."

"Thật là... Fate-onee-san nói y như mama vậy."

Fate nhìn về phía Nanoha đang dường như không để ý chút nào, đôi mắt đỏ tĩnh mịch mà sâu lắng. "...Mama của Vivio nói đúng."




──... Đứa bé này đang nghĩ cái gì vậy?

Phát hiện ánh mắt của Fate, Nanoha không phản ứng, chỉ nhấp một ngụm trà nóng.

Mặc dù bây giờ cô tự tin có thể nắm giữ được ý nghĩa đằng sau vô số lời nói và hành động của Fate-chan... Trên thực tế, Fate-chan của cô quá dịu dàng, thường xuyên biến thành đối tượng bị đùa giỡn trong hội bạn bè, Signum-san, Hayate-chan cùng Alissa-chan là top 3 nhân vật luôn khi dễ cậu ấy mà không biết mệt.

Có điều, với Fate-chan 9 tuổi này...

Đứa trẻ này vẫn đem mình giam cầm trong vực sâu, tình nguyện vì mẹ mà biến thành tội phạm, Nanoha phải thừa nhận, suy nghĩ của người lớn rất khó chạm được tới nội tâm của cô bé.

Mình khi còn nhỏ rốt cuộc đã làm thế nào vậy? Nanoha nhớ lại.

Ah, là dựa vào nỗ lực ngốc nghếch, liều mình theo đuổi, bất chấp hậu họa và gây ra phiền phức cho người khác, không ngừng vươn tay ra, mới chạm được tay vào cô bé đau khổ quấn trong bụi gai.

Nanoha của hiện tại đã không làm được.

Đặt chén trà xuống, cô tiếp tục gõ bàn phím, nhưng tâm trí trở lại quá khứ rất lâu về trước.

Chẳng mấy chốc, đứa trẻ "làm loạn" trong tim kia, đã từng giờ từng phút biến mất.




"── Mama..." Vivio dụi mắt đi đến, kéo kéo tay áo cô.

"Vivio muốn ngủ trưa à?"

"Vâng..."

"Mama mang Vivio về ký túc xá nhé?"

Vivio lắc đầu. "Vivio muốn ở lại đây. Với mama, với Fate-onee-san."

Fate nhìn Vivio đầy kỳ lạ, Nanoha thì dịu dàng cười. "Vậy ngủ ở đây đi, bên trong cũng có giường và chăn đấy."

Phòng cho khách VIP không chỉ có phòng tắm và phòng ngủ, thậm chí còn có một căn bếp nho nhỏ.

"Vâng~~" Vivio ngáp to và tự động đi vào bên trong.

Đợi con bé rời đi, Fate đầu tiên hướng Nanoha mở miệng, "Cô là mama của Vivio?"

"Đúng vậy."

"Tại sao lại không nổi giận với tôi? Lại còn—" đối tốt với tôi như thế. Fate mím chặt môi, lông mày cau chặt. "Tôi đã làm con gái cô khóc cơ mà?"

"Chị biết em không cố ý, huống hồ, Vivio cũng rất thích em, nếu chị nổi giận với em, con bé sẽ giận ngược lại chị mất." Nanoha phóng đại ngửa mặt lên trời thở dài. "Đứa bé kia một khi đã dỗi sẽ khó dỗ lắm. "

Ví dụ như phải 4-5 quả Starlight Breaker, cô cũng không muốn thử lại nữa.

Cơ bản là đem tinh lực cả đời ra dùng hết, nuôi con đúng là vất vả.

"... Mẹ con kỳ quặc." Nói câu này, Fate cúi đầu xuống, nhỏ giọng.

Nhưng, lộ ra một vẻ vô cùng ao ước.

Cô con gái được yêu thương, được tự do thể hiện mình yêu mẹ đến nhường nào.

Nanoha nghĩ một lúc, nói tiếp, "Thực ra, Vivio là đứa trẻ chị nhận nuôi, bọn chị không có quan hệ máu mủ. Trở thành mẹ con cũng chỉ cùng lắm được nửa năm thôi."

"... Nhận nuôi?" Fate cực kì kinh ngạc. "Thế nhưng hai người rất─"




Tình cảm tốt đẹp.

Tương tác ăn ý.

Nhìn như mẹ và con thật sự.

── Không, hoàn toàn là mẹ con chân chính.

Trái lại, mình... mình và Okaa-san... .

Fate đem lời nghẹn lại trong cổ họng, tay trái siết chặt lấy vạt áo, đắm chìm trong hiện thực với sự kích động.

"Chỉ nhìn tuổi cũng biết mà? Chị đâu thể có con lớn như vậy." Nanoha cười ha ha một tiếng.

Fate không trả lời, gần như lảng đi.

Nanoha cảm thấy hơi xấu hổ vì sự thiếu phản ứng của cậu ấy. Chẳng lẽ mình nhìn giống như sẽ có con lớn như vậy thật sao? "Ưm... Tóm lại, tuy không có quan hệ máu mủ, với chị cũng đang cố gắng làm một người mẹ tốt, nhưng có sự ủng hộ của Vivio, kết quả sẽ không tệ lắm, chị nghĩ vậy."

"Con gái ủng hộ mẹ mình là chuyện đương nhiên. "

"Là đương nhiên. Nhưng─" Nanoha nhìn thấy tin nhắn họp khẩn từ văn phòng sĩ quan chỉ huy, vừa nói vừa tắt màn hình, đứng người lên và chỉnh lại quần áo. "Đối mặt với một người mẹ tính tình hung hăng và làm việc sai trái, cũng là điều con gái nên làm nhé. "

Siết chặt nắm đấm, Fate vẫn cúi đầu, không nhìn bất kì ai.

Nanoha cười ngại ngùng. Tuy rất muốn ôm đứa bé kia, nói cho cậu ấy biết, cậu ấy được yêu thương và quan tâm bởi rất nhiều người, nhưng thế sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả. Giấc mơ cậu ấy khao khát từ lâu chỉ đơn giản là một nụ cười của mẹ mình, đáng tiếc, giấc mộng kia cuối cùng sẽ phải đi tới hồi kết.

Bất kể người ngoài nói thế nào cũng vô dụng, chỉ Fate mới có thể tự mình tỉnh giấc.

Và một khi tỉnh lại khỏi giấc mơ, sẽ có ai đó giúp cậu ấy.

Có một cô bé, đã một mực chờ cậu ấy nắm chặt bàn tay của mình.

Cô bé kia... có lẽ là ngay cả Nanoha hiện tại cũng rốt cuộc khó mà chạm đến.

"Chị có chút việc cần phải rời đi một chút, phiền em chăm sóc Vivio, Fate-chan. "

Khi đóng cửa phòng VIP, vẫn nhìn thấy Fate nhìn lên kinh ngạc.




... Đi rồi.

Đem con gái giao cho cô, một phần tử không rõ lai lịch, thậm chí sở hữu Lost Logia khả nghi?

Chăm sóc?

Fate nhìn về phía cửa phòng không đóng, còn nhìn thấy Vivio cuộn tròn trong chăn.

Mình chăm sóc con bé thể nào?

Còn có thể chăm sóc bất kì ai được nữa?

Fate cắn chặt môi dưới, bàn tay trái nắm lấy váy bắt đầu kịch liệt run rẩy.




Lynith đã rời đi từ lâu. Alf lại không có ở nơi này.

Mẹ... Mẹ cần cô mau chóng thu thập hết Jewel Seed.

Không có khả năng chăm sóc người khác. Cũng không biết chăm sóc người khác thế nào.

Cô sẽ chỉ tổn thương họ, sẽ chỉ tổn thương rồi xin lỗi, vô dụng.

Mình là kẻ dối trá.

Cái gì cũng làm không được, đứa trẻ vô dụng.

Mẹ đã từng nói nhiều lần.

Fate là đứa trẻ vô dụng.

Cho nên, nếu cô không tìm Jewel Seed và hoàn thành nguyện ước của mẹ, cô...




Đã mắc kẹt trong bi quan bao lâu rồi? Fate cũng không biết.

Chỉ khi tiếng sột soạt khiến cô tỉnh lại, gương mặt ngái ngủ của Vivio đã hiện ra trước mặt.

"... Mama đâu rồi?"

Phát hiện thì ra Vivio đã trèo lên trên đùi cô. Fate tự trách mình, thật sự là quá bất cẩn, nếu như Vivio là kẻ địch, cô đã bị giết từ lâu rồi.

"Mama của Vivio... có việc rời đi trước."

"Ưm..." Vivio gục đầu xuống, không cho thấy nét mặt của con bé. Fate muốn đẩy con bé ra khỏi đùi, nhưng Vivio lại khẽ nói, "Vẫn luôn như vậy... Mama luôn đi sớm."

"Mama... vẫn làm việc vào chủ nhật sao?"

"Xin lỗi chị... Nhưng mama đã hứa lần sau nhất định sẽ dẫn chị đi chơi, phải ngoan ngoãn ở nhà nhé."

Trong nháy mắt, trong đầu hiện lên một đoạn hồi ức.

Người mẹ bận rộn công việc, và chính mình cô đơn, một mình ở nhà chờ đợi mẹ về đến tận đêm khuya.

Mèo rừng lông màu nâu xám quấn bên chân.

Vẽ lên vô số hình ảnh của mẹ.

Và thời khắc nghe thấy tiếng cửa mở đó, toàn bộ cô đơn đều tan thành mây khói trong mừng rỡ.

──Fate lắc đầu, đây không phải lúc nghĩ về những chuyện này.




"Vivio, nếu buồn ngủ, hãy đi ngủ thêm một lát nữa đi." Lần đầu tiên, Fate chủ động giơ tay xoa đầu đứa trẻ."... Tôi, ở đây."

Vivio nhìn cô, nhìn gương mặt giống hệt như Fate-mama, lúc này, khóe mắt đã muốn rơi lệ, để người ta cảm thấy bi thương.

"Fate-onee-san." Vivio ôm lấy cô. "Chị ngủ với Vivio nhé?"

"... Cái này..."

"Nếu không ngủ được, Vivio sẽ kể chuyện cho Fate-onee-san nghe."

"Chuyện ư?"

"Vâng!" Vivio tự hào giải thích, "Mama... kia của Vivio... ừm... Mama vàng, biết rất nhiều rất nhiều chuyện từ nhiều thế giới, mỗi lần Mama vàng kể chuyện, Vivio sẽ ngủ được rất ngon."

Mama vàng? Chẳng lẽ đội viên vũ trang giám sát cô cả trưa nay là mama bạc? Fate khá bối rối trước miêu tả của đứa trẻ này.

"Đi thôi đi thôi ~~ lên trên giường nào? Vivio có rất nhiều chuyện kể cho Fate-onee-san nghe!"

Vivio nhảy xuống đùi, kéo tay trái Fate, có vẻ như đã tỉnh táo và không muốn ngủ gì cả.

Mặc dù Fate cảm thấy khó xử, cô không thể từ chối, đành phải để mình bị kéo vào trong phòng.




***




"Hở? Để nó chăm sóc?" Đi trên hành lang, cô vô tình gặp Vita. Nghe Nanoha nói rõ xong, kỵ sĩ cầm búa châm chọc, "Cũng chỉ có cậu mới yên tâm để con gái mình ở chung phòng với kẻ phạm tội thôi."

Nanoha ngẩng mặt, ngây thơ phản bác, "Đó là Fate-chan mà."

"Kẻ phạm tội là kẻ phạm tội, có lý do chính đáng thế nào cũng là kẻ phạm tội. Chính vì có chấp niệm không thể từ bỏ mới càng thêm nguy hiểm." Vita trừng mắt. "Tớ hiểu rất rõ, đừng cãi."

"Thật là..." Nanoha phát ra tiếng phàn nàn giận dỗi nữ tính với cô kỵ sĩ quen biết từ năm tiểu học. "Vita-chan nghiêm khắc quá rồi."

"Là cậu vô tư quá thì có!"

"Tớ đã quan sát cách Fate-chan ở chung với Vivio, tớ tin cậu ấy sẽ không tổn thương con bé đâu." Không còn nói đùa, Nanoha kiên định cười khẽ. "Cảm ơn cậu đã quan tâm mẹ con tớ, Vita-chan. "

Khóe miệng Vita giật một chút, dữ dằn gầm nhẹ, "Ai thèm quan tâm cậu chứ? Đây chỉ ngứa mắt vì sự chậm hiểu của cậu thôi."

"Nyahaha, Vita-chan thật sự là đứa trẻ ngoan."

" Dừng lại! Cái đồ! Đừng có chạm vào đầu tớ!"

Đội trưởng cùng phó đội trưởng Stars cứ như vậy cãi nhau, cùng tiến vào văn phòng sĩ quan chỉ huy, ở bên trong, hai kỵ sĩ khác đã vây quanh chiếc bàn tròn, Zafira thì vẫn trong dạng sói, yên tĩnh cuộn bên chân Hayate.

"Vậy hãy bắt đầu cuộc họp khẩn cấp đi." Hayate đứng trước bàn. Cô quen đứng đó để chủ trì, thế này cho cô cảm giác tương uy nghiêm, ít ra bản thân khá tin tưởng chuyện này. "Bởi Fate đội trưởng đang đưa Nanoha-chan nhỏ đi nghỉ ngơi, bây giờ không có ở đây, xin Nanoha đội trưởng chuyển lại nội dung cho cậu ấy."

"Vâng." Nanoha kính cẩn trả lời.

"Tôi nghĩ mọi người cũng đã biết, hôm nay đội 6 có hai vị khách nho nhỏ. Đáng tiếc, tuy chúng ta đã đón tiếp họ chu đáo theo nguồn tin của tôi, nhưng cũng không thể không đưa họ về nhà, bằng không sẽ phát sinh chuyện." Hayate dừng một chút, đổi góc độ, nói, "Mọi người hẳn còn nhớ sự kiện mảnh vỡ Dạ Thiên Thư mười năm trước, Onee-san màu hồng ấy?"

"Màu hồng?" Vita hơi bối rối trước cái biệt danh này, nhưng lập tức liên tưởng ra, "A, là cái cô màu hồng?"

"Đúng vậy. Trước kia không lâu, Bệ hạ... À, Tử Thiên Thư vương đã vận dụng liên kết hệ thống để liên lạc với tớ."

"Hả? ! Tại sao em lại không biết chuyện này?!"

Hayate xoa đầu Reinforce. "Chị cũng không biết. "

"Không hổ là Lord Dearche, quả nhiên rất năng suất." Signum khẳng định.

"Tử Thiên Thư vương nói gì với Hayate-chan à?" Shamal hỏi.

"Vâng, mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng em cũng biết chút cách đưa hai vị khách nhỏ về nhà. Bệ hạ nói, Onee-san màu hồng sẽ đến dẫn họ trở về."

"Nhưng không phải vậy sẽ đặt áp lực rất lớn lên Kyrie-san sao?" Nanoha quan tâm tranh luận.

Hayate gật đầu. "Tớ cũng hỏi như vậy, nhưng Bệ hạ cam đoan có cậu ấy cùng Yuri, sẽ không có vấn đề gì cả."

"Cái đồ kiêu căng kia coi như cũng có chút năng lực. System U-D... Á, tiềm năng của Yuri là ẩn số, có họ ở đây, đúng là có thể không cần lo lắng." Vita phân tích, "Vấn đề là bao giờ? Khi nào họ mới có thể tới đem người về?"

"Ya, năng suất như Bệ hạ có lẽ chỉ cần vài ngày." Hayate chuyển hướng sang Nanoha hỏi, "Tình trạng Fate-chan sao rồi? Ý tớ là Fate-chan nhỏ."

"Vẫn rất cảnh giác, nặng phòng vệ."

"Bởi vì là một chiến binh." Giọng Signum hơi trầm, cô cũng lo lắng đến tình trạng tâm lý của Testarossa ở chỗ này, chỉ là không dễ dàng nói ra miệng. "Mỗi giây lưu lại với con bé là một sự trì hoãn không thỏa đáng với mệnh lệnh của Precia, chỉ e rằng... Nó không thể yên ổn ở lại đây với tâm tính đó."

"Ừm, cô bé kia chỉ đang cực lực chịu đựng thôi." Nanoha thở dài, "Mặc dù em rất muốn tự mình khuyên bảo cậu ấy, chí ít để cậu ấy có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhưng đúng là..."

"Không nghĩ Testarossa lại khó giải quyết như vậy." Đến Vita cũng không khỏi lộ ra mệt mỏi. "Nhìn cậu ta ở với bọn trẻ bây giờ lúc nào cũng mềm nhũn, Halloween ngày xưa còn bị Hayate lừa đội đầu bí đỏ làm chuyện ngu ngốc, thật không tưởng tượng nổi đã từng thiếu thân thiện như vậy, đúng là cứng đầu."

"Vô cùng cứng đầu, Fate-chan khi đó ấy."

"Cậu là đứa không có tư cách nói thế nhất đấy, đồ đần!"

Trong khi Nanoha cùng Vita đáp trả nhau, Hayate lo lắng tình trạng được mất, áy náy mở miệng, "Không còn cách nào khác, có thể phiền Nanoha tiếp tục chăm sóc Fate-chan nhỏ không?"

Nanoha gật đầu, cũng lo lắng hỏi, "Fate đội trưởng quả nhiên không thể tiếp xúc với cô bé kia sao?"

"Tớ nghĩ là không nên, giống như cậu không thể tiếp xúc với Nanoha-chan nhỏ. Không rõ tại sao tớ lại thấy như vậy."

" Hayate-chan." Shamal giơ tay lên phát biểu. "Về chuyện này, chị có một số việc muốn báo cáo."

"Nói đi, Shamal."

"Mười năm trước, sau sự kiện Dạ Thiên Thư." Shamal đi đến trước bàn, ấn mở vài màn hình đầy phác đồ chữa bệnh cùng dải sóng não. "Chị đã cảm thấy hơi kì lạ cho nên đã nghiên cứu một chút."

"Kỳ lạ?" Vita rõ ràng không biết Shamal nghiên cứu, cô vẫn tưởng Shamal chỉ nghiên cứu nấu ăn thôi. "Gì vậy?"

"Về ký ức đó. Kỵ sĩ bọn chị dù sao cũng không phải pháp sư con người, việc viết lại ký ức đôi khi không nằm trong tầm kiểm soát của chủ nhân." Shamal đưa ra một báo cáo về não bộ, nhưng không ai hiểu được. "Chị phát hiện trong vùng ký ức của mọi người đều có tàn dư pháp thuật. Nó không nguy hiểm, nhưng không phải phép của Midchilda hay Belka... Thực tế, chị nghi ngờ nó là ma pháp không thuộc về thời đại này, thời không này."

"Phong ấn ký ức ư──?" Nanoha nhìn Hayate, đột nhiên nhận ra, "Trước đó không phải chúng ta từng nói rồi sao? Tuy nhớ Kyrie-san là người của tương lai, thế nhưng luôn cảm thấy đã quên rất nhiều thứ quan trọng, mọi hình ảnh đều rất mơ hồ."

"Ra vậy..." Hayate xoa cằm theo thói quen. Bốn kỵ sĩ dường như cũng dần hiểu, chỉ có Reinforce thì không. "Hẳn là trong sự kiện đó, chúng ta đã biết chuyện mình không nên biết, để không ảnh hưởng tới quá khứ cùng tương lai, onee-san màu hồng mới phong ấn ký ức này?"

"Bất luận thế nào, nhất định đều đã được chúng ta đồng ý." Signum nói, "Dù sao họ không có khả năng đánh bại và ép phong ấn lên chúng ta."

"Kể cả có thể cưỡng chế, nếu không có sự đồng thuận của hệ thống Dạ Thiên Thư, việc viết lại ký ức của chúng ta là không thể." Zafira kiệm lời đưa ra ý kiến khá thiết thực. "Với những kỹ năng hiếm có của họ, phong ấn ký ức không phải việc khó."

Hayate ngồi trên ghế, nhìn mọi người, rơi vào suy tư.

Thật lâu, cô cuối cùng mới ra kết luận, "Để chuyện phong ấn ký ức sang một bên đi, khi có cơ hội tớ sẽ hỏi Bệ hạ. Trước hết phải xử lý hai chuyện, một, xin hai vị đội trưởng không tiếp xúc với quá khứ của mình, nếu bắt buộc, hãy dùng phép biến hình. Hai, căn cứ vào báo cáo của Fate đội trưởng, Nanoha-chan nhỏ thích ứng rất nhanh, cũng rất ngoan ngoãn, tình nguyện phối hợp và hợp tác với sắp xếp của chúng ta. Nhưng Fate-chan nhỏ... Mọi người, xin hãy trợ giúp đội trưởng Nanoha. Nếu cần, dùng kết giới hoặc phép giam cầm lên vị khách kia cũng sẽ được tớ cho phép."

"Hayate-chan."

"Xin lỗi, Nanoha-chan, nhưng tớ là sĩ quan chỉ huy đội 6, tớ nhất định phải đặt sự an toàn của nó lên đầu." Trước đây, để đội 6 bị tập kích và chật vật rút lui, Hayate đã thề sẽ không để nó xảy ra nữa. "Vị khách nhỏ từ quá khứ với tình yêu mãnh liệt với mẹ mình này đã trở thành một nhân vật nguy hiểm."




Nanoha chọn cách ngậm miệng lại.

Dù cho có thể đưa ra rất nhiều lời phản bác Hayate, cô cũng rõ, Fate-chan thời điểm đó quả thực sẽ vì mẹ mà làm bất cứ chuyện gì.

Bao gồm cả đối địch với cả thế giới.

Kết thúc cuộc họp, Nanoha có chút uể oải đi trên hành lang.

Lúc này, Shamal đuổi theo từ phía sau. "Nanoha-chan, chờ một chút!"

"Sao vậy, Shamal-san?"

"Thuốc này em cầm về cho Testarossa-chan." Shamal lấy ra một hộp thuốc màu trắng từ trong túi.

Nanoha mở nắp bình, phát hiện kia là thuốc bôi dạng kem, mùi hương hết sức mát mẻ.

"Đây là thuốc bỏng, hữu hiệu lắm."

"Fate-chan bị thương ạ?"

Shamal cười khổ nói, "Fate-chan khác cơ, đứa bé kia đó."

"À..." Nanoha bừng tỉnh. Cô luôn cảm thấy chỉ có Fate-chan của hiện tại, Fate-chan mãi mãi tình nguyện quay lưng giao cho cô bảo vệ, mới là Fate-chan của cô. "...Cô bé kia, chẳng lẽ..."

"Đúng vậy, ngoại trừ vết thương từ chiến đấu, trên người còn có vết roi. Chị đoán hẳn là..." Shamal thương hại thở dài. "Precia và Testarossa-chan đều có khả năng chuyển hóa điện à? Lúc trước, khi huấn luyện với Testarossa-chan xong, Signum cũng có dấu hiệu bị bỏng."

"Bỏng ư..."

"Đúng vậy." Shamal thấy buồn khi tưởng tượng những gì đứa bé đang trải qua, thế nhưng, người còn đau khổ hơn cô, chắc chắn chính là bạn thân Nanoha. "Phiền em giao cho con bé, trong khoảng thời gian ở đội 6, có lẽ còn có thể ép buộc nó điều trị, nhưng khi trở về... Một mình, lẻ loi, nhất định sẽ cảm thấy dùng ma pháp tự trị liệu là lãng phí? Cho nên chị nghĩ, ít ra cũng cho con bé thuốc tốt..."

Nanoha bình tĩnh mỉm cười, nhận lấy. "Cảm ơn chị, Shamal-san."




Chờ Shamal đi, nụ cười trên mặt Nanoha biến mất.

Cô chưa bao giờ suy nghĩ những việc này, suy nghĩ về những vết thương đã khắc sâu trên người Fate-chan.

Không phải là bởi vì chiến đấu, không phải bởi vì tự vệ, mà đến từ bàn tay của một bà mẹ điên rồ.

Vào những ngày Fate-chan sống ở Uminari, mọi người thường xuyên tụ tập đi onsen. Tuy Fate-chan lúc đầu rất ngại ngùng, còn bị Arisa-chan bới móc, rằng rõ ràng barrier jacket chỉ có mấy miếng vải thì lại không xấu hổ. Nhưng, cho dù là khi đó, Nanoha cũng không phát hiện ra bất kỳ vết thương xấu xí nào lưu lại trên da thịt trắng trẻo.

... Tại sao chứ?

Nanoha ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ.

Tại sao có đau lòng, có thương xót, tất cả đều chân thật như vậy, lại không thể làm gì cả?




Đáp án so với ai khác đều rõ ràng.

Bởi vì đứa bé kia rốt cuộc vẫn... thuộc về quá khứ.

Cậu ấy có bài kiểm tra nhất định phải vượt qua, có cuộc chiến nhất định phải đối mặt, ở bên cạnh cậu ấy, sẽ có một Nanoha khác làm bạn.

Còn cô không thể làm gì cả.

Nanoha vỗ vỗ lên mặt, muốn chấn chỉnh tinh thần.

Không ngờ rằng, mình lại đang ghen tị với bản thân của quá khứ.

Có thể dũng cảm tiến tới, không cần bận tâm -- Bản thân ngốc nghếch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro