Chapter 2: Natasha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều để ý thấy Bucky ăn mọi thứ cậu được đưa cho, bất kể đó là thứ gì. Cậu ăn hết mọi thứ có trên đĩa rồi ngồi yên, tay để trên bàn và mắt thì dán chặt xuống đất. Việc đó cứ lặp lại trong vòng một tháng đến khi Natasha nói với cậu, "Cậu không phải đến tham dự các bữa ăn nếu cậu không muốn." Cô khá chắc rằng chưa từng có người nào nói cho cậu biết điều đó. cho nên, vào bữa tối tiếp theo, cậu cứ đứng lưỡng lự phía trước cửa, mắt hết nhìn sang Natasha rồi lại sang Steve, và cứ thế. Rồi cậu từ từ lùi lại, từng bước, từng bước một, sự lo sợ hiện rõ trên mặt cậu trước khi cậu vội vàng xoay người bỏ đi.

Steve nhìn cậu bỏ đi, cả người anh thôi thúc anh đuổi theo. Natasha nói, "Đừng." Steve ngồi lại xuống ghế và trong suốt bữa ăn đó, anh không nói nhiều hơn ba từ mỗi lần.

Trước khi rời khỏi tầng nhà chung, Steve lấy một đĩa thức ăn cho Bucky. Sau khi anh đi, Natasha xoay sang nói với mọi người. "Chúng ta có vấn đề rồi."

Vấn đề là, mỗi lần có cơ hội, họ sẽ thay phiên nhau nấu hoặc đặt bữa tối. Tony sẽ đặt gì đó, Bruce nấu, Natasha thì lúc này lúc kia, Clint luôn tạo ra một đống hổ lốn trông có vẻ kinh khủng lắm nhưng thực ra lại rất ngon, Thor được Heimdall mang thức ăn tươi ngon từ trong nhà bếp của Asgard đến cho, Pepper luôn mang đến những chiếc pizza ngon nhất mà New York có được, Sam có sẵn công thức gia đình của mẹ anh, một món ăn ngon khó cưỡng. Còn Steve...

Ờ thì, Steve đã gần như gục ngã trong bếp lần đầu anh nấu ăn sau khi mang Bucky về nhà. Kể từ đó họ bỏ luôn lượt của anh. Natasha dịu dàng đỡ lấy tay anh, dẫn anh ra khỏi bếp. Cô đưa anh ra ban công và ngồi với anh cho đến khi anh bình tĩnh lại.

"Anh có muốn nói gì với tôi không?" Cô hỏi.

Mất một lúc lâu cho đến khi Steve chịu mở miệng nói, "Tôi đã nấu cho Bucky." Anh không nói gì thêm. Cuối cùng, Natasha nhún vai và nói, "Ta đặt shawarma đi."

Sau khi bữa ăn đầu tiên mà Bucky từ chối tham gia kết thúc, Natasha bảo Steve ngồi xuống. Cô ấy đã bàn với mọi người và họ đều đồng ý việc có nhiều món hơn trong bữa ăn là điều có thể thực hiên được (dĩ nhiên là có thể, xét đến việc ngân khố của họ là Tony Stark).

Natasha bắt đầu với, "Anh đã hỏi Bucky cậu ấy thích ăn gì chưa?"

Steve nhíu chặt mày. "Cậu ấy thích bất kỳ thứ gì," anh nói. "Luôn luôn vậy."

Natasha hiểu ý của Steve, mặc dù chính anh còn không hiểu được. Chúng tôi ăn mọi thứ vì đó là những gì chúng tôi có. Cô vẫn nhớ lúc Steve vừa tỉnh dậy, anh luôn lưỡng lự bởi vì bản thân có quá nhiều lựa chọn, và cuối cùng anh luôn chọn những gì đơn giản nhất. Và Bucky, cậu từ một người lính chiến trở thành một tù nhân, được cung cấp một số lượng ít nhất những gì tốt cho sức khỏe rồi sau đó lại phải nuốt cả đống thuốc bổ sung chất dinh dưỡng. Cậu không thích hay ghét gì cả bởi vì ý kiến của cậu không hề quan trọng.

Vậy nên, bằng một cách cẩn thận hết sức, cô giải thích với anh.

Steve đi từ cảm giác bối rối sang hoảng sợ, trạng thái thông thường của anh khi quan tâm một điều gì đó về Bucky. "Tôi cứ quậy banh mọi chuyện thôi." Anh úp mặt vào lòng bàn tay, lẩm bẩm.

Cô vỗ vai anh. "Anh đã làm hết sức rồi, Steve." Cô nói, "Tất cả chúng ta đều như vậy."

Anh nở một nụ cười cay đắng. "Hết sức của tôi đâu có đủ."

Vì Bucky cứ tránh tham gia vào các bữa ăn tối, họ liền cho đồ ăn mỗi thứ một ít vào đĩa cho cậu. Ban đầu Steve mang cho cậu, nhưng rồi sau đó Bucky bắt đầu xuât hiện, đủ lâu để cậu có thể tự lấy đi phần ăn của mình.

Natasha cười vào cái đêm mà cậu ở lại đủ lâu để gạt hết phần đậu xanh trên đĩa vào lại trong nồi. Cô mỉm cười với Bruce, người duy nhất chú ý đến.

Sau đó, Bucky sẽ lấy một chút thức ăn ở mỗi đĩa. Khi đến lượt Natasha nấu, cô để một chiếc đĩa trống bên cạnh những món ăn trên bàn. Tối nay, cô nấu jambalaya, vì cô rất thích lần trước ở  Louisiana, và hai phần gà teriyaki vì lần trước Tony gọi món, cô thấy Bucky rất thích nó.

Khi Bucky thấy chiếc đĩa trống trơn, cậu rõ ràng trông rất do dự. Cậu liếc nhìn Natasha, rồi đến Steve. Cậu với lấy chiếc dĩa bằng tay phải, cầm nó một lúc trước khi lấy cho mình cả hai phần teriyaki và rời khỏi bếp.

Natasha nở một nụ cuời chiến thắng và quay về với cuộc thảo luận giữa cô và Pepper, vì cô không thể tin được một người phụ nữ thông minh như vậy lại tin rằng bị đuổi bởi những con sói thì lại khá khẩm hơn bị sư tử săn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro